Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 64: Chương 64: Ngăn Cản.




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 64: NGĂN CẢN.

 

Nhận được quà sinh nhật của người khác, đương nhiên là vui vẻ.

 

Trang Húc Nhiên âm thầm tính toán, phải liên hệ nhà thiết kế bắt đầu chuẩn bị quà sinh nhật cho Diệp Lăng rồi.

 

Ít nhất sang mùa xuân năm sau, phải nhận được thành phẩm.

 

Diệp Lăng cũng không biết những việc này, hắn chỉ biết Trang Húc Nhiên đã trở về, cảm thấy vô cùng yên lòng, có thể an tâm làm việc.

 

Trong khoảng thời gian cuối năm, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.

 

Vì vậy thời điểm Trang Húc Nhiên trở lại công ty, phát hiện Diệp Lăng xử lý mọi việc ở công ty đến trật tự ngăn nắp.

 

Lo lắng duy nhất chính là quan hệ với mọi người trong công ty, hắn người này a, thời điểm theo đuổi công việc, cũng không nghiên cứu tầm quan trọng của xã giao.

 

Trang Húc Nhiên tình cờ nghe được có người nghị luận mới phát hiện, thì ra Diệp Lăng trong mắt các nhân viên trong công ty là có bộ dạng này?

 

Mắt cao hơn đầu, khinh thường cấp dưới?

 

Cười một tiếng, Trang Húc Nhiên nhắn một tin cho Diệp Lăng đang chạy nghiệp vụ. (跑业务nói chung là đi chào hàng để lôi kéo khách hàng.)

 

Qua khoảng nửa giờ, Diệp Lăng mới gửi lại một cái vẻ mặt bất đắc dĩ, thuận tiện quan tâm hỏi về vấn đề cơm nước của Trang Húc Nhiên.

 

Trang Húc Nhiên muốn nói với hắn, không có khẩu vị, nếu không anh quay về ăn với em?

 

Nhưng mà cuối cùng ngẫm lại, vẫn là thôi đi.

 

Hai người đều đã là đàn ông trưởng thành, mỗi người đều theo đuổi sự nghiệp của riêng mình. Cho dù Trang Húc Nhiên hy vọng Diệp Lăng có thể dành nhiều thời gian làm bạn cho mình hơn một chút, cũng không thể tùy hứng chỉ một cuộc điện thoại liền nói đối phương trở về ăn cơm với mình.

 

Đôi khi tâm tình không tốt vì loại lý do này, nhưng vẫn là yếu đuối bất lực.

 

Nhưng thật ra đến cuối năm, lại có rất nhiều chuyện đáng giá để vui mừng.

 

Hiệu suất công ty tăng cao, quá trình chuyển đổi diễn ra tốt đẹp, năm tới là yếu tố quyết định.

 

Hai người cùng một chỗ trải qua năm thứ hai, sắp quen biết một năm rưỡi, mà qua năm mới lại có sự khác biệt nhỏ.

 

Trước ở công ty còn chưa nghỉ ngày nào, Diệp Lăng bắt đầu cân nhắc, năm nay trải qua như thế nào.

 

Về nhà là khẳng định phải về, nhưng không cần về sớm, dù sao năm nay đã có công ăn việc làm rồi, ngày nghỉ có hạn, làm thế nào cũng phải hai mươi bảy hai mươi tám mới về.

 

Trang Húc Nhiên cũng biết Diệp Lăng nhất định phải về, không có khả năng ở lại Kinh Thành đón mừng năm mới. Mà mình cũng về nhà, cho dù Diệp Lăng có ở lại cũng không có cơ hội cùng nhau đón giao thừa.

 

“Lái xe về đi, anh đi làm, nói là của công ty phân cho.”

 

Vài ngày trước khi đi, đã vơ vét tốt vài thứ, chuẩn bị cho Diệp Lăng mang về quê.

 

“Mùng bảy anh nhất định sẽ về, cũng không nhiều ngày lắm, em ở Kinh Thành đón năm mới, phải ngoan ngoãn…” Diệp Lăng ôm lấy người không quá cam tâm tình nguyện, ở trong ngực xoa nắn một hồi, cảm giác thương yêu tràn đầy ***g ngực.

 

“Ừm..” Trang Húc Nhiên nhìn đồ đạc để đầy đất, đều đã chuẩn bị xong, đóng gói tốt rồi, cậu nói: “Trước để vào xe đi, em giúp anh.”

 

Hai mươi tám cuối năm, đưa mắt nhìn Diệp Lăng lái xe ra khỏi căn hộ, chuyến đi lần này tròn mười ngày.

 

Hai người đều nghĩ, đến lúc nào mới có thể cùng một chỗ mừng năm mới?

 

Mục tiêu này, đặt ở trong lòng, mỗi lần nghĩ đến đều tràn ngập chờ mong cùng rung động.

 

Khác biệt chính là, Diệp Lăng thì tuyệt vọng nhiều hơn một chút, hắn biết mình không thể nào quang minh chính đại cùng Trang Húc Nhiên đón năm mới.

 

Còn có một chuyện làm cho người ta phiền muộn chính là, qua năm mới lại lớn thêm một tuổi rồi, Diệp Lăng hai mươi lăm tuổi, chỉ còn bốn năm năm tự do tự tại.

