(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 16: ĐƯỢC CHÚ Ý.
Diệp Lăng cảm thấy do dự với lời đề nghị của Tào Chính, ở đầu bên kia, điện thoại của Tào Chính đã bị Tiếu Chí Hiên đoạt mất, nói với Diệp Lăng: “A lô, Diệp Lăng? Tôi là Tiếu Chí Hiên.”
Nghe thấy giọng nói của Tiếu Chí Hiên, thái độ của Diệp Lăng tốt hơn nhiều, hắn nói: “Tiếu Chí Hiên, làm sao vậy?”
“Anh đang ở đâu? Tan học rồi hả?” Tiếu Chí Hiên nói: “Tôi cùng Tào Chính đang ở dãy 8 khu nhà ăn, có muốn qua đây ăn cơm chung không?”
Nếu như là Tào Chính mời, Diệp Lăng khẳng định không muốn đi, nhưng mà Tiếu Chí Hiên đã mở lời, Diệp Lăng không tiện từ chối, hắn suy nghĩ một chút thì đồng ý: “Được, chờ một chút tôi qua đó liền.”
Tiếu Chí Hiên ôn hòa nói: “Vậy được, chúng tôi chờ anh, cúp đây.”
“Được.” Diệp Lăng cười cười, ôm hai quyển sách trong tay đi thẳng đến dãy nhà ăn số 8.
Bên này, Tiếu Chí Hiên trả lại điện thoại cho Tào Chính, chịu đựng Tào Chính phun tào: “Dựa vào cái gì, rốt cuộc mắt của chim cút bị sao vậy, còn dám nói cậu là người tốt.” Bình thường Diệp Lăng cũng có nói vài lời với Tiếu Chí Hiên, nhưng mà với Tào Chính thì quả thực là ghét bỏ như chó.
“Tự tìm vấn đề trên người mình ấy.” Tiếu Chí Hiên cười nói, vì đeo kính nên lộ ra vẻ nhã nhặn ôn hòa.
“Cá rằng, sớm muộn gì hình tượng của cậu cũng bị phá vỡ.” Tào Chính không phải không thông minh, xem như đã nhìn ra, Diệp Lăng này, nhìn người chỉ biết nhìn bề ngoài, hơn nữa lại hết sức bảo thủ, khi Diệp Lăng nhận ra bộ mặt thật của Tiếu Chí Hiên, đoán chừng sẽ rất vui nha.
“Tớ chưa từng nói qua tớ là người tốt.” Tiếu Chí Hiên cho ý kiến, tương lai sẽ khiến Diệp Lăng thất vọng rồi, cũng không phải lỗi ở cậu.
“Hắc, thực sự nên để cho chim cút nghe một chút, để cho hắn chết tâm (hết hy vọng).” Tào Chính bắt đầu đồng tình với Diệp Lăng, cậu phải thừa nhận rằng, so với Tiếu Chí Hiên mình thật sự là tốt hơn gấp trăm nghìn lần.
“Nói chết tâm cũng thật là kỳ quái, người đó là đối tượng của Húc Nhiên cũng không phải tớ.” Tiếu Chí Hiên cười cười.
“Đối tượng? Cậu cảm thấy giữa họn họ… là người yêu?” Đoán chừng cả bản thân Tào Chính cũng không chắc chắn, giữa hai đầu lông mày mang theo nghi hoặc.
“Xem như vậy đi, bằng không thì giải thích thế nào.” Tiếu Chí Hiên hỏi lại Tào Chính: “Như thế nào? Cậu xem thường Diệp Lăng? Cảm thấy anh ta không xứng?”
Tào Chính suy nghĩ một hồi, phun ra hai chữ: “Không hề.” Nhìn vào hai mắt của Tiếu Chí Hiên nói: “Xuất thân thì không có vấn đề, nhân phẩm mới là điều quan trọng nhất đúng không? Cậu nhìn chim cút xem, anh ta rõ ràng là bị Húc Nhiên ăn chết rồi, căn bản không muốn vùng lên.”
“Ừ, vậy cậu nói xem anh ta xem tiền tài như rác rưởi, hay vẫn là chướng mắt những người có tiền có quyền như chúng ta?” Tiếu Chí Hiên hỏi.
“Hắc, không phải sao.” Tào Chính thay đổi tư thế nói: “Anh ta nha, đã thấy rõ vị trí của mình, anh ta lại không thù hận loại người có bước khởi đầu thuận lợi như chúng ta, đương nhiên cũng không phải muốn dựa dẫm để mưu cầu quyền lợi. Tớ cảm thấy rằng, anh ta có cuộc sống muốn theo đuổi của riêng mình, những thứ Húc Nhiên cho không phải là điều anh ta muốn.”
