Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 29: Chương 29




Lời gã vừa thốt lên ngay lập tức khiến Tần Thần run tay làm rơi mấy khúc gỗ, lực mạnh khiến mấy khúc gỗ xếp cùng rơi xuống, Tần Thần lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Henry, miệng quắt lên thể hiện sự mất hứng. Tần Duệ Lâm nói với Tần Thần: “Con thua rồi, đi vẽ tranh đi.”

Vẻ mặt Tần Thần không cam lòng nói: “Cha, chúng ta chơi một lần đi, lần này nếu con thua con sẽ đi vẽ!”

“Đừng chơi xấu, đổ là thua rồi, nhanh đi vẽ tranh, vẽ xong mới được ăn cơm.”

“Được rồi...” Tần Thần đi qua Henry còn làm mặt quỷ, hạ thấp giọng thì thầm: “Cháu vốn sẽ không thua, nhưng đều do chú mà ra đó, hứ, bây giờ cháu có chút không thích chú rồi!”

Henry buông tay ra, ra vẻ vô tội nói: “Kenrich, giờ không phải cuối tuần sao? Cậu cũng yêu cầu quá nghiêm khắc rồi!”

Tần Duệ Lâm nói người giúp việc thu dọn bộ xếp gỗ lại, hắn ngồi đối diện Henry, vừa nói: “Không bao lâu nữa nó sẽ tham gia hội thi vẽ, lúc này nhất định phải nghiêm khắc đốc thúc.”

“Không ngờ lên làm cha cậu cũng có cái dáng ấy.” Henry trêu chọc một câu, lặp lại câu gã nói lúc nãy: “Cậu vẫn chưa trả lời tôi có người nói Tần Thần và cậu giống nhau chưa?”

“Có.”

“Cậu không để ý sao?”

“Thôi đi, lời anh nói là vô căn cứ, đừng nói anh cho rằng Tần Thần là con ruột của tôi chứ, anh nghĩ tôi sẽ sinh ra được nó sao?”

Henry đánh giá Tần Duệ Lâm, lắc đầu lại nói: “Không có khả năng.” Gã tiếp tục nói: “Nhưng có thể là do Hạ Hi sinh.”

Tần Duệ Lâm mở máy tính ra xử lí công việc, không thèm để ý nói: “Có lẽ anh nên tới bác sĩ tâm lí.”

“Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này sao? Vậy giải thích thế nào về việc Tần Thần rất giống cậu?”

“Vì nó là do tôi nuôi lớn.”

“Đúng là mê tín! Cậu nuôi một con chó lớn lên nó sẽ giống cậu được sao?” Henry có chút kích động: “Cậu phải tin tưởng nghiên cứu khoa học, theo di truyền mà nói, con cái do di truyền gen của cha mẹ nên sẽ giống họ, cho nên Tần Thần lớn lên giống cậu tuyệt đối là do không phải trùng hợp! Nếu không phải do Hạ Hi sinh, Tần Thần có khả năng là con hoang của cậu với người khác!”

Tần Duệ Lâm đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng cảnh cáo: “Henry!”

Henry dơ tay nhận lỗi nói: “Được rồi, tôi không nói nữa, đương nhiên là cậu không thể nào có con hoang, như vậy chỉ còn một sự thực?” Tần Duệ Lâm thấy Henry quả thực là hết thuốc chữa.

“Tôi biết cậu không tin nhưng dù sao cũng phải tôn trọng khoa học nghiên cứu, tôn trọng sự thật, tôi đã nghiên cứu phương diện này hơn 10 năm, tuyệt đối không có căn cứ mà suy đoán lung tung được.”

“Anh nói nhiều hơn cũng vô dụng, Hạ Hi không thể nào sinh ra Tần Thần được.”

“Anh có chứng cứ gì không?”

“Chứng cứ của tôi chính là toàn bộ công trình nghiên cứu, ngay cả con cũng đã có, chỉ có phụ nữ mới có thể sinh con, thì đây không thể nghi ngờ gì là sự thật hết.”

Henry tiếp tục không từ bỏ nói: “Vậy cậu có biết thân thế của Tần Thần không? Nó sinh ra lúc nào? Ở đâu? Tại sao Hạ Hi nhặt được đứa bé này lại giao nó cho cậu nuôi?”

