(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 66: PHIÊN NGOẠI 1: TRÁCH NHIỆM.
Không biết đã uống bao nhiêu rượu, bọn họ ở quán bar đến hơn mười giờ đêm, sau đó người nào về nhà nấy.
Trang Húc Nhiên về đến nhà, mọi người đã ngủ, cả phòng tối om.
Đi vào bên trong, căn phòng rộng lớn như vậy, người còn thức chỉ có mình cậu, bởi vậy càng lộ ra vẻ vắng lặng.
Cậu tắm xong, nằm trên giường rộng rãi của mình, cảm thấy xung quanh trống rỗng.
Nghiêng người, đưa lưng về một phía, cậu không tự chủ được mà quay mặt về phía sau, dường như Diệp Lăng vẫn còn ở đó, chỉ cần quay qua là lại được hắn ôm vào lòng.
Đáng tiếc chung quanh ngoại trừ không khí giá lạnh, không còn gì khác.
Chụp vào khoảng không, Trang Húc Nhiên cuộn người, cố gắng thu mình vào chăn, giả thành được người ôm lấy.
Tưởng tượng cánh tay Diệp Lăng, ôm chặt lấy eo mình, bàn tay ấm áp, vuốt ve khắp nơi trên cơ thể mình.
Cảm giác run rẩy tự nhiên sinh ra, trái tim cùng cơ thể kêu gào nhớ hắn, nhớ hắn, rất muốn rất muốn hắn…
Vô luận Trang Húc Nhiên an ủi mình như thế nào, vẫn muốn đến phát điên, không nghĩ không được.
Duỗi tay nắm lấy cái nơi đã ngẩng đầu, khó nén mà kêu tên Diệp Lăng, khoái cảm quen thuộc ập đến.
Điên cuồng, thật sự bi ai.
Từng giờ từng phút đều nghĩ, thời gian có thể quay trở lại hay không, có thể trở lại quá khứ được hay không.
Cậu không hề có ý nghĩ xa vời muốn được người nhà chấp nhận, chỉ cần Diệp Lăng vẫn còn ở bên cạnh, cho dù lén lút cũng hài lòng, cũng thỏa mãn rồi.
Tất cả đều là sự thật, hối hận cũng chỉ là phí công mà thôi.
Sau khi bắn ra chỉ cảm thấy trống rỗng, giống như bông tuyết tháng chạp đóng băng toàn cơ thể, Trang Húc Nhiên cảm thấy mình sắp chết.
….
Diệp Lăng tại quê nhà nơi xa, đã về được vài ngày.
Khi hắn vừa về đến nhà, cha mẹ đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Thầm nghĩ không phải năm mới không phải ngày lễ, tại sao con mình lại trở về a?
Đối mặt với ánh mắt cùng vẻ mặt nghi hoặc của cha mẹ, Diệp Lăng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng không muốn giấu giếm, hắn nói mình từ chức rồi.
“Cha, mẹ, xin lỗi, con muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, năm sau lại đi tìm việc làm.”
Sắc mặt Diệp Lăng lúc đó quá kém, vẻ chán chường trên người cũng quá rõ ràng. Cha Diệp cùng mẹ Diệp nhíu chặt hai mày.
“Xin lỗi cái gì, con mệt mỏi muốn về nhà nghỉ ngơi, chúng ta còn có thể nói con không được sao?” Bọn họ càng quan tâm vấn đề khác: “Lăng tử, có phải con gặp chuyện phiền phức không? Có chuyện gì con cứ nói, chúng ta sẽ cùng nghĩ biện pháp?”
Diệp Lăng không nói gì với cha mẹ, những chuyện ở Kinh Thành kia, cũng không thể nói ra, hắn chỉ nói kế hoạch năm sau mà thôi.
Giải thích tình trạng trước mắt của hắn một chút, lúc trước tối mắt tối mũi bận rộn hơn một năm, cũng không nghỉ ngơi tốt, thật sự rất mệt.
Vì vậy liền ở nhà, nghỉ ngơi.
Sau vài ngày, Diệp Lăng cùng với em trai em gái đi sớm về trễ, cùng nhau bận rộn chuyện nhà máy.
