(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 68: PHIÊN NGOẠI 3: GẶP LẠI.
Từ bỏ công việc ở phía nam, Diệp Lăng liền về quê, ở nhà hỗ trợ phát triển nhà máy.
Cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của hắn đều rất bận rộn, vẫn là một ngày ba bữa.
Nhưng trong nhà lại không giới thiệu mấy cô gái cho hắn nữa, bởi vì cha Diệp cảm thấy, một ngày đứa con còn chưa thoát ra được, thì không nên kết hôn sinh con.
Mẹ Diệp có lẽ ít nhiều còn chưa chấp nhận được, nhưng bà không nói gì.
Ngược lại hàng xóm chung quanh, vẫn rất quan tâm với hôn sự của Diệp Lăng, thỉnh thoảng sẽ cho ba cô sáu bà đến tìm hiểu một chút.
(Tam cô lục bà : chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.)
Cái này cũng giống như nhà nào có con gái chưa chồng lập tức sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào, đều cùng một quy luật.
Nói chung, Diệp Lăng về nhà vẫn là tốt hơn một chút, an tâm một chút.
Nhưng mà áp lực cũng rất lớn, không biết phải đối mặt với kỳ vọng của cha mẹ như thế nào.
Trung tuần tháng chín, điện thoại Diệp Lăng bỗng nhiên nhận được một tấm ảnh.
Mặt trời mùa thu chói sáng, có hai con ngựa đang tùy ý chạy băng băng trên đồng cỏ…
Thì ra đã đến mùa thu, kỷ niệm ngày bọn họ quen nhau.
Tấm ảnh này giống như một giọt nước làm tràn ly, khiến cho tất cả kiên cường cố gắng cho đến hiện tại, Diệp Lăng không gánh được nữa rồi.
(Nguyên văn là 压倒骆驼的最后一根稻草: sợi rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà. Vốn là câu ngạn ngữ tiếng Anh, nguyên văn là “The last straw that breaks the camelback.” Một cọng rơm vốn không hề nặng, nhưng nếu cứ tiếp tục chồng chất rơm lên lưng lạc đà, cuối cùng sẽ có một sợi đè gãy lưng lạc đà. Từ đó có thể thấy, nếu tích lũy dần dần, rơm cũng có thể nặng như núi.)
Hắn ở trong phòng trọn vẹn một ngày, ăn không vô, nước không xuôi.
Đây là cảm giác muốn hủy hoại, cảm thấy ăn cơm uống nước ngủ, đều là chuyện dư thừa.
Diệp Lăng rất rõ ràng, bộ dạng của mình không được, sẽ làm người trong nhà lo lắng khổ sở, nhưng mà ngay cả chút sức để đứng lên đi một bước đều không có.
Thẳng đến khi người trong nhà phát hiện không đúng, mới phá cửa, kêu Diệp Lăng.
Cha Diệp nhìn thấy con trai mình ngớ nga ngớ ngẩn, liền thở dài.
Ông nói với vợ: “Con mình không thể tiếp tục như vậy nữa, còn tiếp tục như vậy sẽ nhanh hỏng mất.”
Mẹ Diệp không nói ra được lời hay: “Vậy ông nói phải làm thế nào, ông xem tìm cho nó một bác sĩ tâm lý có được hay không?”
“Những thứ đó đều là gạt tiền, có thể có hiệu quả gì.” Cha Diệp hút thuốc, vắt hết óc suy nghĩ, nhưng vẫn không có biện pháp: “Tiểu Vân, anh con ăn chưa?” Bọn họ nhìn thấy con gái đi ra liền hỏi.
“Cha, không phải anh con bị bệnh kén ăn đi, anh ấy nói không đói bụng.” Diệp Vân buồn phiền, rất lo lắng cho anh mình.
“Cái gì mà bệnh kén ăn?” Hai người không hiểu.
“Chính là không muốn ăn cơm, nhìn thấy đồ ăn liền buồn nôn.” Diệp Vân nói.
“Đó không phải là triệu chứng khi có bầu sao?” Diệp Hào thần diệu xen vào một câu, liền bị gõ đầu.
Vợ cậu ôm đứa nhỏ nói: “Có phải anh của anh bị thất tình rồi không?” Thoạt nhìn thì giống vậy.
