Hạ Hi bỗng lùi lại phía sau, sau đó cậu hất mạnh tay Tần Duệ Lâm, cậu hơi ngẩng đâu, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh khiến hắn có chút sợ hãi, cậu gằn từng chữ: “Tần Duệ Lâm, chúng ta kết thức rồi.”
Tần Duệ Lâm chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, lần đầu tiên hắn dốc sức giữ lại một người, nhưng hóa ra đối phương từ lâu đã không cần hắn, thậm chí tàn nhẫn đến độ không chừa đường lui, hắn không khỏi nhớ tới những chuyện đã gây ra cho Hạ Hi, so với cậu còn lạnh nhạt gấp trăm lần, khi đó tâm trạng Hạ Hi thế nào?
Hắn quay mặt nhìn về phía người yêu mình, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thằng vào mắt đối phương, lời nói lạnh lùng, cảm xúc hờ hững, Hạ Hi bị đối xử như vậy trong thời gian dài, trong lòng em ấy có bao nhiêu đau đớn?
Tần Duệ Lâm hiểu rõ, đây hết thảy là do hắn gieo gió gặt bão, hắn từng đối xử tàn nhẫn với Hạ Hi, lúc này ông trời lại cho hắn nếm thử một lần.
Hắn vui vẻ chịu đựng, nhưng vẫn không muốn buông tha, hắn có thể làm nhiều việc vì Hạ Hi, ngoại trừ việc duy nhất, buông bỏ cậu ấy.
“Chúng ta sẽ không chấm dứt.”
Tần Duệ Lâm thấp giọng nói: “Hạ Hi, anh biết em hận anh, hiện tại anh cũng không cầu xin em tha thứ, nhưng chúng ta sẽ không kết thúc, vĩnh viễn không thể kết thúc.”
Hạ Hi nhăn mày, cậu tựa hồ như bị thái độ của Tần Duệ Lâm thẳng thừng chọc giận, đột nhiên quơ lấy chén trà trên bàn ném đi, Tần Duệ Lâm không trốn cũng không né, bị chén trà đập thẳng vào trán. Chén trà vỡ tan thành từng mảnh trên mặt đất, Hạ Hi càng không nhịn được nữa giận dữ hét: “Con mẹ nó sao anh không tránh!”
Cậu chỉ muốn trút hết bực bội, nhưng cũng không muốn người khác bị thương.
Tần Duệ Lâm sờ trán mình một chút, phảng phất như một chút cũng không có chuyện gì tiến tới chỗ Hạ Hi. Hạ Hi cố hết sức nắm chặt tay, cậu bị thái độ ngu xuẩn của Tần Duệ Lâm làm cho tức giận không thể kiềm chế được, cậu vốn định cùng hắn tìm một phương pháp giải quyết, hoặc dùng thái độ lạnh lùng buộc Tần Duệ Lâm rút lui, nhưng cậu không ngờ kế hoạch của mình không có tác dụng với Tần Duệ Lâm.
Tần gia trước nay cao cao tại thượng, ưu nhã tôn quý thế nhưng lại dễ dàng tha thứ cho sự nhục mạ của Hạ Hi. Vẻ mặt của hắn khiến Hạ Hi cảm thấy, nếu như cậu không đồng ý tái hôn thì rất có thế sẽ bị Tần Duệ Lâm làm phiền cả đời. Hắn có thừa khả năng, đồng thời tính nhẫn nại vô cùng, tuyệt đối không có chuyện bỏ dở giữa chừng.
Mười năm kết hôn, Hạ Hi hiểu rõ Tần Duệ Lâm hơn bất cứ người nào, hắn đã xác định mục tiêu thì sẽ kiên trì mạnh mẽ đến cùng, cho dù đụng phải bức tường nam* cũng chưa chắc sẽ quay đầu lại.
*: bức tường được xây làm bình phong.
Tần Duệ Lâm chân thành nói: “Anh né đi em sẽ càng tức giận, nếu như thế này khiến em có thể hết tức giận, anh sẵn sàng để em đập ngất tại đây.”
“...”