Mơ màng nói tiếp: “Mẹ kiếp, nói như vậy chim cút quả thật là cao cấp, làm cho người ta yêu thích.”
Tiếu Chí Hiên nói: “Cũng gần như vậy, nhưng mà cậu nói sai một cái. Diệp Lăng người này tư tưởng đơn thuần, ngờ nghệch mười phần, anh ta suy nghĩ vấn đề đâu ra đấy, không hiểu được thì suy một ra ba, là một người não tàn.”
“Đúng vậy, vốn chính là một con mọt sách.” Tào Chính đáp lời, liếc mắt qua nhìn thấy Diệp Lăng đã đi đến, vội vàng suỵt một tiếng: “Đừng nói nữa, chim cút đã tới.” Nghị luận sau lưng người khác là không đúng.
“Diệp Lăng, ở đây.” Tiếu Chí Hiên đã sớm nhìn thấy, mỉm cười giơ tay lên, vẫy Diệp Lăng đến.
Tào Chính im lặng hừ một tiếng, trách không được chim cút lại quý mến Tiếu Chí Hiên, thật là con mẹ nó biết làm người.
Đi vào nhà ăn, Diệp Lăng nhìn thấy hai người bọn họ.
“Tiếu Chí Hiên.” Diệp Lăng thoải mái gật gật đầu với cậu ta, đồng thời bước qua.
“Ngồi đi.” Tào Chính đá một cái ghế cho hắn, thái độ kênh kiệu nói: “Chí Hiên rót cho anh bát canh rồi hả, sao anh chào cậu ta mà không chào tôi.”
“Tào Chính.” Diệp Lăng tòng thiện như lưu ( biết nghe lời phải, thiện ý của người khác một cách tự nhiên và nhanh chóng), không khách khí ngồi xuống.
Miệng Tào Chính méo xệch, mặt lộ rõ vẻ bất mãn: “Có người cứ mang tên họ người khác gọi lên như thế sao? Không biết còn tưởng rằng tôi nợ tiền anh.”
Trong lòng biết rõ Tào Chính có ý định bới móc, Diệp Lăng thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta: “Chính.”
“Phụt…” Tiếu Chí Hiên đang uống nước, bất hạnh trúng đòn “Má ơi, ha ha ha…”
“Tôi ***!” Tào Chính đối diện với Tiếu Chí Hiên, vội vàng rút khăn lau khô quần áo của mình, đây chính là đồ cậu mới mua về, còn chưa có nhúng qua nước, hiện tại đã bị ngụm nước của Tiếu Chí Hiên làm hỏng.
Nhưng dù sao nói qua nói lại vẫn là Diệp Lăng sai, Tào Chính trợn mắt nhìn Diệp Lăng: “Chim cút, tôi với anh nhất định có thù oán!”
Diệp Lăng không nghĩ tới có thể như vậy, cũng rất áy náy, hắn tỏ vẻ có lỗi với Tào Chính.
“Được rồi được rồi, một bộ quần áo mà thôi, cùng lắm thì tớ bồi thường cậu.” Tiếu Chí Hiên nói, nước chính là do cậu phun đấy, ngiêm túc mà nói thì cũng chả liên quan đến Diệp Lăng.
“Không được, tớ muốn chim cút bồi thường, không muốn cậu bồi thường.” Tào Chính nhìn qua Diệp Lăng.
Hai người cùng nhìn Diệp Lăng, Diệp Lăng nói thực: “Cho dù tôi bồi thường cậu, cũng là tiền của Trang Húc Nhiên, bản thân tôi không có tiền.”
“Vậy cũng được, tôi không cần biết tiền của ai, chỉ cần anh trả là được.” Tào Chính nhếch mép cười, nếu có thể móc tiền từ tay Trang Húc Nhiên, cũng là một chuyện tốt.
“Được, bao nhiêu, mua lại cho cậu bộ khác, hay là cứ đưa thẳng cho cậu.” Diệp Lăng nghiêm túc, rất chân thành nói với Tào Chính.
Tào Chính cũng nghiêm túc, cậu duỗi ra năm ngón: “Không nhiều lắm, năm ngàn, qua đây tôi ghi số tài khoản cho anh.”
Biết rõ quần áo bọn họ mặc đều là thứ quý, Diệp Lăng cũng không có gì bất ngờ, liền gật đầu ừ một tiếng: “Được.”