Đứa nhỏ trong nhà cũng đã được một tuổi, mẹ Diệp cùng vợ Diệp Hào ở nhà chăm nó, cha Diệp làm việc trong nhà máy.
“Anh, mảnh đất này của chúng ta vẫn làm nhà máy sao?” Hiện tại Diệp Hào làm trong nhà máy, bề bộn nhiều việc, nhưng mà cảm thấy mảnh đất trống kia cũng rất đáng tiếc, liền hỏi ý kiến của anh trai một chút.
“Không có tiền thì làm thế nào, có tiền đã rồi tính sau.” Diệp Lăng nói, nhìn vào sổ sách nhà máy đang cầm trong tay.
“Anh, chia một phần tư hoa hồng, coi như trả nợ?” Diệp Hào biết rõ, lợi nhuận của nhà máy bên này có một phần tư phải chia ra ngoài.
Chính là cho người bạn kia của anh trai.
“Không tính, cứ chia hoa hồng đi.” Bỗng nhiên không hề phòng bị, mà nghĩ đến Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng đau lòng, khép lại sổ sách nói: “Đợi sau khi kiếm được tiền, sẽ cùng nhau trả. Hiện tại những thứ này chỉ là chia hoa hồng mà thôi.”
“Dạ.” Diệp Hào gãi gãi đầu, cười cười: “Như vậy, lần trước anh gửi ngũ cốc về cho cục cưng, đã sớm ăn xong. Cái đó phải nhờ ai mua vậy? cục cưng ăn rất tốt, muốn cho nó tiếp tục ăn cái này, vợ em cũng nói tốt.”
Diệp Lăng ngẩn người, sau đó cười ảm đạm, những thứ này đều là Trang Húc Nhiên đi mua, có hỏi mình cũng không biết.
Vài ngày sau, trong nhà nhận được một thùng, trong đó có ngũ cốc cho cục cưng.
“Anh, anh nhanh như vậy đã gọi điện cho anh Nhiên nói mua sao?” Diệp Hào nhận được đồ của cục cưng cười đến nhe răng trợn mắt, tốc độ thật nhanh.
“A…” Kỳ thật không có, Diệp Lăng thầm tính toán, đã rất lâu rồi mình không gọi điện cho Trang Húc Nhiên.
Cho dù đã xóa đi số điện thoại, nhưng vẫn nhớ kỹ trong lòng, tuy nhiên lại không dám bấm vào dãy số đó.
Nghĩ bọn họ là bình tĩnh tách ra, chỉ đơn giản như vậy, nhưng trong đó phải hao tốn ít nhiều thiên thời địa lợi nhân hòa, nhớ tới liền cảm khái.
“Giúp em cảm ơn anh Nhiên a, gần đây không thấy anh gọi điện cho anh ấy, nhanh gọi một cuộc cho anh ấy đi.” Diệp Hào nói, nhớ rõ lần trước anh trai trở về, thỉnh thoảng sẽ cầm điện thoại liên lạc với bạn của mình.
“Ừ, tạm thời không gọi… buổi tối nói sau.” Diệp Lăng miễn cưỡng, tiếp tục làm việc.
Thời hạn giao hàng cuối năm rất gấp, mỗi ngày nhà máy đều phài tăng ca, Diệp Lăng cũng đi theo trông coi nhà máy, cùng em trai em gái thay phiên trụ vững.
Trả công cho cố gắng chính là tiền tài, sau khi đợt này được đưa ra ngoài, ít nhất có thể qua được một năm.
Một số hợp đồng cùng khách hàng đều tốt đẹp, chỉ còn chờ đối phương gửi tiền qua.
Sau khi nhận được tiền, Diệp Lăng dựa theo tỉ lệ, gửi từng món tiền đến tài khoản của Trang Húc Nhiên.
Hắn muốn nhắn một tin gì gì đó, nói rõ cho đối phương một chút, nhưng cuối cùng nghĩ lại, vẫn không gửi.
Mười ngày trước, dì của Diệp Lăng có đến nhà bọn họ làm khách.
