Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 61: Chương 61




Tần Duệ Lâm ít khi uống rượu, cho dù là phải tham gia tiệc rượu thì lòng hắn vẫn cứ lo lắng cho Hạ Hi và con trai, cũng không tình nguyện phí thời gian ở chốn xã giao này, nhưng đêm nay hắn đã uống vài ly, đối phương là quan chức chính phủ Mỹ, hắn có nhiều dự án thương mại cần phải dựa vào đối phương, tuy rằng không đến mức nịnh nọt lấy lòng song cũng không thể phá vỡ quan hệ.

Nhưng điều khiến Tần Duệ Lâm không ngờ được chính là trong bữa tiệc vị quan chức này con mang con gái mình đến.

“Kenrich, đây con gái tôi – Delia.”

Delia rất đẹp, cô đeo trang sức hòa nhã, khuôn mặt tinh xảo, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, quấn khăn màu hồng quanh cổ, đẹp mắt vô cùng. Cô nở nụ cười đẹp đẽ với Tần Duệ Lâm sau đó phóng khoáng nói với hắn: “Kenrich, rất vui được gặp thấy anh.”

Tần Duệ Lâm lập tức phản ứng, hắn đứng dậy mỉm cười nói: “Xin chào, Delia, cô muốn uống chút gì không?”

” Brandy. “Delia lấy một chiếc ly dài từ bồi bàn: “Tôi đã sớm nhận ra rồi.”

Sau đó chuyện vẫn chưa thoát khỏi dự đoán của Tần Duệ Lâm, Delia vẫn cố gắng tìm kiếm trọng tâm câu chuyện, đem lại ấn tượng vô cùng tốt. Quan lớn kia rời đi, để hai người có không gian trao đổi, Tần Duệ Lâm thực sự không có cách nào đành phối hợp với chủ đề Delia.

Sự mất tập trung của hắn nhanh chóng bị Delia nhìn ra.

“Kenrich, tôi nói chuyện nhàm chán vậy sao? Anh có vẻ không có hứng thú.”

“Ồ, tôi không nghiên cứu nhiều về thời trang.”

“Thời trang là một học cần nhiều tri thức, bao gồm lễ nghi, cử chỉ, đều phải được đánh giá nghiên cứu, nhưng có kỹ thuật nghiên cứu chuyên sâu, Kenrich ở giới kinh doanh vượt qua thần thoại.

“Tôi tôn trọng mỗi nghành nghề, Bách Ân Lệ Nhã là một đỉnh cao nhưng mất đi cát sỏi chống đễ cùng sẽ sập xuống thôi.”

Delia nâng cằm lên, cô mỉm cười chăm chú nhìn Tần Duệ Lâm, sâu xa nói: “Đã có ai nói với anh, Kenrich là một người đàn ông quyến rũ?”

Tần Duệ Lâm bất động rồi lại thâm ý nói: “Vợ tôi cũng từng nói qua điều này, đây chắc là nguyên nhân người ấy thích tôi chăng.”

“Anh đã ly hôn rồi, theo pháp luật mà nói, người ấy không còn là người yêu anh.”

Tần Duệ Lâm suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Trên lý luận là như thế, nhưng tôi đã làm nhiều chuyện tổn thương đến người ấy, tôi đang cố gắng cứu vớt, hy vọng người ấy có thể tiếp nhận tình cảm của tôi.”

Delia cúi đầu nhìn ly dịch, không khỏi tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, tôi còn nghĩ rằng thừa dịp cô đơn mà vào, tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cho anh.”

“… Cô thật lạc quan.”

“Cha tôi hy vọng tôi kết hôn sớm môt chút, lấy một người cùng đẳng cấp, ông ấy cho tôi rất nhiều sự lựa chọn sau đó tôi chọn anh, Kenrich. Mặc dù anh tin hay không, tôi từng coi anh là nửa kia chuẩn mực, đáng tiếc tôi biết anh muộn khi đó anh đã kết hôn, cho nên lần này, tôi cũng không có nhiều hy vọng.” Delia nhún vai, giả vờ thoải mái nói: “Tôi may mắn không gửi gắm nhiều hy vọng, nếu không bây giờ chỉ khóc lóc lau nước mắt rồi.”