 

Đương nhiên, trong mắt cha mẹ, con cả căn bản không có thời gian để phung phí.

 

Phải biết rằng nhà dưới quê, con trai hai mươi hai – hai ba đã quá tuổi kết hôn rồi, rất ít trường hợp hơn hai mươi lăm còn chưa kết hôn.

 

Diệp Lăng vì học đại học nên trễ nãi mấy năm, cái đó thì nói được đi, nhưng bây giờ đã tốt nghiệp, đã đến thời điểm nên kết hôn.

 

Mẹ Diệp cùng cha Diệp nghe thấy con cả đã tìm được chỗ thực tập, hơn nữa hiệu quả và phúc lợi của công ty rất tốt, còn trang bị cho xe con, tiền đồ sau này khẳng định không kém.

 

Tương lai tốt như vậy, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, có thể chuyên tâm thu xếp chuyện kết hôn.

 

“Lăng tử, sao con lại không thích Tú Quyên, vậy mẹ nhờ dì bên kia tìm cho con mối khác, mùng bốn qua đó xem thử thế nào?”

 

Lần nữa bị cha mẹ ép hôn, Diệp Lăng rất nhức đầu, hắn chỉ lắc đầu với cha mẹ nói không đi.

 

Một bộ dạng buồn bã, còn vô cùng áy náy: “Cha mẹ, con vừa mới bắt đầu công việc, hiện tại ở công ty đang bước vào giai đoạn chuyển dịch cơ cấu, cần phải đặt rất nhiều tâm trí. Thật không có thời gian nghĩ đến chuyện kết hôn, hai người trì hoãn lại thêm hai năm, để cho con xong xuôi hết việc rồi hãy nói được không?”

 

Biết rõ cha mẹ khẳng định lại nói tiếp, Diệp Lăng liền nói: “Con có mượn bạn rất nhiều tiền, bây giờ còn chưa trả hết, con nói phải làm công giúp cậu ấy, khiến công ty hoạt động tốt, không thể nào nói mà không giữ lời. Còn có nhà máy của tiểu Vân và em trai, đều là do bạn con giúp, con sao có thể lãng phí thời gian đi làm chuyện khác?”

 

Mẹ Diệp trợn mắt há mồm: “Kết hôn tại sao lại là lãng phí thời gian?”

 

Diệp Lăng nói: “Bởi vì hiện tại con bận lắm, không thể bỏ ra thời gian. Kết hôn không phải mua bán, cần có thời gian để tiến hành, quyết định.”

 

Ba Diệp bị kẹp giữa vợ và con trai, thật không biết nên giúp ai mới tốt, ông nói: “Lăng tử trong lòng con có chủ ý, có kế hoạch, lo lắng phấn đấu, nói như vậy cũng có đạo lý. Chúng ta cũng không phải là người không có đạo lý,  tuy nôn nóng muốn được bồng cháu, nhưng không thể ép buộc con mình lấy vợ. Nhưng mà Lăng tử à, mẹ con nóng nảy cũng không sai, con phải thông cảm cho bà ấy, không thể oán trách bà.”

 

Diệp Lăng vội vàng nói: “Không thể nào, con hiểu tấm lòng của mẹ mà.”

 

Cha Diệp gật đầu nói: “Con hiểu là tốt rồi, cha biết rõ tư tưởng mấy đứa trẻ như con cùng với thế hệ trước là không giống nhau, bây giờ là thời đại mới, thế giới mới. Đám lão già này nhất định là suy nghĩ theo truyền thống xưa cũ, đúng không? Kết hôn sinh con là chuyện mà ai cũng phải trải qua, cha cảm thấy chậm không bằng sớm. Đến khi con già rồi, con mình đã trưởng thành, có thể độc lập rồi.”

 

“Vâng, cha, con biết rồi.” Diệp Lăng đáp lại.

 

“Đúng vậy a, giống như mẹ với cha con, sớm liền kết hôn, sinh ra ba đứa tụi con. Hiện tại mấy đứa đều trưởng thành, tiểu Hào cũng đã có con rồi. Mà chúng ta vẫn có ích, vẫn có thể giúp con trông mấy đứa nhỏ, cái này rất tốt a.” Mẹ Diệp nói: “Chờ chúng ta già rồi không thể động, mấy đứa nhỏ của mấy đứa cũng đã trưởng thành, không còn gánh nặng gì nữa rồi.”

 

Hiện tại muốn chăm sóc mấy người già, là chuyện rất tiêu phí nhân lực cùng thời gian. Nếu như trước khi Diệp Lăng có con mà đã sinh bệnh, nhất định sẽ trì hoãn hôn sự cùng chuyện sinh con đẻ cái của Diệp Lăng.

 

Những đạo lý này, Diệp Lăng đều hiểu được.

 

Cũng may cha mẹ mình cũng không phải kiểu người ngang ngược không biết lý lẽ.

 

Hắn trở về nhiều ngày như vậy, nhìn thấy nhiều thủ đoạn bức hôn rồi, không dám tưởng tượng nếu xảy ra trên người mình thì sẽ như thế nào?