“Lăng tử, khó có được con về nhà một chuyến, năm trước con nói không bàn đến chuyện bạn gái, nhưng mà sang năm dù thế nào cũng phải kết hôn. Hiện tại bên cạnh thôn dì, có một đứa con gái mới về. Năm nay đã hai mươi ba, là tốt nghiệp đại học ra đi làm, điều kiện các mặt cũng không chênh lệch là bao, xứng đôi với con, nếu không con đi gặp một lần, không thích lại nói sau.”
Dì đã nói đến nước này, Diệp Lăng không nỡ từ chối.
Từ khi tách ra, trái tim cũng trống rỗng, còn lại chỉ là một người con phải thực hiện trách nhiệm vốn có, hắn còn có thể trốn tránh cái gì.
“Dạ, cảm ơn dì.”
Gặp gỡ ngày đó, là ở nhà dì Diệp Lăng.
Cha mẹ cô gái dẫn theo cô đến làm khách, Diệp Lăng bên này cũng có cha mẹ đi theo.
Cha mẹ cô gái vừa thấy Diệp Lăng, cũng rất thích. Tuy rằng không biết tương lai như thế nào, người cũng rất trầm mặc ít nói, nhưng vừa nhìn thấy chính là người con trai thành thật.
“Đứa nhỏ này không tệ, tôi chấm nó rồi đó.”
Dì Diệp Lăng nói với Diệp Lăng như vậy, sau đó hỏi hắn, có thích con gái người ta không?
Diệp Lăng nói cảm thấy rất tốt, hắn cùng cô gái trao đổi cách thức liên lạc.
Sau khi về đến nhà, Diệp Lăng gửi tin nhắn cho cô gái, ý của hắn là hẹn đối phương ra ngoài nói chuyện.
Cũng bởi vì cô gái kia có ý với Diệp Lăng, cho nên liền đồng ý, không lộ vẻ rụt rè kiêu ngạo gì, nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Chính là như vậy, mới khiến Diệp Lăng ngập tràn cảm giác tội lỗi.
Đối phương là một cô gái còn trẻ, khẳng định sẽ hy vọng vào một tương lai có tình yêu và hôn nhân hạnh phúc.
Thời điểm bọn họ cùng một chỗ tản bộ dọc theo con đường nhỏ ở thôn, Diệp Lăng khẽ nói với cô: “Tôi không muốn giấu cô, thật ra tôi có một người rất yêu rất rất yêu.” Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của cô, hắn cười nói: “Nhưng đã chia tay, về sau người cùng tôi kết hôn không phải em ấy, nhưng mà… tôi sẽ không yêu thêm một người nào khác, kể cả người mà tôi kết hôn.”
“Vì sao hai người không cùng một chỗ?” Qua một lúc lâu, cô gái mới mở miệng hỏi.
“Bởi vì, không có cách nào cùng một chỗ, chỉ cần có cách, sẽ không phải tách ra.” Diệp Lăng thở dài nói, đôi mắt nhìn về phía đồng ruộng bao la, nhớ rõ đây là nơi mình đã dẫn Trang Húc Nhiên đến.
“Cô ấy là mối tình đầu của anh sao?” Cô đã từng nghe qua, mối tình đầu chính là đoạn tình cảm tươi đẹp nhất của một người, cũng là cuối cùng đáng tiếc nhất.
“Đúng, là mối tình đầu của tôi.” Diệp Lăng nói, đối với người con gái xa lạ, thổ lộ hết thứ cảm xúc khó có thể mở miệng, có một cảm giác được an ủi kỳ lạ.
“Ừ…” Cô nói: “Tôi còn chưa thích người nào, nếu như anh sẽ không yêu được người nào nữa, tôi cũng sẽ không cùng một chỗ với anh.” Cô gái mở to mắt, có chút áy náy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định không chút do dự.
“Không sao, tôi nói ra chính là để cho cô suy nghĩ, cô lựa chọn như vậy rất đúng.”
Tốt đẹp nhất chính là mối tình đầu, nhưng đồng dạng để lại tốt đẹp đó chính là đối phương.