“Aizz…” Con dâu một câu nói đúng chỗ đau, Diệp Quốc Cường nhớ tới tình huống lúc trước liền buồn bực: “Tổ tiên Diệp gia chúng ta đã trải qua bao đau thương, mắt nhìn thấy cuộc sống dần dần đổi tốt, tại sao ông trời lại cho chúng con phải gánh chịu chuyện này.”
Thời điểm mọi người trầm mặc, chỉ nghe Diệp Quốc Cường nói: “Tất cả mọi người tỏ thái độ cho tôi, các người là muốn con trai muốn anh trai, hay là muốn cháu trai muốn đích tôn?”
Diệp Vân là người đầu tiên tỏ thái độ: “Không có anh hai lấy đâu ra cháu trai, con muốn anh.”
Diệp Hào cùng với vợ mình liếc nhìn nhau, nhao nhao bày tỏ, muốn anh hai.
“Bà thì sao?” Còn lại mẹ Diệp, xem bà chọn như thế nào.
Mẹ Diệp vô thức nhìn qua Diệp Vân, cho đến giờ bà đã hiểu rõ từng câu từng chữ mà con gái đã nói với mình.
“Aizz, tôi khẳng định là muốn con mình a, ánh mắt của mấy người là sao, đem tôi trở thành loại người gì vậy hả?” Nổi cáu được không nào!
“Nếu như vậy, tôi đây liền… quyết định, mấy đứa về sau, kín mồm kín miệng một chút, ít ăn nói lung tung trước mặt Lăng tử.” Diệp Quốc Cường nói.
“Đó là hiển nhiên, nhà chúng ta đâu có loại người như vậy a!” Từ trên xuống dưới đoàn kết một lòng.
“Tốt!” Nhìn vợ cùng đám con nhỏ cháu trai trong phòng, Diệp Quốc Cường tự có sự kiêu ngạo của mình.
Tuy rằng không phải gia đình khá giả gì, nhưng mà ông cảm thấy mình làm người không có gì thất bại, dù có khó khăn gian khổ ông cũng dẫn theo vợ con cùng một chỗ tiến về phía trước.
Đẩy ra cửa phòng Diệp Lăng, cha Diệp đi tới.
Lúc này Diệp Lăng đang ngồi trên giường, đôi mắt không có tiêu điểm mà nhìn vào một góc nhỏ.
“Cha.” Phát hiện cha mình đi vào, hắn hơi hoàn hồn lại.
“Lăng tử, sao lại không ăn cơm?” Cha Diệp ngồi bên cạnh hắn hỏi.
“A, lát nữa con ra ngoài ăn.” Diệp Lăng kiềm chế lại một chút, vội nói: “Không có việc gì, con hơi mệt.”
DIệp Quốc Cường nói: “Con mệt mỏi đã hơn nửa năm, vẫn chưa được nhẹ nhõm. Cha thấy đợi đến khi con cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ sợ không còn hy vọng.”
Diệp Lăng áy náy đến cực điểm, bị cha mình nói đến vô cùng xấu hổ.
Cả nhà không dễ dàng gì mà dùng tiền mồ hôi nước mắt vất vả khổ cực để tạo điều kiện cho mình, nhưng mà mình đã làm được những gì…
“Xin lỗi.” Ngoại trừ câu này, cũng không biết nói gì hơn.
“Cái gì mà xin lỗi a, cũng không phải là con muốn như vậy, ai sống mà không từng làm những việc không theo ý mình.” Diệp Quốc Cường ngược lại là nhìn ra được, hít sâu một hơi nói: “Ba đứa nhỏ trong nhà, cả ba đứa đều là những đứa con ngoan, không có đứa nào phải để cho cha với mẹ thất vọng. Con là đứa mà cha kiêu ngạo nhất, trước kia là vậy, bây giờ cũng thế, về sau khẳng định vẫn vậy.”
“…” Diệp Lăng nhịn không được cúi đầu, càng như vậy lại càng không cách nào tha thứ cho bản thân mình.
“Đi tìm nó đi, đi tìm người mà con thích ấy.” Tình yêu của một người cha, không hề có giới hạn.