Tần Duệ Lâm nâng ly, chân thành nói:”Delia, tôi chúc cô tìm được một người bạn đời thật tốt.”

“Cảm ơn. “Delia tò mò nói: “Người ấy tên là Hạ Hi đúng không? Tôi rất tò mò không biết anh ta là người thế nào mới khiến anh yêu thích đến như vậy.”

Tần Duệ Lâm rơi vào trầm mặc, hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó mỉm cười nói: “Em ấy là một người đáng để yêu, lương thiện, chân thành, khi ở bên em ấy, tôi cảm thấy vô cùng dễ chiu và thoải mái, giống như mọi mệt mỏi đều tan biến. Có lẽ tôi hơi khoa trương nhưng nếu có được em ấy, tôi nguyện ý buông tha tất cả những gì tôi đang có, em ấy chính là toàn bộ thế thế giới của tôi?”

“Tôi tin lời anh nói, khi anh nhắc đến người đó, cả người đều ngập tràn dịu dàng và hạnh phúc giống như được sống lại.” Cô nói đến đây lại nhìn Tần Duệ Lâm, có chút ghét bỏ nói: “Kenrich, nói thật vừa nãy anh vừa quay tôi như một con rối vậy, tự tin của tôi đang bị tổn thương nặng.”

“Tôi nghĩ cô biết tôi là gay.”

“Gay sẽ không được thích phụ nữ sao?”

“Vấn đề này thật khó trả lời, nhưng với tôi thì là không.”

“Đây là chuyện đáng tiếc nhất tôi từng nghe, vậy khi nào các anh dự định tái hôn?”

Tần Duệ Lâm bất đắc dĩ nói: “Người ấy không muốn tái hôn với tôi.”

“Tôi cho rằng không ai chống cự được sự theo đuổi của anh.”

Tần Duệ Lâm không nói gì.

Delia lại hỏi: “Vậy anh sẽ bỏ qua sao? Nếu như người ấy vĩnh viễn không có suy nghĩ đó.”

“Sẽ không.” Tần Duệ Lâm kiên định nói: “Chỉ cần có thể bên cạnh em ấy, với thận phận nào với tôi không quan trọng.”

Delia là một người hay nói, ngôn từ của cô rất sâu sắc, Tần Duệ Lâm chưa từng nói chuyện với ai về Hạ Hi nhưng bất giác lại tâm sự với cô thật lâu, Delia kiên trì lắng nghe hắn nói, cũng truyền lại kinh nghiệm bản thân. Có một số việc một khi đã đục được lỗ hổng thì sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tình cảm của hắn với Hạ Hi chất chứa trong lòng, hôm nay có thể giãi bày một phen không khỏi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Xa cách qua đi, Tần Duệ Lâm chăm chú nghe Delia nói chuyện, cô nói đàn ông không thể rời xa bản tình của mình, hắn không nên mù quáng bám chặt lấy mà nên có chiến lược rõ ràng. Hạ Hi cũng là đàn ông, anh ta không thể nào không có nhu cầu sinh hoạt tình dục, một khi sinh hoạt tình dục được thỏa mãn, thái độ của anh ta cũng tự nhiên mềm xuống.

Tần Duệ Lâm không nhắc đến chuyện đã trải qua, sự kiện kia để lại cho hắn đả kích cực lớn, vốn hắn muốn chứng minh Hạ Hi còn cảm giác với mình, không ngờ rằng đối phương cứng không nổi, cũng bởi vậy, hắn không dám thử nghiệm lần nữa, hắn sợ, thậm chí sợ hãi còn để lại bóng ma trong lòng hắn.

Có nên thử lại thêm lần nữa?

Tần Duệ Lâm nghĩ lại, lần trước thời cơ ra tay không thuận lợi, lúc đó thái hộ Hạ Hi kiên quyết là vậy nhất định sẽ không ngừng chống cự, nhưng bây giờ lại khác, bọn họ đã chung sống lâu rồi, ký ức đó cũng gần như rơi vào quên lãng. Hắn có thể cảm giác thái độ Hạ Hi đã mềm xuống, đã như vậy có nên thừa thắng xông lên không?