 

Cùng cha mẹ nói về chuyện ép hôn của mấy gia đình khác, mẹ Diệp cười hặc hặc nói: “Đó là bởi vì quê ta muốn cưới vợ sinh con rất khó, đương nhiên phải tóm ngay từ nhỏ. Mẹ với cha không ép con, còn không phải bởi vì con học trường tốt, công việc tốt, về sau không lo tìm không thấy vợ.”

 

Lời này ngược lại là sự thật, ở nông thôn có thể tìm một ngôi trường tốt để học như Diệp Lăng, tìm được công việc tốt đồng nghiệp tốt, ít lại càng thêm ít. Bọn họ khó cưới vợ, người bình thường không hiểu được, chỉ có người ở địa phương mới có thể đồng cảm.

 

Tóm lại mà nói, hôn nhân quả thật là một chuyện lớn, chuyện có thể chống lại nó thật sự quá ít.

 

Diệp Lăng chưa từng nghĩ tới, bởi vì tình yêu của mình mà chống lại việc kết hôn, bởi vì không kết hôn, đi theo một con đường khác, chẳng khác nào phản bội cả dòng họ.

 

Cho đến lúc này, hắn vẫn không có sự lựa chọn.

 

Nhưng nếu buông tha cho tình yêu, cũng tương đương buông tha cho chính mình.

 

Năm nay trải qua có chút vội vàng, có chút không yên lòng, còn có chút mất hồn mất vía.

 

Buổi sáng đầu năm hôm ấy, nhiệt độ ở nông thôn vẫn còn khá lạnh, trên bầu trời phủ một tầng sương mờ mịt. Diệp Lăng đã sớm ngồi trên xe trở về Kinh Thành, đã điện thoại thông báo cho người yêu còn đang ngủ, hắn về nhà.

 

So với dự định nói lúc trước thì sớm hơn một ngày, Trang Húc Nhiên ở Kinh Thành nghe xong vô cùng vui mừng, chuẩn bị đến trạm xe để đón Diệp Lăng.

 

Cũng là rất cảm khái đi, cuộc sống ở cùng một chỗ, nhiều khi cũng lo được lo mất, cảm thấy Diệp Lăng chưa đủ coi trọng đoạn tình cảm này. Nhưng nhiều khi, vẫn bị một ít hành động cùng lời nói của Diệp Lăng, khiến cho mình hiểu rõ, hắn rất để ý.

 

“Được, chờ em ở trạm xe, em lái tới đó.”

 

Trên đường lái xe đến trạm, Trang Húc Nhiên thầm nghĩ, cậu và Diệp Lăng giữa hai người vẫn luôn cần một người phải trưởng thành, kỳ thật đó chính là mình.



 

“Ngày mai sẽ đi làm.” Hai ngày sau khi đã trở lại Kinh Thành, mùng tám, phải đi làm rồi, không thể tắt lửa tối đèn quấn lấy nhau nữa rồi.

 

Hai người trong phòng ngủ, sau khi chấm dứt một cuộc hoan ái kịch kiệt, Diệp Lăng đứng lên làm cơm tối, trở lại phòng ôm người lười biếng kia dậy.

 

Được người ta mặc quần áo cho, Trang Húc Nhiên ôm eo Diệp Lăng, đặt trán lên bụng của hắn.

 

“Em, thật ra em không muốn…”

 

Không muốn cho Diệp Lăng đi làm, bởi vì quá bận rộn, hắn quá bận, cho nên mới đủ các loại oán niệm.

 

“Không có cách nào, công ty đang trong giai đoạn mấu chốt, năm nay phải cố gắng một chút.” Diệp Lăng biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, vuốt vuốt cái đầu tóc mềm mềm trấn an.

 

Hắn là như vậy, nhanh chóng khiến cục diện ổn định lại, về sau có thể dễ dàng một chút, có nhiều thời gian để bên cạnh Trang Húc Nhiên nhiều hơn nữa.

 

Đến lúc đó có thể đi du lịch, cùng đi khắp các trời nam biển bắc.

 

“Thật sao?” Nghe thấy kế hoạch của Diệp Lăng, trong đầu Trang Húc Nhiên bắt đầu hiện lên những hình ảnh kia, nghĩ đi nghĩ lại liền nở nụ cười.

 

Nụ cười đơn thuần, làm cho người ta thấy chua xót.

 

Diệp Lăng thầm nghĩ, mình không thể nuốt lời, bất luận như thế nào cũng phải thực hiện kế hoạch này.

 

Âm thầm đưa ra quyết định.

 

Sau khi khởi công quả thật bề bộn nhiều việc, cần phải chạy đi khắp nơi, bình thường đều là Diệp Lăng ra mặt, chạy tới chạy lui giữa nhà máy và khách hàng.

 

Đặc biệt là sang năm mới, cần liên lạc và thăm hỏi rất nhiều khách hàng, uống rượu xã giao đã trở thành hạng mục không thể thiếu.

 

Như Diệp Lăng là người cố chấp, đôi khi cũng vì men say, mà bất hoan nhi tán. (chia tay trong bầu không khí không vui.)