Tần Duệ Lâm nhíu mày: “Tôi không điều tra qua thân thế của Tần Thần, bởi lúc Hạ Hi giao con cho tôi cậu ấy còn tới trường, căn bản không có năng lực nuôi nấng”

“Cho nên cậu liền nuôi dưỡng một đứa trẻ không rõ lai lịch, thậm chí còn không có một chút quan hệ với cậu?”

Tần Duệ Lâm nhìn về phía Henry, tay hắn vẫn đặt trên bàn phím, nhận thấy điểm mấu chốt trong lời nói của Henry ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, trầm giọng nói: “Lúc đó con là do Hạ Hi đưa đến Mỹ, tôi luôn luôn thích trẻ con nhưng do tính hướng mà không có con ruột được, huống chi lúc đó tôi không có tình cảm với Hạ Hi nhưng vẫn có quan hệ vợ chồng...” Nói đến đây khuôn mặt hắn hiện lên đầy vẻ hối hận: “Nhưng khi đó vẫn cãi nhau ầm ĩ, tôi thậm chí nghĩ Tần Thần là con riêng của Hạ Hi, anh có biết cậu ấy một mình xa xôi ngàn dặm đưa con đến Mỹ, chuyện này kì lạ biết bao không? Tôi không tìm được lí do để cậu ấy phải làm vậy.”

Nhưng mà chuyện ấy thực sự không đơn giản như Tần Duệ Lâm nói, khi đó hắn cũng không thể đối tốt với Hạ Hi cho nên khi cậu ôm con tới, hắn đã từ chối thẳng lời thỉnh cầu của cậu. Sau này hắn đã nhiều lần nhớ tới biểu cảm của Hạ Hi hôm đó, giống như bị dồn tới vách núi, lại bị hắn tàn nhẫn cướp đi hi vọng cuối cùng, khiến cậu như rơi vào tuyệt vọng. Chuyện nhất thời rơi vào tình trạng bế tắc.

Sau đó Tần Duệ Lâm đồng ý nuôi dưỡng đứa trẻ, đương nhiên cũng ra điều kiện, hắn buộc Hạ Hi không được xuất hiện trước mặt Tần Thần, đương nhiên hắn có thể giữ bí mật, nhưng tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt Tần Thần, điều kiện như vậy khiến Hạ Hi suýt nữa sụp đổ, cậu thẳng thừng không chút do dự cự tuyệt Tần Duệ Lâm.

Thái độ của cậu rất cương quyết, thậm chí còn ôm con chuẩn bị quay về nước nhưng một giây trước khi lên máy bay, Hạ Hi đột nhiên gọi điện cho Tần Duệ Lâm rằng cậu đồng ý.

Giọng Hạ Hi khàn khàn rất nhỏ, mỗi câu đều rất nặng nề, giọng nói tràn ngập bi thương như muốn xuyên thủng màn hình.

Nhưng sau này Hạ Hi từng nhiều lần đến nhìn trộm Tần Thần, song cậu cũng không làm trái lời hứa kia, Tần Duệ Lâm đối với chuyện này cũng mắt nhắm mắt mở, về thân thế của Tần Thần, mặc dù hắn có nghĩ nhóc là con riêng của Hạ Hi nhưng lại không tin nổi bởi vì Hạ Hi có tình cảm rất đặc biệt với hắn, đối phương không thể nào đi tìm người phụ nữ khác được, đừng nói là dám công khai đưa con mình tới cho hắn.

Tần Duệ Lâm nghĩ nghĩ cuối cùng cũng muốn bỏ điều kiện kia nhưng lại không tìm được cơ hội mở miệng, hắn muốn đợi đến lúc Hạ Hi chủ động đề nghị thì sẽ đáp ứng cậu, nhưng lời hứa của Hạ Hi giá ngàn vàng như vậy, cũng không nhắc tới chuyện kia. Nhưng số lần cậu đến Mỹ thăm Tần Thần chưa từng giảm.

Henry không biết nhiều về Tần Duệ Lâm lắm, khi gã nghe xong cũng liền trầm tư suy nghĩ, ngữ khí càng thêm nghi ngờ: “Cậu không cảm thấy kì quái sao? Cậu ta nhặt được một đứa trẻ bị vứt bỏ có thể đem tới gửi ở cô nhi viện, việc gì phải lặn lội đem đến cho cậu được?”