Trải qua cuộc trò chuyện này, cuộc gặp mặt coi như ngâm nước. Kết quả lại khiến cho cha Diệp cùng mẹ Diệp không ngừng tra hỏi, như thế nào lại ngâm nước a?
Con trai nhà mình ưu tú như thế, vậy mà còn có đứa con gái nhìn không vừa mắt?
Đối với suy nghĩ này của cha mẹ, Diệp Lăng dở khóc dở cười, cho tới bây giờ hắn đều không cảm thấy mình ưu tú ở chỗ nào cả.
Mình chính là, một người bình thường a.
“Aizz, được rồi, nó không vừa mắt thì không vừa mắt, chúng ta cũng không miễn cưỡng.” Mẹ Diệp nhanh chóng sắp xếp lần nữa: “Con yên tâm, mẹ lại đi liên hệ cho con.”
Không quá mấy ngày, Diệp Lăng lại ra chiến trường.
Người lần này là một giáo viên tiểu học trấn trên, đã là phụ nữ hai mươi lăm tuổi, trong cả quá trình đều bình bình đạm đạm.
Làm cha mẹ Diệp Lăng nhìn không ra, rốt cuộc đối phương đối với con mình là thỏa mãn hay là không hài lòng?
Theo lý thuyết, con gái tuổi đã lớn như vậy, mẹ Diệp cũng không quá hài lòng.
Nhưng mà bên đó lại được ở chỗ có gia cảnh cùng bằng cấp tương đối khá, người lớn lên cũng không tệ, chủ yếu là nhân phẩm không có gì không tốt, tính tình cũng được.
Vì vậy Diệp Lăng cũng giống như lần trước, cho người ta cách thức liên lạc.
Lúc này không hẹn ra ngoài gặp mặt, mà là nói thẳng điều kiện của mình, có thể kết hôn, có thể đối tốt với cô, nhưng không có tình yêu.
Quả nhiên con gái cùng phụ nữ có rất nhiều khác biệt, người này hiển nhiên không phải một tờ giấy trắng. Cô nói với Diệp Lăng, mình trước kia cũng đã nói qua yêu đương, hiện tại xem mắt cũng không vì cái gì khác, thầm nghĩ có thể tìm một đối tượng để kết hôn mà thôi.
Nói cách khác, mục đích của cô và Diệp Lăng giống nhau, hai người đều ngang ngửa không hơn không kém.
Thích hợp như vậy, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau.
Như vậy thì tiếp tục liên lạc đi…
Diệp Lăng nghĩ như vậy, biểu hiện với nhà gái là sẽ tiếp tục liên lạc, sau đó trong lòng không vì vậy mà buông lỏng chút nào, ngược lại càng thấy nặng nề, không chút nhẹ nhõm.
Người đứng đầu trong nhà, mẹ Diệp vội vã truy hỏi kết quả. Sau khi bà nghe từ miệng con trai biết được có hy vọng, vội vàng hối thúc bọn họ gặp mặt nhiều nhiều, thường xuyên liên lạc.
Bộ dạng hấp tấp kia, giống như là muốn mở cỗ vậy.
Mà sáng ngày hôm sau, Diệp Lăng dưới sự thúc giục của mẹ Diệp, rốt cuộc cũng gọi điện thoại hẹn người ta ra ngoài ăn cơm.
Cùng ngày, hắn lái xe của mình lên thị trấn đón người kia.
Sau khi hai người ăn xong cơm nước trên thị trấn, lại cùng nhau đi dạo phố.
Cảm giác cả quá trình phải hình dung như thế nào đây, Diệp Lăng cảm thấy có điểm giống như khi kết bạn với mấy người cùng phòng lúc trước, ừ, chỉ đơn giản là bạn cùng phòng.
Mà người trong nhà lại vô cùng vui mừng, cho rằng bọn họ rất có hy vọng.
Vì vậy mẹ Diệp để cho Diệp Lăng nói người ta đến nhà ăn cơm.
Sau đó quả thật là đến, hai bên đều khách khí, quả nhiên là không chọn sai.