Tiếu Chí Hiên nhìn hai người bọn họ đùa như thật, vẻ mặt bất đắc dĩ, không nhịn được cười nói: “Tôi nói hai người bọn cậu này, xem thử ăn cái gì đã?” Vốn là mời Diệp Lăng tới dùng cơm, kết quả ngược lại là lừa Diệp Lăng được năm ngàn.
“Các cậu chọn đi, tôi không kén ăn.” Menu được chuyển qua, Diệp Lăng cảm thấy không quan trọng mà giao cho Tiếu Chí Hiên.
“Vậy để tôi.” Tiếu Chí Hiên nói, bên này là nhà hàng do nhà ăn mở, có thể tự chọn món ăn, mùi vị cũng ngon.
“Này, như thế nào không có ai hỏi ý kiến của tôi?” Tào Chính cảm thấy mình là người đến chó cũng không chào đón, ngay cả bạn thân quan hệ gắn bó từ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng không thèm để ý tới mình.
“Bởi vì cậu làm trễ nãi bao nhiêu là thời gian, ngậm mồm lại bớt đi.” Tiếu Chí Hiên rất nhanh đã chọn được vài món, đi đưa thực đơn.
“Chim cút, ngày hôm qua đã tiêu dao ở chốn nào với Trang Húc Nhiên vậy?” Tào Chính ưỡn ngực nghiêm mặt, khoát vai Diệp Lăng.
“Không đi đâu.” Diệp Lăng hất cánh tay của cậu ta từ trên vai mình xuống rồi nói.
“Nói dối, tôi rõ ràng nghe nói các anh lên núi nhìn mặt trời lặn, lãng mạn nha.” Tào Chính cười lên đầy ám muội.
“Cậu đã biết rồi còn hỏi.” Diệp Lăng cho cậu ta cái nhìn xem thường.
“Này này, xem xong mặt trời lặn, buổi tối về có làm gì không?” Tào Chính lôi kéo hắn nói chuyện bát quái.
“Không làm gì.” Diệp Lăng không hề dao động mà nhìn cậu ta trả lời, trong mắt không có chút nào chột dạ, thật sự không làm gì nha.
“Aizz, chẳng lẽ buổi tối không làm mấy hoạt động trên giường sao?” Tào Chính thất vọng, ánh mắt chuyển xuống ba thốn phía dưới của Diệp Lăng, chẳng lẽ Diệp Lăng không được?
“Trong đầu toàn suy nghĩ bậy bạ.” Diệp Lăng nghiêng đầu nói thầm một câu.
“Ai trong đầu đầy suy nghĩ bậy bạ.” Tiếu Chí Hiên vừa về tới, vừa vặn nghe thấy lời nói thầm của Diệp Lăng.
“Móa, không phải nói tôi đi?” Tào Chính tự mình thừa nhận.
“Ba câu miêu tả rất đúng, nói chính là cậu rồi.” Tiếu Chí Hiên lắc đầu nói, vứt bỏ cứu vớt Tào Chính.
“Chim cút được lắm, uổng phí tôi để tâm đến anh như vậy. Được, về sau không để ý đến chuyện các người nữa.” Tào Chính lập tức lập xuống lời thề, nếu có thể làm được điều đó, đoán chừng Diệp Lăng sẽ rất vui vẻ.
“Như vậy quá tốt.” Diệp Lăng nhỏ giọng nói một câu.
“Chim cút anh nói cái gì, muốn gì thì cứ nói lớn tiếng ra!” Tào Chính om sòm với Diệp Lăng, Tiếu Chí Hiên ở bên xem trò vui, cùng ăn một bữa cơm chính là như thế này.
Tào Chính và Tiếu Chí Hiên đều là hai người nổi danh trong trường học, ngẫu nhiên lại tới nhà ăn ăn cơm, tránh không được có người vây xung quanh dòm ngó. Nhưng mà đều chỉ dám xem không dám thảo luận, lại không dám tiến đến gần.
Lần này khác ở chỗ có thêm một Diệp Lăng chưa từng thấy qua, liền được thảo luận. Buổi tối Diệp Lăng bị đưa BBS làm thịt cũng không có gì kỳ quái, nhìn khuôn mặt cùng cách ăn mặc có giá trị của Diệp Lăng, hơn phân nửa đem Diệp Lăng trở thành một công tử ca ca giống như thế kia, là một đối tượng mới có thể tấn công gì gì đó.
Gần đây Lưu Nghệ Hàm mới làm quen bạn gái, thời điểm hai người đang tình nồng ý ngọt (tình cảm ngọt ngào). Tình cờ đến nhà hàng bên này để cải thiện bữa ăn một chút, lấy chút thể diện trước mặt bạn gái.