“Không biết.”

“Cậu không tra qua sao?”

Tần Duệ Lâm hỏi ngược lại: “Chuyện này quan trọng lắm sao?“. Ở trong mắt hắn, Tần Thần là do hắn nuôi lớn. về sau đương nhiên chính là con hắn rồi.

Henry trầm mặc một hồi , thở dài nói: “Sự tự tin của cậu thật khó có thể tưởng nổi.” Nhưng mà gã cũng phải thừa nhận rằng trừ khi Tần Duệ Lâm đồng ý, nếu không thì không ai có thể đem Tần Thần đi khỏi hắn, cho dù là cha mẹ ruột của nhóc.

“...”

Henry tiếp tục nói: “Tôi phân tích cho cậu nhé, thứ nhất, sỡ dĩ Hạ Hi đem con đến chỗ cậu là vì nhóc có quan hệ với cậu, cậu ta hi vọng có thể cùng cậu nuôi nấng thằng bé, tuy rằng sau này ngoài ý muốn, nhưng đây tuyệt đối là dự tính ban đầu của cậu ta. Thứ hai, Hạ Hi đồng ý không gặp Tần Thần nhưng lại nhiều lần đến nhìn trộm, điều này cũng chứng minh cậu ta có quan hệ cực kì thân thiết với thằng bé, nếu đó chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi, cậu ta sẽ quan tâm đến mức đó sao? Thứ ba, cậu không thấy được Hạ Hi với Tần Thần rất giống nhau sao?”

Lông mày Tần Duệ Lâm nhíu càng chặt, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên thành ghế sofa, trong lòng không khỏi có hàng trăm nghìn suy nghĩ chạy qua, không phải là hắn không phát hiện ra manh mối, nhưng thực sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy, chuyện ấy hoàn toàn không có khả năng đúng không? Nghe thực hão huyền.

Một lúc lâu sau, Tần Duệ Lâm phiền muộn gập máy tính lại, đau đầu nói: “Được, coi như điều anh nói đều đúng đi, nhưng tại sao Hạ Hi lại phải giấu diếm? Cậu ấy nói thẳng cho tôi biết là tốt rồi.”

“Cậu ta có thể nói cho cậu được sao? Nếu như nói cậu có chắc chắn không coi cậu ta như quái vật?”

Tần Duệ Lâm không phản bác được.

Những điểu Henry phân tích không hề có logic nhưng lại khiến Tần Duệ Lâm không khỏi suy nghĩ đến sự thật, hắn đột nhiên phát hiện ra vì sao mình lại không hiểu gì về Hạ Hi, bây giờ hắn tự do bên cạnh cậu nhưng lại không có cách nào đi vào lòng đối phương, trước đó Hạ Hi có hành động khác thường sau lưng hắn, rốt cục có phải ẩn chứa sự thật nào không, có phải thật sự như lời Henry nói?

Tần Duệ Lâm tâm loạn như ma, hắn quyết định phải điều tra thân thế Tần Thần cho rõ ràng.

Muốn điều tra về Tần Thần đầu tiên cần ra tay ở Hạ Hi, Tần Duệ Lâm lập tức ban lệnh xuống để thuộc hạ điều tra một cách nhanh nhất hành tung của Hạ Hi trong khoảng thời gian kia. Bởi vì nhiều năm trôi qua, cho nên điều tra có hơi phức tạp, cho nên đại khái cũng cần phải chờ mấy ngày. Chờ đợi là một quá trình nhàm chán mà nhờ Henry ban tặng, Tần Duệ Lâm nhìn thấy Tần Thần liền sinh ra nhiều suy nghĩ trong đầu, hắn càng nhìn càng thấy giống Hạ Hi, sau đó trong đầu thoáng hiện lên phân tích của Henry, nếu như Henry đoán đúng thì Tần Duệ Lâm thực sự vui sướng đến chết mất.

Nhưng mấu chốt là chuyện như vậy có thể xảy ra sao?

Tám giờ tối, Hạ Hi nhắn tin khiến Tần Duệ Lâm phải bật video.