Mẹ Diệp mừng đến phát rồ, phải rèn sắt khi còn nóng, điều động cả nhà, hai mươi lăm ngày đó tiến công, đến nhà gái làm khách, đi xem gia đình bên đó thế nào.
Diệp Lăng kiên trì, ngồi ở phòng khách bên nhà gái, cố gắng biểu hiện. Lúc ăn cơm, hắn được cha vợ tương lại rót rượu cho, uống cũng không ít.
Trên đường về nhà, dĩ nhiên là cho Diệp Hào lái xe.
Diệp Lăng ngồi ở phía sau bỗng nhiên nói: “Tiểu Hào, dừng xe.”
Mẹ Diệp quan tâm hỏi: “Có phải buồn nôn không? Tiểu Hào dừng xe, anh con muốn ói.”
Quả thật Diệp Lăng cảm thấy choáng váng đầu, hắn mở cửa xuống xe, lảo đảo đi đến ven đường hoang vu tối tăm, ói lên ói xuống.
Cái tư thế kia nhìn quá dọa người rồi, dường như muốn ói cả ruột ra, khiến người ngoài nhìn thấy đều kinh hồn bạc vía.
“Ai nha, nhà bên đó thật là, rót nhiều rượu như vậy. Lăng tử vốn không uống rượu.” Mẹ Diệp cầm lấy khăn tay cùng nước mà Diệp Vân đưa tới, cho Diệp Lăng dùng: “Nào, đã nôn xong chưa, súc miệng đi.”
“Mẹ, con không sao.” Mặt trắng bệch, dạ dày nôn đến trống rỗng, kỳ thật đầu óc lại tỉnh táo, hắn thật sự không có chuyện gì a.
Tửu lượng đã sớm luyện ở trên bàn cơm, chỉ có điều trước kia không hy vọng mình say, nhưng hôm nay lại hy vọng chính mình không say không nghỉ.
Nhưng lại càng tỉnh táo.
“Anh, anh thật sự không có chuyện gì sao?” Tâm tư của con gái tương đối tinh tế, Diệp Lăng về mấy ngày này, Diệp Vân vẫn cảm thấy anh trai đã thay đổi rất nhiều.
Một chiếc xe hơi lướt qua bên cạnh họ, ngọn đèn lóe lên mặt Diệp Lăng rồi biến mất, khiến cho Diệp Vân nhìn thấy được vệt nước.
Đó là nước sao?
Diệp Lăng lau mặt của mình, tay chạm phải giọt nước.
“Anh không sao.” Hắn lầm bầm nói, lần nữa cắn răng kiên trì.
Được người nhà đỡ lên xe, tiếp tục lái về nhà.
Con đường về nhà còn có đoạn cuối, Diệp Lăng đang đi trên một con đường, nhưng lại vĩnh viễn không có điểm dừng.
“Tiểu Hào, con đỡ anh đi nghỉ đi. Mẹ, mẹ với con vào phòng nói chuyện.” Diệp Vân về đến nhà, kéo mẹ Diệp vào gian phòng của mình.”
“Chuyện gì vậy? Tiểu Vân.” Mẹ Diệp bị vẻ nghiêm túc của con gái hù sợ rồi, cho rằng đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ, mẹ không phát hiện anh hai có điều không đúng sao?” Diệp Vân nói thẳng: “Từ khi anh hai về nhà, mọi người chỉ lo đến việc cưới vợ, cả ngày vợ vợ, có quan tâm đến anh hai cuối cùng là bị sao không? Mọi người không nhìn ra sao?”
Bị con gái thẳng thừng mắng cho một trận, mẹ Diệp mơ hồ.
“Con thật không biết mọi người nghĩ như thế nào a, rốt cuộc là con mình quan trọng hay là con dâu mình quan trọng hơn? Còn tiếp tục như vậy, con thấy ngay cả một đứa cháu mẹ cũng đừng hy vọng nữa!” Tuy rằng Diệp Vân nặng lời, cái này ở nông thôn quả thật là rất khác người, mấy đứa con gái nhà người ta, cũng không có kiêu ngạo như vậy.