 

(Nhất căn cân: chỉ người cố chấp, thường chỉ nghĩ và thực hiện vấn đề theo cách của mình | ngoài mặt xấu còn chỉ một mặt tốt là chuyên tâm, làm việc tập trung, không phân tâm.)

 

Thường xuyên phiền muộn cùng phát sầu, ra ngoài xã hội dù sao cũng sẽ gặp được một số người không biết tiếp thu sự tình.

 

Gặp thời điểm khó khăn, thời điểm đối với xã hội sinh ra nghi ngờ cùng thất vọng, ngoại trừ trốn ra ngoài giải quyết, dường như không còn cách nào.

 

Ngày hôm sau vẫn phải ra ngoài như trước, đối mặt với cái nơi phồn hoa này như trước.

 

Nhưng lúc này, phía sau Diệp Lăng vĩnh viễn có một người, vĩnh viễn có một nơi có thể trở về, khiến cho thời điểm hắn mất phương hướng khi đứng ở nơi mênh mông trời đất, không đến mức bối rối như vậy.

 

(Sói: Đằng sau một người đàn ông thành công luôn có một người đàn ông làm thụ :))))

 

Mà nếu có một ngày hắn rời xa người này, nơi này, đến lúc đó có thể còn lại cái gì, không biết được.

 

Dù chọn lấy hay bỏ, đều là loại chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này.

 

Sinh ra làm người, có lẽ từng giây từng phút đều phải mang trên người chút ít tra tấn, rồi lại chẳng biết lúc nào mới có thể trả hết nghiệt trái (món nợ nghiệt ngã), tu thành chính quả.

 



 

Một năm này, đã xảy ra một ít chuyện, có vui, cũng có những thứ làm cho Diệp Lăng phiền muộn.

 

Đầu tháng ba, sinh nhật ngày đó nhận được quà, còn trải qua một ngày sinh nhật chân chính.

 

Đây coi như là lần đầu tiên Diệp Lăng có được một bữa tiệc sinh nhật chân chính a, trước kia trong nhà không nhắc đến, bản thân cũng không có khái niệm.

 

Hơn nửa năm ngoại trừ bộn bề công tác, thì là bề bộn nhà máy ở dưới quê.

 

Tháng sáu, xem như đã đi vào quỹ đạo. Về phần những chuyện vụn vặt khác, Diệp Lăng buông tay cho em trai cùng em gái đi quản, không để ý quá nhiều.

 

Công ty sau hơn nửa năm, hiệu suất không tệ, Trương Kha vẫn luôn khó đánh hạ, cũng đã đồng ý ký hợp đồng với bọn họ.

 

Vì chuyện này, Diệp Lăng vui mừng thật lâu.

 

Lần đầu tiên hắn lên tiếng mời khách ăn cơm, mời Trang Húc Nhiên cùng mấy người bạn kia, thêm vợ của Tiếu Chí Hiên.

 

Không sai, hạ tuần tháng năm, Tiếu Chí Hiên chính thức tổ chức tiệc cưới, bây giờ cậu đã có một người vợ.

 

(Hạ tuần: tương đương từ ngày 21 đến ngày 30.)

 

Sau khi kết hôn, Tiếu Chí Hiên không còn ở chỗ gần trường học nữa, phòng tân hôn của cậu và vợ mình nằm ở chỗ gần nhà của cậu, tức thì cảm thấy muốn đi đâu chơi bất tiện hơn rất nhiều.

 

Thời điểm tổ chức hôn lễ, Diệp Lăng cũng đi, dùng thân phận bạn bè của Tiếu Chí Hiên, cùng Trang Húc Nhiên đi vào chỗ ngồi.

 

Trong hôn lễ, hai người im lặng lộ ra ánh mắt hâm mộ.

 

Cũng bởi vì vậy nên mới bị trêu chọc, hỏi bọn họ lúc nào kết hôn?

 

Trang Húc Nhiên liền nói với Diệp Lăng: “Đúng vậy a, đã tốt nghiệp hết rồi, anh phải giữ lời với điều đã nói lúc trước.”

 

Trước khi tốt nghiệp, Diệp Lăng trở về trường một chuyến, chụp ảnh tốt nghiệp. Chờ đến khi hắn trở về trong lòng liền lo sợ, giống như thời gian đã trôi qua một đoạn dài, làm lòng người sợ hãi.

 

“Chờ một chút đi, hiện tại công ty đang đi vào thời điểm mấu chốt.”

 

Diệp Lăng vừa nói, mấy đứa bạn thân của Trang Húc Nhiên thay phiên nhau phun tào hắn.

 

“Người chồng dốc sức liều mạng như vậy, như thế nào lúc trước nhìn không ra a?”

 

“Anh mỗi ngày vội vàng làm việc, Húc Nhiên nên dạy dỗ lại anh rồi!”

 

“Đúng đấy, không thể làm như vậy được, chúng tôi thay Húc Nhiên đưa ra ý kiến, về sau không cho phép quá bận rộn.”

 

Bọn họ đều không nghĩ tới, Diệp Lăng còn là loại người cuồng công việc. Bất ngờ hơn nữa là, một người cố chấp ngang bướng như vậy, khi lôi kéo khách hàng thế nhưng lại tận dụng hết tất cả kỹ năng bám dính.