“Ở đây anh còn rất nhiều chén trà, không cần lo lắng sẽ không đủ dùng, nhưng mà em cẩn thận một chút tránh bị thương.”
Hạ Hi phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Duệ Lâm, sắp tức đến bật cười: “Anh có bệnh đúng không?”
“Nếu có bệnh có thể cưới em trở về, anh sẽ ngay lập tức đi uống thuốc.”
“Tôi nghĩ không ra.” Hạ Hi nói: “Anh rõ ràng không thương tôi, tại sao đột nhiên lại làm như vậy?”
“Anh yêu em.”
“Hai tuần trước anh mới bảo tôi cút đi, bây giờ lại nói những lời này không cảm thấy mâu thuẫn sao?”
Tần Duệ Lâm không còn lời để nói, hắn cũng không biết nên giải thích với Hạ Hi như thế nào, càng không biết đối phương tin hắn không, hắn chỉ có thể vội vàng ôm lấy Hạ Hi, sau đó dùng giọng điệu chân thành nhất để nói: “Hạ Hi, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu...”
Lời nói của hắn còn chưa kết thúc đã bị Hạ Hi nhấc chân, nâng gối, dùng tất cả lực hung hăng đá vào bụng hắn, sau đó còn đấm hắn thật mạnh, Tần Duệ Lâm bị ăn đau mà lùi lại, liền nghe Hạ Hi lạnh lùng nói: “Tránh xa tôi một mét!!”
Tần Duệ Lâm suy nghĩ một chút, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của Hạ Hi, hiện tại hắn biết phải thật nghe lời như vậy Hạ Hi mới mềm lòng một chút, hắn bất chấp mọi cách miễn là có thể ở bên cạnh Hạ Hi, nói hắn uống thuốc hắn cũng không hề có ý kiến khác.
Hạ Hi phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Duệ Lâm vài lần, tức đến mức muốn đạp cửa đi về, lại không thể làm ngơ trước vết máu trên khuôn mặt chữ điền kia, dù sao chuyện này cũng là do cậu gây nên, nếu như Tần Duệ Lâm thực sự bất tỉnh chẳng phải cậu sẽ phải chăm sóc hắn cả đời sao.
Chuyện đó thật sự rất kinh khủng.
“Lại đây cầm máu, chúng ta tới bệnh viện!”
Tần Duệ Lâm trở nên cực kì dễ nói chuyện, Hạ Hi nói hắn đi đông hắn liền đi đông, sai hắn đi tây hắn liền đi tây, tuyệt nhiên không có nửa câu phản bác. Thế nhưng Hạ Hi lại cảm thấy đau đầu vô cùng, không những không đạt được dự tính ban đầu, bây giờ lại phải đưa Tần Duệ Lâm tới bệnh viện, đêm nay đến tột cùng cậu đã làm gì vậy?!
Trong lúc bác sĩ băng bó vết thương cho Tần Duệ Lâm, còn tò mò hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”
Tần Duệ Lâm liếc mắt nhìn Hạ Hi, sau đó cười nói: “Bị vợ đánh.”
Hạ Hi trừng mắt, bộ dạng như muốn ăn thịt người, trong lòng Tần Duệ Lâm tràn đầy vui mừng, càng mong bác sĩ hỏi thêm nhiều câu nữa, bác sĩ tất nhiên cũng không làm hắn thất vọng.
“Vợ của anh sao mạnh tay vậy? Nên bảo ban cẩn thận hơn, anh là đại lão gia cũng không nên ngoan ngoan ngoãn ngoãn nghe lời vợ như thế.”
“Không sao, tôi cưng chiều em ấy, chỉ cần không mất mạng, em ấy vui là được.”
“Chậc chậc, ai làm vợ của anh quả thật là hưởng phúc mà, người chiều vợ như anh bây giờ không nhiều đâu, bây giờ tin bạo lực gia đình ở khắp nơi, mỗi ngày bác sĩ chúng tôi phải tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân nữ. Anh không thấy đâu, các cô ấy thực sự đáng thương, bạo lực gia đình cho dù đánh vợ đánh chồng đều không được, về sau vẫn nên bảo ban vợ cho tốt, chuyện này có lần đầu sẽ có lần tiếp theo.”