“Tiểu Vân! Con ăn nói kiểu gì vậy?” Mẹ Diệp cũng không phải là không thấy khó chịu, bà cảm thấy, sau khi con gái Diệp Vân làm người phụ trách ở công trường, toàn bộ con người đã thay đổi, nói chuyện làm việc đều hiện ra kiểu làm theo ý mình.
“Con không nói như vậy, mẹ sẽ coi trọng sao? Trong lòng mẹ không có gì, chỉ có con dâu, cháu trai cháu trai! Rốt cuộc mẹ có hiểu không, cái gì quan trọng nhất? Chỉ cần có con dâu cùng cháu trai, những người khác cũng mặc kệ đúng không?” Diệp Vân cũng có chút tức giận với mẹ Diệp, là dần dần tích lũy trong quá trình sinh hoạt.
Đầu tiên là người phụ trách vấn đề này, lúc trước mẹ Diệp đã nói, vì cái gì người phụ trách không phải là Diệp Lăng, dù gì thì còn có Diệp Hào, như thế nào cứ khăng khăng sẽ là đứa con gái Diệp Vân?
Có lẽ Diệp Vân chỉ là nghi hoặc, nhưng mà trong lòng cô vẫn là có vướng mắc.
Còn có, trong nhà có một đứa nhỏ, trong mắt mẹ Diệp chỉ toàn là cháu trai.
Ngoại trừ Diệp Lăng trở về thì có đem tinh lực chia cho Diệp Lăng, còn những người khác đều khó có được chú ý của bà,
Vốn người một nhà phải nên hòa hợp vui vẻ, có thể chịu đựng thì chịu đựng, nhưng bởi vì chuyện hôm nay của anh trai, Diệp Vân liền bùng nổ, không muốn nhịn nữa.
“Trong lòng mẹ lúc nào cũng chỉ có con dâu và cháu trai? Diệp Vân, con lói lời này không sợ trẹo lưỡi sao? mẹ đối với anh em mấy đứa, có thiên vị sao?” Mẹ Diệp cảm thấy mình rất oan uổng, bà cố gắng thu xếp những cái kia, mục đích cuối cùng là gì? Còn không phải là vì mấy đứa con?
Kết quả con gái rồi lại chất vấn cùng chỉ trích như vậy, nói gần nói xa đều là nhìn không vừa mắt.
“Được, mẹ không bất công, vậy mẹ nói cho con biết, có phải mẹ nói với em dâu, tương lai con lấy chồng rồi liền cho con chút tiền lãi, còn phần chính vẫn là chia đều cho anh và em trai! Mẹ, con làm khổ cực vất vả như vậy, không phải muốn ham muốn cái gì tiền lãi, con muốn đó chính là người một nhà một lòng một dạ!” Nói đến đây, Diệp Vân khóc.
Cô cống hiến vì cái nhà này, người khác nhìn không thấy, ngay cả mẹ của mình cũng nhìn không ra.
“Chị, mẹ, hai người đang ầm ĩ gì vậy?” Diệp Hào tới, hình như cậu nghe thấy em dâu gì gì đó.
“Không phải chuyện của em, đi ra ngoài.” Diệp Vân lau nước mắt, nói với mẹ Diệp: “Con coi như xong, con là con gái, thủy chung phải gả đi, nhưng mà anh hai là con trai của mẹ, mẹ phải biết kiềm chế một chút!”
Đuổi mẹ Diệp cùng Diệp Hào ra khỏi phòng, Diệp Vân ngồi bên giường khóc đến nửa đêm.
Diệp Lăng ở phòng sát vách, ngủ rồi, không nghe thấy mẹ cùng em gái cãi lộn.
Ngày hôm sau thức dậy, thật sự phát hiện bầu không khí trong nhà không đúng.
Diệp Vân không nói chuyện với mẹ Diệp, dường như hai người đang chiến tranh lạnh.
“Tiểu Hào, xảy ra chuyện gì vậy?” Ngoài sân, Diệp Lăng hỏi em trai.
“Em cũng không biết, đêm qua về nhà vẫn tốt a, sau đó liền… hình như là cãi nhau.” Diệp Hào nghe thấy giọng nói bén nhọn của chị gái, hình như là cãi vã rất lợi hại.