Tần Duệ Lâm đăng nhập skype rất nhanh, lần trước Hạ Hi tham dự buổi công chiếu phim hắn đã thêm tài khoản đối phương vào, lúc này chỉ cần chờ khung đối thoại, chờ đối phương kết nối video. Trong thời gian kết nối, Tần Thần đã sớm chiếm lấy máy tính, Tần Duệ Lâm ngồi một bên, tâm tình có chút bất đắc dĩ, đứa con trai này của hắn chỉ dính lấy Hạ Hi, sao không giúp hắn có được chút tình cảm của cậu chứ? Nhưng mà ít nhiều cũng phải cảm ơn Tần Thần, nếu không có nhóc làm sao hắn có thể tới với Hạ Hi chứ.

Đã lâu như vậy, mâu thuẫn giữa hai người không những không dịu đi mà còn trở nên gay gắt hơn, điều này làm cho Tần Duệ Lâm cảm thấy bất lực.

Chỉ thời gian ngắn sau giọng của Hạ Hi đã truyền đến: “Thần Thần, con đang làm gì vậy?”

Tần Thần vừa nhìn thấy Hạ Hi thì lập tức ngoan ngoãn, giọng ngọt ngào trả lời: “Con vừa mới tắm xong, chút nữa daddy kể truyện cổ tích cho con nha.”

“Hôm nay con có ngoan ngoãn nghe lời không, bài tập ba ba giao có vẽ không?”

Tần Thần đã sớm chuẩn bị tranh nhóc vừa vẽ xong, lúc này lấy ra kể công: “Hôm nay con vẽ được hai bức tranh, cha nói con có tiến bộ, daddy, người xem tranh của con có đẹp không?”

Tần Thần vội đem tranh lên chắn camera, màn hình lập tức đen thui cho nên Tần Duệ Lâm đành kéo tay nó ra một đoạn, đem tranh đến một vị trí mà Hạ Hi có thể nhìn thấy. Hạ Hi nhìn bức tranh xuyên qua màn hình, ánh mắt Tần Duệ Lâm lại chăm chú nhìn vào cậu.

“Bức tranh này rất được, nhưng cần phải tiếp tục cố gắng có biết không? Nếu con giành được giải nhất, ba ba sẽ đáp ứng một yêu cầu của con được không?”

Ánh mắt Tần Thần sáng lên, dùng sức gật đầu: “Được!”

Trong thời gian nói chuyện, Tần Duệ Lâm cơ hồ không chen vào nói được câu nào, nhiều lần muốn mở miệng nhưng lại bị Tần Thần ghét bỏ đẩy sang một bên, cho nên đành ngồi một bên si mê nhìn ngắm Hạ Hi, hắn cũng biết đây là một việc hết sức nhàm chán, nhưng cho dù phải nhìn Hạ Hi nguyên một ngày hắn cũng có thể giữ được lòng nhiệt tình như vậy.

Nói chuyện video một tiếng, Tần Duệ Lâm cũng không nhúc nhích, ngồi ngắm nhìn Hạ Hi một tiếng, Hạ Hi lại hồn nhiên nói chuyện tươi cười cùng Tần Thần, mỗi tấc da tấc thịt đều phát ra mê hoặc không thể kháng cự nổi. Toàn thân Tần Duệ Lâm như tê dại, khi thấy thân thể có phản ứng, hắn yên lặng tránh đi đến phòng tắm, lại không thể phát hiện khuôn mặt trên màn hình của Hạ Hi đen đi một chút.

Khi đi ra khỏi phòng tắm Tần Duệ Lâm thấy cuộc nói chuyện đã xong, Tần Thần buồn ngủ nằm trên giường vừa nhìn thấy Tần Duệ Lâm nhân tiện nói: “Cha, con muốn đi ngủ.”

Tần Duệ Lâm ôm lấy nhóc, vừa thương lượng nói: “Thần Thần, con vừa rồi như vậy là không tốt, con nói chuyện cùng daddy cũng phải nhường cho cha mấy câu chứ.”

“Vì sao? Daddy không muốn nói chuyện với cha mà.”

“...Vì sao con biết daddy không muốn?”

“Chính daddy nói vậy.”