Ông không yêu cầu con mình mọi việc đều làm tốt nhất, chỉ cần là không làm chuyện có tội, không làm chuyện xấu, cứ theo trái tim mà làm.
“Cha…” Bờ vai đã gầy đi nhiều của Diệp Lăng không ngừng run rẩy, khóc không thành tiếng: “Cảm ơn cha… cảm ơn cha… cảm ơn…”
Diệp Quốc Cường ôm lấy bả vai con mình, nhẹ nhàng vỗ về, khóc cùng hắn rất lâu.
“Đi, ra ngoài ăn cơm, con còn chưa ăn cơm tối a.”
Lúc Diệp Lăng mang theo đôi mắt đỏ ngầu ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ mình, em trai, em gái, em dâu, còn có đứa cháu nhỏ nằm trong ngực em dâu.
Bọn họ đều nhìn mình, ánh mắt không khác lắm, đều mang theo ý tốt cùng bao dung, cổ vũ cùng quan tâm.
Gia đình là nơi trú ẩn ấm áp nhất, thời điểm bạn dùng trái tim để nỗ lực vì gia đình, gia đình sẽ hết lòng hết dạ mà làm lại điều đó cho bạn.
…
Ngày hai mươi tháng chín, Diệp Lăng kéo theo vali, lên đường trở lại kinh thành.
Tình hình giao thông rất tốt, hơn một giờ chiều đã đến được dưới nhà, mở cửa ngôi nhà đã lâu không ở, bên trong đóng một lớp bụi dày.
Diệp Lăng bắt đầu quét dọn lại căn phòng, đem ba phòng một phòng khách quét dọn sạch sẽ, giống như trước kia.
Hắn hoài niệm mà sờ sờ những thứ kia, đồ vật thuộc về Trang Húc Nhiên, bên miệng mang theo nụ cười ôn nhu.
Mặc dù bên nhà mình đã đồng ý, nhưng mà bên nhà Trang Húc Nhiên vẫn là vấn đề khó giải quyết.
Diệp Lăng không dám tùy tiện liên lạc với Trang Húc Nhiên, nhưng hắn biết, người mình yêu cũng giống như chính mình, vẫn cứ trước sau như một mà yêu tha thiết.
Tóm lại cho dù thế nào, thoát khỏi gông xiềng kết hôn sinh con, cả người Diệp Lăng đều nhẹ nhõm.
Hắn đã nhận được sự cảm thông của cha mẹ, đến bây giờ trong lòng vẫn rất cảm động, rất cảm kích.
…
Buổi tối cùng ngày, Tào Chính đột nhiên gọi điện cho Trang Húc Nhiên nói: “Tớ nhìn thấy phòng ở của cậu sáng đèn.”
Người đang cầm ly nước trong tay, ly thủy tinh trong suốt trượt khỏi tay, rơi xuống vỡ nát.
“Làm sao vậy?” Hù đến mọi người trong nhà, toàn bộ đều nhìn qua cậu.
“Không có gì… bỗng nhiên có chút không khỏe, con lên lầu nằm một chút.” Trang Húc Nhiên nói, đồng thời cúp điện thoại.
Bóng người lên lầu, hình như càng ngày càng gầy đi, ngay cả Trang lão tiên sinh cũng nhận ra.
“Gần đây có phải tiểu Nhiên lại gầy đi phải không?”
Đông lão thái thái nói: “Không ăn cơm, làm sao mà béo lên được.”
Mọi người liền trầm mặc.
“Có phải là đầu bếp mới tới nấu không thể ăn, nó ăn không quen?” Trang Húc Đông ăn đồ ăn trong miệng, nói: “Đầu bếp này là của phía nam đi, món ăn thanh đạm.”
Trang lão tiên sinh nói: “Đó là bởi vì mẹ con muốn ăn thanh đạm a, không có liên quan đến đầu bếp.”
Đông lão thái thái thở dài: “Vậy đổi đầu bếp đi.”
…
Về sau đều bếp trong nhà liền bị sa thải rồi, dựa vào khẩu vị của Trang Húc Nhiên để đổi đầu bếp khác.
Nhưng mà liên tục thử mấy người, cũng không có kết quả gì.