“Sao hai người lại cãi nhau?” Diệp Lăng nhíu mày, em gái mình từ nhỏ đã hiểu chuyện, không khiến cho người khác phải bận tâm.
“Không biết.” Diệp Hào mở miệng, kỳ thật trong lòng mơ hồ hiểu rõ, nhưng mà khó nói ra.
“Được rồi, tí nữa đến phân xưởng, anh hỏi nó một chút.”
Mẹ Diệp bưng bát đũa đi ra, tiến tới hỏi Diệp Lăng: “Thân thể thế nào, vẫn đến nhà máy làm sao?” Tối hôm qua uống thành như vậy, bà quả thật lo lắng.
“Có thể, con không sao.” Diệp Lăng cười cười nói, không nhìn thấy trong mắt mẹ mình có thêm một chút dò xét.
Anh em bọn họ đi vào nhà máy, Diệp Lăng đóng cửa văn phòng lại, cùng Diệp Vân nói chuyện.
“Tiểu Vân, anh nghe nói đêm qua em và mẹ cãi nhau, làm sao vậy?”
Diệp Vân ngồi chỗ của mình, nặng nề thở dài: “Cũng không có gì, áp lực quá lâu. Không nói ra em sợ mình nhịn đến chết mất.” Nói xong lại cười cười, ở trước mặt anh trai, cô kỳ quái mà cảm nhận được sự bao dung của người cha.
So với cha của mình thì càng giống hơn.
“Nói với anh đi?” Diệp Lăng tìm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh.
“Rất ấu trĩ a… em…” Diệp Vân có chút khó mở miệng, nhưng mà vẫn lắp bắp nói ra, kể cả những bất mãn lẫn phàn nàn của mình đối với mẹ.
“Không sao,” Diệp Lăng xoa xoa đầu đứa em, cười nói: “Mặc dù có thời điểm mẹ khiến cho người ta oán giận, nhưng mà không phải là bà không thương em.”
Có thể nói thế nào đây, hiện tượng mẹ bất công với một đứa con nào đó, nơi nơi đều có.
Thân là đứa con bị đối xử bất công, trong lòng nhất định là cảm thấy không công bằng, không có gì đáng trách.
Diệp Lăng không thể nói giúp gì cho mẹ Diệp, hắn chỉ nói: “Em yên tâm, ngày nào còn có anh, mẹ sẽ không ức hiếp được em, anh sẽ nhìn theo.”
Những lời này giống như liều thuốc an thần, Diệp Vân nghe xong thì trong lòng cảm thấy vui vẻ không ít.
Muốn nói mẹ Diệp thiên vị hai đứa con trai, thì anh hai Diệp Lăng lại thiên vị cho mình.
Cho nên Diệp Vân liền suy bụng ta ra bụng người mà nghĩ, được rồi, cũng là có người thiên vị người, liền không so đo nhiều như vậy.
So đo chuyện đó với cha mẹ mình, không thể nghi ngờ là tự đi tìm phiền não.
“Như vậy, em cần phải xin lỗi mẹ a?” Diệp Vân do dự, tối hôm qua chính mình quả thật nói ra mấy lời quá nặng nề.
“Ừ, nói xin lỗi đi, chịu thua mẹ của mình, cũng sẽ không ít thêm miếng thịt nào.” Diệp Lăng nói.
“Vâng.” Diệp Vân gật đầu, trong lòng cũng không còn khó chịu như vậy nữa: “Anh, vậy còn anh, gần đây anh đang phiền não chuyện gì?”
“…” Qua thật lâu, Diệp Lăng mới lắc đầu với em gái: “Không có gì phiền não.”
Hai mươi sáu, nhà máy đã nghỉ, mấy anh em trai làm nốt mấy việc cuối cùng trong nhà máy. Buổi tối sau khi về nhà, Diệp Vân liền nói xin lỗi mẹ Diệp, nói đến thái độ tối hôm qua của mình.
Được con gái xin lỗi, mẹ Diệp ngượng ngùng, trong lòng cũng thấy khó chịu, bởi vì mình cùng con dâu nói chuyện phiếm lại bị con gái nghe được.