 

Nói ra cũng không ai tin được…

 

“A, ừ ừ…”

 

Diệp Lăng ấp úng mà kéo dài đến nửa năm sau, khí trời chuyển lạnh, sức khỏe lão thái thái lại không tốt.

 

Trong khoảng thời gian tháng mười tháng mười một này, ngày Trang Húc Nhiên đi làm có thể đếm được trên đầu ngón tay, chuyện của công ty bình thường đều là do một mình Diệp Lăng quản lý.

 

Kỳ thật thân thể lão thái thái cũng không có tật xấu gì lớn, chính là có lúc không chú ý, dẫn đến huyết áp tăng cao, vì vậy nhập viện vài ngày, để ngừa vạn nhất.

 

Trang Húc Nhiên vốn là sớm muộn gì đi xem cũng được, nhưng mà Diệp Lăng vẫn thấy chưa đủ coi trọng, hắn để Trang Húc Nhiên chuyển đến bệnh viện ở cùng.

 

“Lão thái thái đã lớn tuổi rồi, bây giờ em không hiếu thuận còn chờ tới khi nào?”

 

Được, lý do của hắn rất chính đáng, bất luận ai cũng sẽ phản bác không được.

 

Bởi vậy Trang Húc Nhiên mới trêu ghẹo nói: “Anh hiếu thuận giống như là con trai của mẹ em vậy, lão thái thái nhà em chính là yêu thích đứa con trai thế này.”

 

Diệp Lăng nghe xong xấu hổ một lúc, nhưng mà nhắc tới mẹ của Trang Húc Nhiên, dù sao hắn cũng áy náy rất nhiều, cũng không dám nghĩ lung tung.

 

“Đúng rồi.” Hắn nói: “Anh mới học trong sách làm món cháo để dưỡng dạ dày, vị thanh đạm tươi mát, thích hợp cho người có tuổi ăn. Hiện tại dạ dày của lão thái thái đang yếu, sáng mai anh làm, em mang đến bệnh viện cho bà thử xem, nếu như thích, anh sẽ luyện thêm những món khác.”

 

“Anh vừa học đó hả, có thể ăn được không? Đừng để lão thái thái ăn xong bệnh luôn.” Trang Húc Nhiên ngoài miệng nói vậy, trên vẻ mặt lại vô cùng vui vẻ, đây không phải là lần đầu mang đồ Diệp Lăng làm cho lão thái thái ăn.

 

“Em là đồ mỏ quạ đen, có ai mà nói như vậy không?”

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Lăng vẫn làm, dùng hộp giữ nhiệt đựng để cho Trang Húc Nhiên mang đi.

 

“Đêm nay đừng về ăn, ở lại mà ăn cùng lão thái thái.”

 

“Ừm.” Trang Húc Nhiên đứng trước cửa, được đối phương sửa lại vạt áo cho mình, cười nói: “Lúc này là nên ở bên cạnh lão thái thái a, bởi vì thời gian của lão thái thái có hạn, mà thời gian của chúng ta vẫn rất dài, cả đời vẫn còn mấy chục năm nữa.”

 

Chờ cậu quay người đi ra cửa, Diệp Lăng ngồi xổm xuống trước cửa che mặt, rơi nước mắt.

 

Hắn nghĩ cho dù không có mấy chục năm, vẫn là có mấy năm a, cũng nên thỏa mãn.

 

Nhưng mà người yêu của mình, vẫn cứ hy vọng vĩnh viễn cùng một chỗ, hy vọng được người nhà chấp nhận.

 

Hôm nay khẩu vị của Đông lão thái thái rất tốt, tinh thần cũng rất tốt, bác sĩ nói có thể về nhà, không cần làm gì nhiều, chỉ cần để để ý một chút là được.

 

Đông lão thái thái chính là không chịu ngồi yên, mỗi lần làm đều khiến cho người ta kinh hồn bạt vía, nhưng cũng không dám nói nặng lời với bà.

 

 Bà ăn cháo của Diệp Lăng, vô cùng vui vẻ:” Người bạn kia của con, mặc dù là con trai, nhưng mà tay nghề làm cơm so với con gái không không chênh lệch bao nhiêu a.”

 

Hơn nữa rất cảm khái mà nói: “Hiện tại con gái biết làm cơm, càng ngày lại càng ít, quả nhiên thời đại biến hóa.”

 

“Anh ấy không chỉ biết làm cơm, việc nội trợ trong nhà là do anh ấy làm luôn đấy, làm việc cũng rất cố gắng rất nghiêm túc.” Trang Húc Nhiên giới thiệu qua cho mẹ mình, bối cảnh cùng cách làm người của Diệp Lăng, hơn nữa còn làm việc ở công ty mình, là người khá tốt.

 

“Là một đứa nhỏ tốt biết tiến tới, đáng tiếc xung quanh không có đứa con gái nào phù hợp, bằng không cũng là một chuyện tốt.” Đông lão thái thái cười nói, từ sau khi mắc bệnh cao huyết áp, bà thay đổi rất nhiều. Nhuệ khí trên người giảm bớt, cả người trở nên ôn hòa hơn, bây giờ cũng là nói chuyện từ tốn.