Hết lần này đến lần khác lại cứ trùng hợp gặp phải Diệp Lăng, vẫn là Lâm Tử Văn nói với Lưu Nghệ Hàm: “Cậu xem, đó không phải là Diệp Lăng sao?” Nhìn kỹ lại, Lâm Tử Văn nhìn thấy hai người bên cạnh Diệp Lăng rất quen mặt, giống như đã thường xuyên nhìn thấy trên BBS: “Hai người kia rất quen, Nghệ Hàm cậu có biết là ai không?”
Lưu Nghệ Hàm đương nhiên là biết, so với Lâm Tử Văn thì cậu càng để ý đến mấy nhân vật làm mưa làm gió trong trường hơn, lúc này mới nuốt một ngụm nước bọt nói: “Là Tiếu Chí Hiên và Tào Chính.”
“A?” Nói đến mấy tên này Lâm Tử Văn mới nhớ, thật sự rất kinh ngạc, ra sức đung đưa tay của Lưu Nghệ Hàm nói: “Thế nhưng nhưng người đó không phải là…. Bọn họ làm sao sẽ cùng một chỗ với Diệp Lăng? Là bạn bè sao?” Chẳng lẽ Diệp Lăng không phải là sinh viên nghèo, mà là con nhà giàu? Hay là cái loại quyền quý kia!
“Cái này làm sao tớ biết được.” Lưu Nghệ Hàm dùng giọng điệu không vui nói, trực tiếp kéo Lâm Tử Văn quay đầu rời đi: “Văn Văn, nếu không chúng ta đừng ăn ở chỗ này.”
Lâm Tử Văn kỳ quái hỏi: “Vì cái gì, không phải đã nói là đến đây ăn tốt hơn sao? Chẳng lẽ bởi vì Diệp Lăng, nhưng mà cậu cùng Diệp Lăng là bạn học…” Cô cắn cắn bờ môi, không nhịn được hưng phấn: “Không bằng cậu qua đó chào một tiếng, nói mấy câu cũng tốt a!” Đây chính là nhân vật bình thường nghĩ cũng không nghĩ đến, so với loại dân thường như bọn họ thì cách xa ngàn dặm.
Lưu Nghệ Hàm lập tức bất mãn nói: “Tớ không đi, những người kia là loại người như thế nào cậu không biết sao? Tớ tự biết mình là ai, hà tất đi lên để gây thêm tội.” Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Diệp Lăng, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ: “Đi thôi, tớ cùng Diệp Lăng cũng không có quen.”
Lâm Tử Văn bị Lưu Nghệ Hàm kéo đi, không có cách nào, nghĩ tới nghĩ lui đành phải gửi cho bạn học Trương Thục Ny một tin nhắn: “Thục Ny! Diệp Lăng là con rùa vàng, cậu phải nhanh chóng ra tay đi!!”
Diệp Lăng ngồi trong nhà hàng ăn cơm nên không hề biết, ảnh chụp của mình cùng Tiếu Chí Hiên và Tào Chính khi đang ăn cơm, đã bị đăng lên BBS của trường, tiêu đề rõ ràng chính là muốn điều tra thân thế của hắn, hỏi người này là ai vậy?
Người viết bài cũng coi như cẩn thận, che mờ mặt của Tào Chính và Tiếu Chí Hiên.
Thế nhưng có rất nhiều người nắm được tình hình, lầu hai (comment thứ 2) đã đưa thân phận của Tào Chính và Tiếu Chí Hiên ra ánh sáng.
Bài viết này bị báo phạm quy, chưa được vài phút đã bị quản lý diễn đàn xóa đi. Nhưng mà người viết lại tiếp tục đăng lên một bài mới, lần này không có ảnh chụp, tiếp tục hỏi người cùng với Tào Chính và Tiếu Chí Hiên ăn trong nhà ăn là ai?
Vừa rồi xem qua ảnh chụp cũng không ít người, một số biết một số không biết, toàn bộ tiến hành thảo luận trong bài viết.
Thẳng đến khi người viết bài hồi đáp lại nói: Tôi lấy ảnh chụp đến hỏi học tỷ, đã biết rõ ràng thân phận của hắn, biết rõ chân tướng làm tôi sợ đến giật mình!
Lời hồi đáp viết ra, phía dưới bài viết mọi người vẫn còn đang hỏi một vấn đề: Người này rốt cuộc là ai? Con mẹ nó lâu chủ (chủ topic) cậu không thể nói chuyện chỉ nói có một nửa nha! Vẫn là nói cho mọi người biết đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});