“Mẹ, mẹ cũng không cần cảm thấy xấu hổ, đó là chuyện thường tình.” Diệp Vân nói: “Dù sao anh hai cũng nói cho con biết, anh ấy sẽ không để con chịu thiệt, chuyện của con anh ấy làm chủ.”
Dứt lời liền kiêu ngạo hất đầu, có người đau mình chính là được tùy hứng như vậy.
Trở về báo cáo tình huống cho Diệp Lăng, Diệp Lăng bất đắc dĩ mà gõ đầu cô.
Diệp Hào đang ôm đứa con nhìn thấy thì hâm mộ, lúc nào anh hai mới có thể ôn nhu gõ đầu mình như vậy… đừng có mỗi lần đều là dùng sức gõ a.
“Lăng tử, con cùng mẹ nói chuyện một chút.”
Sau khi ăn cơm tối, mẹ Diệp gọi Diệp Lăng vào phòng mình nói chuyện.
Về phần sao lại không đến phòng Diệp Lăng nói, bởi vì mẹ Diệp cảm thấy, sân ta ta làm chủ, nói chuyện sẽ có trọng lượng hơn.
“Mẹ, có chuyện gì?” Diệp Lăng vào, hắn cho rằng mẹ Diệp vẫn là nói về chuyện kết hôn, trong lòng có chút nặng trĩu.
“Lăng tử, con nói thật với mẹ, có phải là con không muốn kết hôn phải không?” Mẹ Diệp nhìn vào mắt Diệp Lăng, khi hắn né tránh tầm mắt thì đã nhận được câu trả lời.
Không sai, con của mình, nó chính là không muốn kết hôn.
Nhìn thấy mẹ mình thở dài, Diệp Lăng cực kỳ áy náy.
Rõ ràng đã quyết định tốt, muốn trở về thực hiện trách nhiệm, nhưng thời điểm bước vào môi trường mới, từ tâm đến thân không tự chủ được mà nổi lên phần kháng cự, muốn đè xuống cũng không được, cứ mãi dâng lên mà trào ra ngoài.
“Tối hôm qua tiểu Vân nói với mẹ mấy câu, nói mẹ không để ý đến con, không nhìn ra con gần đây có chỗ không đúng.” Mẹ Diệp tự trách nói: “Cũng không phải nhìn không ra, mẹ biết rõ tâm trạng con mỗi ngày là như thế nào, còn tưởng rằng mệt mỏi. Con nói với mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Diệp Lăng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mẹ mình, hắn có quá nhiều bí mật khó mà mở miệng.
Kể cả chuyện mình và một người con trai đã từng yêu nhau, cùng một chỗ, hơn nữa còn từng thề non hẹn biển nhưng cuối cùng lại phải chia xa.
…………………………………………………………..
Sói: nói chung là thất vọng tràn trề vs anh công, mị cố gắng lết hết con đường để xem a công có biến chuyển j k, vậy mà chỉ ngậm đc cục tức, đm.
E chỉ mong a đấu tranh cho tình yêu của mình một lần, để cho thấy a là một người đàn ông, a rất yêu e nhiên, dù cho a cưới vợ a hãy nói thẳng vs cha mẹ, con yêu nam nhưng nếu cha mẹ k đồng ý con sẽ lấy vợ.
Em nhiên còn cho anh một lời hứa, cả đời này sẽ k lấy vợ và người yêu duy nhất sẽ là anh, còn anh, anh hứa cho e đc cái gì.
Nếu như e gái k nói thì sao? Nếu như mẹ anh k gặng hỏi thì sao, Anh cũng sẽ cưới vợ sinh con, theo tính cách của a thì chắc chắc sẽ chiều chuộng vợ thương con, rồi một ngày nào đó sẽ trở thành ở lâu sinh tình, còn e nhiên trở thành tình đầu dang dở mà thôi.
Nói chung từ đầu đến cuối chương nào e cũng thất vọng về anh. Anh làm e đau lòng quá.Ừ, anh k tra đâu, a chỉ là đồ đàn bà mà thôi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});