Tần Duệ Lâm nhất thời buồn bã, lại nói: “Daddy con đang nói đùa đấy, lần sau gọi video thì phải để cha nói chuyện với daddy vài câu, cha sẽ đưa con đi ăn bánh ngọt được không?”

Tần Thần lưỡng lự nói: “Ăn nhiều một chút cũng được chứ?”

“Có thể, chỉ cần con cho cha nói chuyện với daddy một chút.”

Tần Duệ Lâm dỗ Tần Thần ngủ, vừa trở lại liền nhận được tin nhắn, hắn mở màn hình ra trên đó là tên Hạ Hi, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, lúc này mới chậm rãi thay đổi vị trí ngón tay, mở tin nhắn ra đọc từng chữ.

“Có một bệnh viện mắt ở thủ đô rất tốt, tôinghĩ anh nên qua đó.”

Một tin nhắn ngắn ngủi kiến Tần Duệ Lâm mất ngủ đến nửa đêm, hắn cứ vài phút lại mở ra xem nó một lần, cảm giác ngoài sự châm chọc của Hạ Hi còn ẩn dấu sự nhớ nhung, quan tâm của cậu.

Sáng sớm hôm sau, Henry biến mất đi đâu đó, Tần Duệ Lâm gọi điện cho gã, gã nói rằng mình đang tạo phúc cho nhân loại, Tần Duệ Lâm không phản bác được, đành cúp điện thoại.

Tần Duệ Lâm có dịp ở chung với Tần Thần liền dẫn nhóc ra ngoài chơi không ít trò chối, Tần Thần đối với trò chơi và đồ ăn đường phố hết mực yêu thích, nhóc nhát gan hết lần này đến lần khác thích chơi trò cảm giác mạnh. Nhóc chơi trò tàu lượn trong cồn viên thiếu nhi, khi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhưng lại hứng trí bừng bừng nói chơi hay lắm, Tần Duệ Lâm không thể hiểu được niềm vui này, nhưng cũng cùng Tần Thần làm đi làm lại, ở trong mắt hắn xem đây cũng là thử thách lòng can đảm của nhóc,.

Hai người vòng vèo quanh thành phố mấy lần, trở về biệt thự thì trời đã tối, Tần Thần chơi nhiều đến mệt mỏi, đã sớm ngủ ở ghế sau xe, Tần Duệ Lâm lái xe vào gara, sau đó ôm nhóc xuống xe. Cố Lam đã sớm chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Tần Duệ Lâm liền ân cần hỏi: “Duệ Lâm, các con đã ăn cơm chưa?”

“Đã ăn.” Tần Duệ Lâm nói xong liền ôm Tần Thần đang ngủ lên phòng ngủ.

Sau khi đi ra từ phòng ngủ, hắn phát hiện Henry đang đứng chờ ở cửa, trong tay cầm một túi tài liệu, vẻ mặt thâm sâu đến không lường được .

Tần Duệ Lâm không chút khách khí nói: “Rốt cuộc khi nào anh mới đi vậy?”

Vẻ mặt Henry ân cần săn đón: “Sao cậu không hỏi hôm nay tôi đi làm gì đi?”

“Tạo phúc cho nhân loại?” Tần Duệ Lâm cẩn thận đóng cửa phòng Tần Thần: “Tôi không có hứng thú đối với chuyện của anh.”

“Không, chuyện này nhất định sẽ gây hứng thú cho cậu.” Henry quơ quơ tập tài liệu trong túi: “Hôm nay tôi lấy tóc của Tần Thần và cậu đi làm DNA.”

Ánh mắt Tần Duệ Lâm lạnh xuống, nghiêm túc nói: “Ai cho phép cậu làm như vậy?!”

Henry sợ sệt lùi lại vài bước, giọng gã nhát gừng: “Cậu...Đừng nói cho tôi biết là thực sự là cậu không muốn biết!”

“...” Tần Duệ Lâm dời mắt đi, sau đó rút túi lại liệu về, Henry thở phào nhẹ nhõm một hơi còn muốn nói tiếp gì đó, chỉ thấy Tần Duệ Lâm bước nhanh về phòng ngủ, hơn nữa còn đóng chặt cửa lại. Henry ngơ ngác một chút, sau đó liền vui vẻ huýt sáo đi xuống lầu.

Thời tiết hôm nay thật là đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.