Lúc này Đông lão thái thái đang phỏng vấn một người trẻ tuổi, bà nói với đối phương: “Đứa con của tôi tương đối kén ăn, cho nên thử hai ngày xem sao, nếu như nó thích đồ ăn cậu làm, vậy cậu có thể ở lại.” Nói cách khác, nếu như là không thích, như vậy sẽ không cách nào nhận được công việc này.
Người trẻ tuổi gật đầu, nói không sao, bằng lòng làm thử hai ngày.
Tối hôm đó là ngày đầu tiên, người trẻ tuổi ở trong phòng bếp bận rộn đến trưa, làm ra một bữa tối thịnh soạn.
Thời điểm chủ nhà dùng cơm, hắn im lặng mà ở trong khu nhà ở tạm thời của mình ăn bữa cơm đơn giản.
…
Ngồi trên bàn cơm, nhìn đồ ăn trước mắt, Trang Húc Nhiên giống như thường ngày mà cầm đũa lên, thờ ơ ăn.
Cậu không biết mỗi tối mẹ mình đều đang quan sát tình hình dùng cơm của mình.
Trước mặt cậu là món thịt băm trứng chần, một món rất giản dị, chẳng qua là hình ảnh đó giống như đã từng quen thuộc.
Vì một thứ dường như đã từng quen thuộc làm cho người ta hoài niệm, Trang Húc Nhiên gắp luôn một miếng lớn, giống như tra tấn chính mình mà há to miệng cắn mạnh xuống… Cậu biết rõ đây chẳng qua là dùng ảo tưởng để tự an ủi mình, nhưng cũng đã thỏa mãn rồi.
“Thế nào, ăn ngon không?” Đông lão thái thái phát hiện, biểu hiện của đứa con có chút lạ, chẳng lẽ là quá mặn?
“…” Trang Húc Nhiên giống như đã xác định cái gì, ăn thêm vài miếng, mỗi một miếng đều là một biểu lộ khác nhau, sinh động thú vị.
Cậu cũng không trả lời câu hỏi của lão thái thái, trực tiếp ăn thử những món khác.
Đều quen thuộc, đã từng nếm qua.
Bày biện giống như đúc, mùi vị giống như đúc.
Muốn nói đó không phải là do Diệp Lăng làm, Trang Húc Nhiên có thể đem đầu mình cắt xuống làm thành bóng.
“Mẹ.” Cậu bình tĩnh hỏi: “Nhà chúng ta đổi đầu bếp hả?”
Đông lão thái thái nói: “Đổi rồi, con ăn thấy thế nào?”
Trang Húc Nhiên nói: “Con ăn rất được, không tệ, mẹ cảm thấy thế nào?”
Đông lão thái thái vui mừng, cười nói: “Vậy là tốt rồi, vậy quyết định, là cậu ta. Mẹ ăn cũng không tệ, mùi vị rất được.”
“Vâng.” Trang Húc Nhiên bình tĩnh mà đồng ý, trên thực tế bàn tay cầm đũa, đang run rẩy.
Bàn tay đặt phía dưới, cũng không khống chế được nữa, dùng sức nắm lấy quần mình.
Mẹ kiếp, hưng phấn.
Bữa cơm này, là Trang Húc Nhiên gần một năm qua, ăn được một bữa cơm thỏa mãn no căng, so với bình thường ăn được trọn vẹn một bát lớn.
Đông lão thái thái cười đến không ngậm được mồm, xem ra đổi đầu bếp là đúng a.
Vì vậy sau khi ăn cơm tối xong, Đông lão thái thái lập tức đi tìm Diệp Lăng, nói với hắn có thể ký hợp đồng chính thức.
“Con của tôi rất thích đồ ăn cậu làm.”
Cho đến khi lão phu nhân rời đi, trong lòng Diệp Lăng vẫn quẩn quanh những lời này, vô cùng kích động.
“Đúng vậy.” Tào Chính nói: “Húc Nhiên, có khả năng anh ấy đã quay lại, nhưng mà cậu…” Cho dù thật sự quay lại, cũng vô dụng a.
Nhiều lắm chỉ là an ủi mình một chút, khoảng cách giữa cậu cùng hắn cũng không còn xa.
“Ừ, để tớ nói với cậu, anh ấy đang ở nhà tớ.” Thời điểm Trang Húc Nhiên nói lời này, đang cười trộm, dùng răng cắn cắn môi mình, cố gắng khống chế loại kích động không thể kìm nén.