 

Từ một phụ nữ có chức quyền, đến một lão nãi nãi bình thường, thay đổi cần phải có thời gian cùng cơ hội.

 

“Anh ấy rất tốt, mẹ mà thấy sẽ thích liền.” Trang Húc Nhiên trầm mặc một chút, không thể phủ nhận hiện tại cậu có chút khó chịu, bởi vì người đời nghĩ đến chuyện kết hôn, đều sẽ đem nam và nữ cùng một chỗ, chưa bao giờ nghĩ, hai người con trai cũng có quyền được yêu.

 

“Đúng nha.” Đông lão thái thái ăn xong cháo, lần nữa cảm khái: “Đứa nhỏ biết làm cơm biết làm nội trợ, thật sự là khó có được.”

 

“Mẹ.” Trang Húc Nhiên nắm chặt tay mẹ mình, đột nhiên nói: “Nếu, con cùng với một người con trai tốt như vậy ở cùng một chỗ, mẹ có đồng ý không?”

 

“Loảng xoảng…” Hộp giữ ấm Đông lão thái thái cầm trong tay, tuột khỏi tay rơi xuống sàn, gốm sứ bên trong vỡ thành từng miếng nhỏ.

 

“Bác sĩ! Bác sĩ!” Trang Húc Nhiên sợ hãi, cậu lập tức mặt mày trắng bệch mà đi gọi bác sĩ, gần như là lảo đảo đi ra ngoài.

 

Đồng thời lòng như lửa đốt, rất hối hận vì mình tùy tiện nói ra điều này, căn bản không nên xúc động vào lúc này!

 

“Mẹ làm sao vậy!” Trang Húc Đông chạy đến, chỉ thấy mẹ mình đang đeo ống thở nằm trên giường bệnh.

 

Anh hỏi em mình, kết quả phát hiện… Thằng nhãi con này mang bộ dạng trời sập đến nơi, chẳng lẽ là…

 

Trang Húc Đông lập tức kéo em trai dậy, ra chỗ toa lét, ánh mắt sắc bén mà chất vấn cậu: “Trang Húc Nhiên, em thành thật khai báo, có phải bị mẹ phát hiện rồi hay không?”

 

“Không phải, bà không có…” Nhưng mà, Trang Húc Nhiên mặt tràn đầy hối hận nói: “Là em thăm dò một câu, sau đó bà bị kích thích, em chỉ nói là, nếu…”

 

“Nếu cái rắm!” Trang Húc Nhiên đấm em trai một cái, anh vốn tưởng rằng trong lúc vô tình mẹ mình phát hiện, không nghĩ tới thằng nhãi này lại tự mình come out, đây không phải là ngại mẹ bọn họ chán sống rồi sao! “Trang Húc Nhiên em tùy hứng đã đủ rồi! Bây giờ là lúc nào, em ở trong bệnh viện mà nói cái này cho lão thái thái, em ngại lão thái thái sống được lâu quá rồi sao?”

 

Trang Húc Nhiên bị mắng chửi mà trái tim run rẩy, không thở nổi. Cậu đã rất hối hận, ngay cả mình cũng hận không thể bóp chết chính mình: “Anh, em…” Cậu biết rõ hiện tại nói cái gì cũng không được, nhưng vẫn nhịn không được giải thích: “Em không biết phản ứng của lão thái thái sẽ lớn như vậy, trước kia cũng không phải là bà chưa từng nghe em nói hưu nói vượn qua.”

 

“Trước kia là trước kia, bây giờ còn có thể so với trước kia sao? Bà lớn tuổi rồi, thần kinh yếu ớt, em cho rằng bà vẫn là người phụ nữ mạnh mẽ năm đó?” Trang Húc Đông tức giận, nhưng mà bây giờ không phải lúc để dạy dỗ em trai.

 

Mắng hai câu, Trang Húc Đông bỏ lại em trai, ra ngoài tìm bác sĩ để hỏi rõ tình hình.

 

Trang Húc Nhiên đi theo, nhếch khóe miệng rách, giữ im lặng đi theo anh trai.

 

Bác sĩ cầm lên bệnh án lão thái thái nói: “Tình hình khá tốt, không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng mà khả năng ngày mai không thể xuất viện. Lại ở thêm vài ngày để quan sát xem sao.”

 

Bác sĩ nói với hai anh em bọn họ, dặn dò một hồi, khuyên bọn họ ngàn vạn lần không được kích thích lão thái thái, đây không phải là chuyện đùa a.

 

“Chúng tôi biết rồi, bác sĩ, cảm ơn ông.”

 

Trang Húc Đông dẫn em trai đến phòng bệnh, nhìn thấy y tá đang ở bên cạnh lão thái thái, cô nói lão thái thái đã tỉnh.

 

“Mẹ?” Hai người kích động, tiến đến giường đồng thời gọi.

 

Ánh mắt Đông lão thái thái đảo quanh, nhìn thấy hai đứa con trai cũng không đặc biệt vui mừng, khuôn mặt bình tĩnh giống như đang ngủ, bà nhắm mắt lại.

 

Trong lòng Trang Húc Đông phát sầu, thở dài, đó là tức giận đi.