Tần Duệ Lâm do dự, cũng nhanh chóng móc điện thoại di động ra, hắn cấp tốc gọi cho ti Tiffany, mặc dù đã sinh được hai tháng nhưng hắn phải đảm bảo chuyện này không làm tổn thương đến Hạ Hi.

Tiffany nhận điện thoại rất nhanh, cũng bác bỏ luôn nghi ngờ của Tần Duệ Lâm, cô nói Tần Duệ Lâm biết bây giờ Hạ Hi đã có thể sinh hoạt tình dục rồi nhưng nhất định phải có biện pháp tránh thai, mang thai lần nữa sẽ mang đến nguy hiểm cực độ cho cậu, còn phải có số lần vừa phải, không được kịch liệt quá.

Cô nói rõ ràng chi tiết, giọng điệu chẳng xấu hổ chút nào.

Cuối cùng Tần Duệ Lâm hỏi một câu: “Tôi nghe nói lúc này ham muốn của em ấy sẽ giảm đi nhiều?”

“Tình trạng này lần đầu tiên tôi gặp phải, có điều chắc là giảm đi thật, anh ta và phụ nữ có thai sau khi sinh cơ bẻn giống nhau.”

Tần Duệ Lâm ừ một tiếng, hắn an ủi mình, nếu lần này Hạ Hi không cứng nổi thì nhất định nguyên nhân không phải từ hắn, đây là giai đoạn sau khi sinh con, cũng không tượng trưng cho chuyện gì.

Hắn tự trấn an mình xong, rồi lại không nhịn được cười khổ, bất đắc dĩ lầm bầm: “Mày cho là em ấy sẽ đồng ý à…”

……………………..

Hạc Hiên được Lý Phù ôm đi ngủ, Hạ Hi ngồi chờ một mình tỏng phòng khách, cậu cầm trong tay hai bản hộ chiếu mới tinh, một quyển là vừa làm xong. Cậu mở quyển của mình ra nhìn một chút, sau đó chuyển sang nhìn một quyển khác, đó là hộ chiếu của Hạc Hiên.

Đầu ngón tay Hạ Hi chạm đến tên ghi trên đó – hạ Hạc Hiên, một hồi lâu vẫn không nhúc nhích, sau đó cậu mới đặt quyển hộ chiếu lại ngăn kéo. Cậu đã quyết định sẽ rời khỏi Mỹ, hơn nữa còn mang theo Hạc Hiên, cậu đã ở chỗ này quá lâu rồi, hơn nữa còn nhiều công việc mới cần sắp xếp, cậu đang đợi Tần Duệ Lâm rồi nói cho hắn biết quyết định của mình.

Nếu nhu Tần Duệ Lâm vẫn quyết định đi theo đến nước Z, vậy cậu cũng không còn cách nào khác.

Mười 11h đêm, Tần Duệ Lâm đi vào phòng khách, phát hiện Hạ Hi đang đợi mình, hắn sửng sốt một hồi, trong lòng nảy sinh dự cảm bất an, Hạ Hi đã từng chờ hắn như vậy nhưng một lần lại một lần trải nghiệm tồi tệ, hắn nhiều lần nghĩ lại, tâm can không khỏi trở nên sợ hãi.

Tần Duệ Lâm cẩn thận nói: “A Hi, em vẫn chưa ngủ sao?”

“Chưa.” Hạ Hi dụi dụi con mắt, sau đó ngửi thấy mùi rượu trên người Tần Duệ Lâm, trong nháy mắt tỉnh táo hơn một chút, nhíu mày nói: “Anh uống rượu sao?”

“Ừ, uống không nhiều lắm, em mệt thì lên tầng ngủ đi?”

“Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn một chút.”

“Vậy ăn bữa khuya không? Buổi đêm đói bụng sẽ không ngủ ngon.”

Tần Duệ Lâm thụ sủng nhược kinh* liên tục gật đầu, triệu lần không ngờ Hạ Hi lại chủ động quan tâm mình như vậy.