“Cái gì!” Lời của cậu khiến cho đứa bạn thân sợ ngây người: “Cậu nói Diệp Lăng đang ở nhà cậu? Bà mẹ nó, làm sao có thể? Húc Nhiên không phải là cậu bị chứng vọng tưởng đi?”
“Cậu mới bị vọng tưởng, tớ nói thật.”
“Làm sao có thể…” Tào Chính nghĩ không ra.
“Anh ấy làm đầu bếp ở nhà tớ.” Khóe miệng Trang Húc Nhiên, không nhịn được mà nhếch lên.
“Thật đúng là… anh ấy cũng đúng là…” Tào Chính không biết nên nói gì, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, nhiều nhất là vui mừng vì Trang Húc Nhiên: “Cậu phải cố nhịn một chút.” Trầm mặc hồi lâu, cậu nói.
“Ừ.” Hai người không nhịn được mà bật cười, tiếng cười sảng khoái đã lâu không thấy, đặc biệt thoải mái.
…
Ánh mặt trời buổi sáng, đáng thức Diệp Lăng trong phòng. Hắn đứng lên mặc quần áo rửa mặt mũi, chuẩn bị làm bữa sáng cho cả nhà Trang gia.
Nhà của Trang Húc Nhiên là một biệt thự ba tầng có một hoa viên, trộn lẫn giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, nói không rõ là thiên về hướng nào.
Diệp Lăng ở khu nhà dành cho người làm ở phía sau hoa viên, cùng ở chung với hắn còn có những người giúp việc khác, tổng cộng có năm người.
Thời gian vẫn còn sớm, Diệp Lăng mặc tạp dề, ở trong bếp bận rộn.
Sáng hôm nay, hắn chuẩn bị một bữa sáng cổ điển kiểu Trung Quốc.
Nghe tiếng cháo sôi, Diệp Lăng quay người định đi xem, vì vậy không hề phòng bị, đụng mặt Trang Húc Nhiên ở trước cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như dừng lại.
Cái người gầy yếu mặc một cái đồ ngủ màu xám, vẫn là bộ dạng quen thuộc, nhưng mà gầy đi không ít…
“Đói bụng, em đến lấy trái cây.”
Trang Húc Nhiên nhìn hắn, vẻ mặt coi như là bình tĩnh đi, nhưng trong lòng đã như sóng lớn cuồn cuộn, vô cùng kích động. Cậu cố gắng không chế chính mình đi đến trước tủ lạnh, ngón tay run rẩy mở ra cánh cửa, ngón tay run rẩy lấy ra quả táo.
Anh ấy đang ở trong nhà mình, nhà mình… không thể nghĩ đến chuyện gì khác…
“Uống ly nước ấm trước đã.” Diệp Lăng vô thức mà nói với cậu.
“…” Trang Húc Nhiên hít sâu một hơi, đóng cửa tủ, xoay người lại, đối diện là Diệp Lăng đang nhìn mình chằm chằm.
Đã gần một năm không gặp, cũng giống như mình gầy đi không ít…
“Anh rất nhớ em.” Nhìn thấy người yêu đã lâu không gặp, hốc mắt Diệp Lăng nhanh chóng nóng lên, rốt cuộc đã có thể buông bỏ được băn khoăn cùng gánh nặng khi cùng một chỗ, có thể không cần cố kỵ mà đi qua ôm lấy người kia.
Quả táo màu đỏ từ trên tay rơi xuống, lăn đến bên chân bọn họ.
Trang Húc Nhiên đi qua ôm lấy tấm lưng vững chãi của Diệp Lăng, cảm nhận cái ôm ấm áp ngày đêm tưởng niệm nhưng không có được, giờ khắc này chỉ hy vọng thời gian dừng lại, dừng lại ở lúc này.
“Em cũng nhớ anh, Diệp Lăng.” Giọng nói khẽ run rẩy.
Cái tên đã lâu không gọi, rốt cuộc lại một lần nữa phát ra từ miệng mình, thật sự nhớ hắn.
Có nhiều lần thậm chí không kiềm chế được rất muốn đi tìm hắn.