Bác sĩ nói xong còn quay về phía Hạ Hi cười nói: “Cậu bảo như vậy có hợp lí khu ông?”
Sắc mặt Hạ Hi vô cùng u ám , cậu tức giận không biết nên nói cái gì, cậu vốn tưởng chuyện này đã làm tổn thương nặng nề lòng tự trọng của Tần Duệ Lâm, bây giờ căn bảo mới phát hiện ra người này căn bản là một tên vô lại, không phải cậu đã nói rõ ràng rồi sao? Hai người đã hoàn toàn kết thúc rồi, không có khả năng! Lỗ tai Tần Duệ Lâm con mẹ nó có vấn đề sao?! Không phải biểu hiện vừa rồi cực kì ngoan ngoãn sao?! Chưa được bao lâu đã nói láo vậy!
Hạ Hi khẳng định không được, phủ nhận cũng không xong, đành lặng lẽ ra ngoài, cậu ngồi ở ghế chờ của bệnh viện, tâm tình vẫn phức tạp như cũ. Rất nhanh Tần Duệ Lâm được băng xong chạy ra, nhìn thấy Hạ Hi xong mới thở một hơi nhẹ nhõm: “May quá, em chưa đi”
Hạ Hi hỏi: “Anh không thể nói thật sao?”
Tần Duệ Lâm ngơ ngác: “Là sao?”
“Tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ? Anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
“A Hi, em đang nghi ngờ gì thế?”
Hạ Hi không muốn quanh co vòng vèo, cậu nói thẳng: “Có phải anh biết trước chuyện xảy ra sau này không? Hành vi của anh rất khác thường , nếu quả thật như vậy, anh nên hiểu hiện tại tôi rất quyết tâm, chẳng ai từng bước qua sinh tử mà vẫn khăng khăng một mực thích nhầm người, tôi đã lỡ mất một kiếp, chẳng lẽ lại sa vào cùng một hố sao?”
Tần Duệ Lâm giấu mọi cảm xúc, nhưng trái tim chợt căng thẳng, hắn vẫn không nhúc nhích nhìn Hạ Hi, thân thể lạnh ngắt như thể máu cũng bị đông cứng.
“Bây giờ tôi rất hoang mang...” Hạ Hi buồn bực nói: “Tôi mặc kệ anh nghe có hiểu hay không, nhưng từng lời nói của tôi rất chân thành, tôi đã đoán được kết cục của chúng ta, nếu tiếp tục dây dưa cùng anh, tôi đại khái sẽ chết rất thảm, tôi không muốn trải qua chuyện như vậy, huống hồ tôi đối với anh đã không còn tình cảm, tôi cảm thấy không có ý nghĩa khi tiếp tục làm như vậy nữa.”
Tần Duệ Lâm hoàn toàn sợ ngây người, bối rối trên mặt hắn không cách nào che giấu được, trong lòng căng thẳng tựa như dây cung, thần kinh căng thẳng tựa như sắp đứt, hắn chẳng thể nghĩ tới Hạ Hi dĩ nhiên cùng trọng sinh, trải qua một kiếp trước với hắn, rõ ràng cậu biết sẽ xảy ra tai nạn mà ở trong 3 năm đó, tình cảm với mình gần như không còn nữa.
Những điều này thực sự khiến Tần Duệ Lâm hoảng loạn, hắn bắt đầu ý thức được mình sai rồi, hắn vẫn chủ quan, cho là Hạ Hi còn yêu hắn, nhưng trên thực tế Hạ Hi không còn chút tình cảm nào với hắn, khi cậu tự tử mang bao nhiêu tuyệt vọng trong lòng, nhưng bây giờ thì sao? Hạ Hi đã sống một đời sẽ không thích hắn, nghi ngờ hắn, không còn cảm tình với hắn, nếu không có sự tồn tại của Tần Thần, bây giờ Hạ Hi đến cả cái liếc mắt nhìn hắn cũng không có.