 

“Cha đâu? Đã báo cho ông ấy chưa?”

 

“Đang trên đường.” Trang Húc Nhiên nhướn mi nói, tìm một cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

 

Chờ cho Trang lão tiên sinh đến, Đông lão thái thái mới bằng lòng nói chuyện, câu đầu tiên chính là: “Ông bạn già, xem ra là tôi không về được rồi, khả năng phải ở lại bệnh viện cả đời.”

 

Trang lão tiên sinh không rõ lắm: “Nói cái gì vậy, sao lại ở đây cả đời? Bác sĩ nói tình hình của bà tốt lắm, đừng có suy nghĩ lung tung.”

 

Đông lão thái thái nói: “Tôi không có nghĩ lung tung.” Hơn nữa, cũng không có ý tứ muốn mở miệng, càng không mắng Trang Húc Nhiên: “Đúng rồi, gọi điện cho Thu nhi, gọi nó về cho tôi.”

 

Ở bên cạnh, Trang Húc Đông cùng Trang Húc Nhiên thầm căng thẳng, vội nhìn chằm chằm vào Trang lão tiên sinh, ông thật sự móc ra điện thoại gọi đi.

 

“Hai đứa nhìn cha làm gì, chị các con bảo ngày mai sẽ về, vừa vặn đang rảnh.”

 

Trang Húc Nhiên cùng Trang Húc Đông nghiêm mặt, nhưng thật ra trong lòng đã sụp đổ.

 

Tìm lý do ra ngoài, hai anh em cùng nói: “Tiểu Nhiên, lúc này không phải là anh không giúp em, em phải chia tay với cậu ta, thật sự chia tay, không thể tiếp tục nữa, em…”

 

Ngẩng đầu nhìn sắc mặt em trai, Trang Húc Đông làm sao nhẫn tâm, anh cũng đau lòng a, nhưng mà có thể làm gì đây?

 

“Anh, em không muốn chia tay với anh ấy, thật sự không muốn.” Trang Húc Nhiên rũ mắt, đồng thời hai giọt nước mắt rơi xuống chân, ướt mũi giày.

 

Trang Húc Đông buồn phiền vuốt mặt nói: “Hai đứa đáng lẽ phải chia tay rồi, chia tay trễ cùng chia tay sớm đều không phải là chia tay sao? Coi như là anh cầu xin em, xem như là Diệp Lăng không có ở đây được không nào? Em cũng thấy phản ứng của lão thái thái, em không thể không cần cha mẹ không cần người thân, trừ phi là người lãnh huyết…”

 

Nhưng mà, người có thể rơi nước mắt như vậy, làm sao mà lại lãnh huyết.

 

Đối mặt với em trai như vậy, Trang Húc Đông cũng không có cách nào nói tiếp, anh cảm thấy mình như một người xấu, rất xấu rất xấu, chính điều đó lại khiến mình không có nhẫn tâm làm chuyện xấu.

 

“Nhưng mà rõ ràng anh ấy có tồn tại, anh ấy có ở đây.” Trang Húc Nhiên ôm lấy trái tim, một bên là vì mẹ mình, một bên là vì Diệp Lăng.

 

Trên thế giời này không biện pháp nào là song toàn, không thể phụ cha mẹ, cũng không thể phụ người yêu?

 

Mỗi người bên cạnh đều nói với Trang Húc Nhiên, không được, cậu và Diệp Lăng nhất định sẽ chia tay, không có kết quả tốt.

 

“Tự em tỉnh táo suy nghĩ một chút, nhưng anh cho em biết, mặc kệ em khó chịu ra sao, trong vòng ba ngày cũng phải chia tay với Diệp Lăng.” Trang Húc Đông cảnh cáo cậu: “Tự em chọn, nếu không để cho chị hai biết, hậu quả không có đơn giản như vậy. Chị hai em là người rõ ràng.”

 

“…”

 

“Anh trước giúp em kéo dài thời gian bên mẹ.” Kỳ thật Trang Húc Đông cũng không chắc chắn, lão thái thái có thể nể mặt mình hay không.

 

“Anh…” Trang Húc Nhiên gọi anh, khẩn cầu mà giữ chặt tay áo anh.

 

“Vô dụng, lần này thật sự không được, tiểu Nhiên, em buông tay đi.” Trang Húc Đông nói.

 

“Em không muốn buông tay, em thật sự thương anh ấy…” Vẻ mặt Trang Húc Nhiên tràn đầy kiên định, trong lòng cậu cứ hiện lên từng hình ảnh mình và Diệp Lăng cùng một chỗ, kể cả những ngày mới quen, cậu phát hiện thì ra mình luôn nhớ rõ.

 

“Haizz.” Trang Húc Đông bỏ cậu lại, một mình đi đến phòng bệnh của lão thái thái nói chuyện.

 

Trang Húc Nhiên suy sụp mà dựa vào tường, cả người vô lực. Cậu cái gì cũng không sợ, rồi lại sợ hãi người nhà mình không chịu được kích thích, trước mặt là mạng người quan trọng, tình yêu của cậu lại hiện ra quá nhỏ bé đáng thương.

 

Cậu không đủ sức gánh được hậu quả này.