Hạ Hi do dự một chút, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, cậu dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Tôi trở về phòng đây.”

“Anh đưa em về phòng.”

“Vậy thì, cách xa một chút.”

Tần Duệ Lâm chân thành nói: “Anh nghĩ em ngồi chờ đã lâu.”

Hạ Hi mơ hồ ừ một tiếng, đột nhiên xoay người đi lên tầng, phòng khách sáng đèn như ban ngày, bốn phía vắng lặng không tiếng động nhưng phảng phất bốc lên mùi vị mờ ám, tiếng bước chân trong không khí vang lên rõ ràng, một trước một sau, cậu dừng thì Tần Duệ Lâm cũng dừng, giống như nhịp điệu hoạt động của hắn đều nằm trong tay Hạ Hi.

Hạ Hi đến gần phòng, Tần Duệ Lâm xoay người rời đi, một hồi sau, hắn bưng một ly nước đến, sau đó đưa đến trước mặt Hạ Hi: “Anh biết ngay em sẽ quên uống.”

Hạ Hi nhìn ly nhân sâm trước mặt, bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ bổ sung sau không được à?”

“Không thành vấn đề, anh đã hỏi lại Tiffany, bây giờ đã hơn một tháng, sẽ không xuất hiện tình trạng không hấp thu được, hơn nữa thân thể em vẫn còn yếu, phải cố gắng bổ sung hơn, biết không?”

Ngoài miệng Hạ Hi nghi ngờ nhưng vẫn giơ tay nhận lấy, cậu uống hết nước tỏng ly, sau đó đưa cái ly không trả lại cho Tần Duệ Lâm, đang muốn mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bị đối phương dùng sức ôm chặt lấy.

Lời đến bên miệng nhanh chọng nghẹn lại, trong lòng vô vàn cảm xúc, cũng không chống cự hành vi của Tần Duệ Lâm.

Giọng Tần Duệ Lâm đầy lưu luyến nói: “A Hi, anh rất nhớ em….”

“Không phải tôi đang ở đây sao?”

Tần Duệ Lâm nhất thời trầm mặc, hắn không nói cho Hạ Hi biết bất an tồn tại trong lòng hắn, cho dù Hạ Hi có đứng trước mặt, thậm chí bị hắn ôm chặt lấy, lòng hắn vẫn sẽ cô đơn, tựa như lục bình trôi trong nước, mãi không thể sống dựa vào bộ rễ.

Hắn không muốn rời khỏi cái ôm với Hạ Hi, sau đó một suy nghĩ hỗn loạn hình thành trong não hắn, thậm chí nơi da thịt đụng chạm với Hạ Hi cũng bắt đầu nóng lên. Hắn không cách nào chống cự được Hạ Hi, da thịt cậu, mùi của cậu giống như dưỡng khí mới mẻ chui vào từng lỗ chân lông hắn. Tần Duệ Lâm không kìm nổi lòng mà ôm chặt hơn một chút, cánh tay ôm Hạ Hi chậm rãi dịch lên trên, sau đó bàn tay nóng hổi chạm vào gáy Hạ Hi.

Làm xong động tác này, Tần Duệ Lâm hơi ngừng lại một chút, hắn cảm nhận phản ứng của Hạ Hi cho đến khi phát hiện thân thể cậu tuy cứng ngắc nhưng không chống cự, hắn mới tiếp tục động tác tiếp theo.

Tay còn lại ôm lấy eo Hạ Hi, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cậu, hắn có thể cảm giác Hạ Hi không khó chịu, không chỉ vậy còn không cự tuyệt hắn, điều này làm lá gan Tần Duệ Lâm lớn hơn một chút, cấm dục đã lâu nói hắn không muốn là tuyệt đối không thể. Bây giờ hắn đã ma sát ra lửa, Hạ Hi ngầm đồng ý biến nó thành pháo nổ luôn rồi, hắn khó kìm được lòng, một khi đã rồi thì không dừng được nữa.

Tâm trạng Hạ Hi phức tạp, xấu hổ hơn chính là cậu phát hiện mình cũng có phản ứng rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.