Tần Duệ Lâm có thể hiểu được, nhưng không có cách nào chấp nhận, hắn nhớ bản thân đã nghe được tâm trạng của Hạ Hi khi nhảy lầu, cảm giác tuyệt vọng như vậy hắn không muốn nếm lần thứ hai, hắn nghĩ muốn đối xử thật tốt với Hạ Hi, đây là nguyện vọng duy nhất của hắn.
Hắn suy nghĩ thật lâu, tâm trí đang đấu tranh kịch liệt, trầm giọng nói: “Hạ Hi, bất kể em nhìn thấy cái gì nhưng những điều em nói tuyệt đối không thể xảy ra, em chỉ cần sống như hiện tại là tốt rồi.”
Thay vì nói dối, chi bằng nói thẳng đối diện trực tiếp với nỗi sợ, Tần Duệ Lâm cảm giác mình bị nỗi lo lắng bao phủ, bản năng xui khiến hắn lựa chọn an toàn nhất, hắn không thể nói ra, bây giờ chưa phải lúc, nếu như chuyện hắn trọng sinh bị phát giác hắn sẽ vĩnh viễn mất Hạ Hi!
Trong nháy mắt đó, đầu óc Tần Duệ Lâm vô cùng hoảng hốt, vô số chuyện vướng vào nhau, mà sợ hãi lại chiếm thế thượng phong, hắn thậm chí chưa kịp suy xét sâu hơn đã phải vội vàng quyết định.
Hạ Hi uể oải nói: “Về thôi.”
“Ừ.”
Toàn bộ hành trình quay về của hai người đều im lặng, vẫn là Hạ Hi lái xe, nhưng Tần Duệ Lâm lại lặng lẽ hiếm thấy, hắn nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, ánh mắt thâm trầm không thấy được đáy. Những lời Hạ Hi nói đem lại sự nghẹt thở không thể tiêu tán, hắn muốn tìm hiểu một chút ngọn nguồn câu chuyện, đầu óc hỗn loạn không tìm ra cách đành tự đi hỏi nghiêm túc.
Một lát sau, Tần Duệ Lâm đem mắt nhìn về phía Hạ Hi, hắn trầm giọng hỏi: “Em thấy trước được điều gì?”
Hạ Hi không đáp.
“...Người hại chết em là tôi sao?”
Hạ Hi vẫn lặng im, ngay khi Tần Duệ Lâm định từ bỏ, cậu đột nhiên nói: “Không phải.”
“Có liên quan tới tôi sao?”
“...”
“Em hận anh sao?”
Hạ Hi thấp giọng trào phúng: “Anh muốn nghe tôi nói thế nào? Không hận? Hay là nói tôi còn thích anh?”
“Anh muốn nghe lời thật lòng của em.”
Hạ Hi trầm mặc hồi lâu, gương mặt nghiêng lạnh lùng như băng, cậu mím chặt môi, đôi mắt bắt đầu hiện lên những cảm xúc phức tạp không rõ, cậu siết chặt tay lái, hờ hững nói: “Tôi có gì để trách chứ, lúc trước không ai ép buộc tôi thích anh, là tôi tự mình muốn vậy, khi tôi quyết định làm như thế cũng biết phải chịu kết quả cuối cùng, huống hồ anh ngoại trừ ngu ngốc và không thích tôi ra cũng không làm chuyện gì xấu.” Tần Duệ Lâm không khỏi mừng rỡ.
Nhưng rất nhanh Hạ Hi lại nói: “Tôi không hận anh, nhưng tôi đã mệt mỏi, anh thực sự muốn đối tốt với tôi, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi chịu không nổi, cũng không muốn đi theo vết xe đổ.”
“Rốt cuộc thì em vẫn không tin tưởng anh.”
“Tôi tin tưởng thì thế nào, đối với một người không có tình cảm dù có tiếp tục qua lại thì trái tim cũng không sống được.”
Tần Duệ Lâm chết lặng, hắn có cảm giác có một bàn tay đang bóp nghẹt trái tim hắn, chặt đến mức hắn không thở nổi.