 

“Con không cần nói nữa, con nói cho mẹ cái này cũng vô dụng, mẹ cũng không có ý định làm gì nó…” Đông lão thái thái nói mình mệt, cần nghỉ ngơi, từ chối nói chuyện cùng Trang Húc Đông.

 

“Húc Đông, đừng để cho mẹ con phí sức nữa.” Trang lão tiên sinh tạm thời không biết duyên cớ, chỉ cho là đứa nhỏ lại trêu chọc bà bạn già.

 

Loại chuyện này thường xuyên xảy ra, cũng đã tập mãi thành quen.

 

“Haizz.” Trang Húc Đông im lặng thở dài, không làm được gì mà lui ra.

 

Mười giờ sáng ngày hôm sau, trong bệnh viện xuất hiện một người phụ nữ khí chất lạnh lẽo, tư thế hiên ngang.

 

Cô ngoài ba mươi, ăn mặc tinh tế, đi theo bên người là hai trợ lý, một người bảo mẫu.

 

Trang Thu đạp giày cao gót đi vào phòng bệnh, ánh mắt quét quanh một vòng bên trong phòng, mở miệng gọi: “Cha, mẹ.”

 

Trang Húc Nhiên cùng Trang Húc Đông nhanh chóng hoàn hồn, đứng lên chào: “Chị hai, chị đã về?”

 

Trang Thu gật đầu với bọn họ, tới trước giường bệnh nhìn lão thái thái.

 

Hai mẹ con vừa thấy mặt, nắm chặt tay có nhiều chuyện muốn nói.

 

Đông lão thái thái cũng không kiêng kị có người ở chỗ này, sau khi nói xong chuyện thân thể của mình liền trực tiếp tố cáo, ở trước mặt con gái Trang Thu mà tiết lộ hành vi phạm tội của thằng con trai.

 

Trang Húc Đông nghe thấy mà kinh hồn bạt vía, lần này mẹ anh đã hạ quyết tâm, muốn dạy dỗ em trai.

 

Ngược lại Trang Húc Nhiên, tâm như tro tàn, không có sức sống, bởi vậy biểu hiện không một gợn sóng.

 

Trang lão tiên sinh không rõ, lúc trước không phải nói, đó chỉ là thời kỳ đứa nhỏ phản nghịch, nói hưu nói vượn thôi sao?

 

“Tiểu Nhiên, em ra ngoài cùng chị.” Sau khi nói xong với lão thái thái, Trang Thu đứng lên, gọi tên Trang Húc Nhiên, giọng điệu coi như ôn hòa..

 

Trang Húc Nhiên hít sâu một hơi, cùng chị cả đi ra.

 

Sau khi ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh, chuyện thứ nhất Trang Thu làm là giơ tay lên, hung hăng cho em trai mình một cái tát.

 

Không giữ lại chút lực dư thừa, đánh cho Trang Húc Nhiên sưng lên một bên mặt, năm ngón tay in lại vô cùng rõ ràng.

 

“Biết rõ vì sao chị đánh cậu không? Bởi vì cậu không xứng làm con, cậu phải xin lỗi cha mẹ đã sinh ra cậu nuôi dưỡng cậu.” Ánh mắt Trang Thu lạnh như băng mà chất vấn cậu: “Cậu có thể tùy hứng, nhưng không thể không có lương tâm.”

 

Trước kia Trang Húc Nhiên làm người tùy hứng không bị trói buộc, thích làm theo ý mình, những cái này Trang Thu đều bỏ qua. Bởi vì những chuyện đó còn nằm trong phạm vi, không vượt ra khỏi giới hạn, cô lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt.

 

Chuyện hôm nay, em mình thích đàn ông là sai, nó làm sai chính là phải xin lỗi cha mẹ.

 

“…”

 

“Bây giờ lập tức nói cho tôi biết, cậu sẽ chia tay với người đàn ông kia, không kích thích mẹ nữa.” Trang Thu nhìn thẳng vào mắt em trai, để cho cậu ngẩng đầu.

 

“Chị.” Trang Húc Nhiên rơi nước mắt, nhắm mắt lại gật đầu, cậu đã đồng ý.

 

Lão thái thái đã như vậy rồi, có thể không đồng ý sao, cậu dám sao?

 

Đem lòng mình để suy ra lòng người, nếu như cha mẹ Diệp Lăng cũng bức bách Diệp Lăng như vậy, đối phương lại như thế nào dám nhìn như không thấy?

 

Cuối cùng Trang Húc Nhiên hiểu được băn khoăn của Diệp Lăng, hiện tại cậu giống như là một đêm lớn lên, đã từng rực rỡ bao nhiêu, cũng đều trở thành quá khứ.

 

Hiện tại cậu mới biết được, mình từng có bao nhiêu buồn cười. Cho rằng có được một lời nhiệt tình, đã có thể đánh đâu thắng đó không gì cản được. Cho là mình cố gắng kiên trì, có thể dũng cảm đối mặt.

 

Kỳ thật không phải, có đôi khi ý tưởng của một người, kiên trì của một người, đều thật nhỏ bé, không đáng giá để nhắc tới.

 

 

………………………………………………

Sói: T^T

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.