Diệp Lăng siết chặt cánh tay, ôm Trang Húc Nhiên chặt thêm một chút, dùng sức thêm một chút. Giống như muốn đem người khảm sâu vào thân thể của mình, không nỡ buông tay.
Chỉ khi đã trải qua mất đi mới biết được, cuộc sống không có Trang Húc Nhiên bên cạnh, thời gian trôi qua vô tri vô giác, không có cậu sẽ không có linh hồn, cũng không còn ý nghĩa.
(Nguyên văn là浑浑噩噩ngớ nga ngớ ngẩn, vô tri vô giác, chẳng biết sự lí gì cả.)
“Trang Húc Nhiên, anh rất nhớ em…” Diệp Lăng không nhịn cười được, nghiêng đầu dùng miệng chạm lên từng chỗ từng chỗ trên khuôn mặt Trang Húc Nhiên, để lại một vệt ướt át, ấm áp.
“…” Trang Húc Nhiên ngẩng đầu của mình, phối hợp với nụ hôn của hắn, một nụ hôn nồng nhiệt ướt át đầy tiêu chuẩn.
“A… Không thể quá phóng túng…” Hôn một hồi, Diệp Lăng lưu luyến không muốn rời mà chấm dứt nụ hôn này, hai tay vẫn quấn quanh eo Trang Húc Nhiên.
“Ừm…” Như vậy đã rất thỏa mãn, Trang Húc Nhiên căn bản không nghĩ tới, Diệp Lăng sẽ đến nhà của mình.
Thật không có, nằm mơ cũng không nghĩ đến.
“Để anh đi đóng cửa lại đã.” Diệp Lăng xấu hổ cười cười, buông Trang Húc Nhiên ra, sau đó đi qua đóng lại cánh cửa khép hờ, khóa trái.
“Giống như nằm mơ, làm sao anh sẽ tới nhà em?” Trang Húc Nhiên thì thào, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi người Diệp Lăng, trong con ngươi tràn đầy vui mừng cùng bất an.
Diệp Lăng đi qua giữ chặt lấy tay cậu nói: “Anh cố ý đi tìm em.” Hắn cười rất vui vẻ, áp trán mình lên trán Trang Húc Nhiên, nói: “Nói cho em biết một tin tốt.” Trong đôi mắt là vui mừng không thể che dấu.
“Cái gì?” Trang Húc Nhiên mở hai mắt thật to, không muốn rời khỏi hắn dù chỉ một cái chớp mắt.
“Anh không kết hôn.” Diệp Lăng hôn cậu lần nữa, hôn xong mới thở hổn hển mà tuyên bố: “Anh muốn bên cạnh em cả đời, thẳng đến khi em có cùng một chỗ với anh, thẳng đến khi em già bảy tám mươi tuổi, anh vẫn bên em, được không?”
Lần này không nói láo, lần này là thật!
“…” Trang Húc Nhiên hơi mở miệng, đã quên phản ứng, đã quên suy nghĩ, trong đầu chỉ có lời hứa hẹn của Diệp Lăng.
Cả đời sao?
Không kết hôn, cũng không muốn có con, chỉ có hai người, già đến bảy tám mươi tuổi vẫn ở bên…
Anh ấy nói anh ấy…
“Hơn nữa cha mẹ anh đã đồng ý, cả nhà anh đã biết chuyện của chúng ta.” Diệp Lăng rất kích động, ôm chặt người trong ngực mà không ngừng lảm nhảm: “Thật sự là quá tốt, cảm ơn bọn họ, cảm ơn cha mẹ, để cho anh đi tìm em! Em nhất định không biết, mẹ anh rất thích em, còn lo lắng người nhà của em không đồng ý, không đối tốt với em… Bà rất ngốc a, làm sao mà không tốt được.”
Nói một hồi, nụ cười biến thành mếu máo: “Sao em lại có thể gầy như vậy?”
“Anh nói gì?” Trang Húc Nhiên hoài nghi mình bị chứng hoang tưởng, cậu như thế nào nghe được Diệp Lăng nói, nhà anh ấy đồng ý? Điều này sao có thể, người nhà Diệp Lăng làm sao sẽ đồng ý?
“Anh nói, cha mẹ đều biết anh thích em rồi, bọn họ cũng rất đồng ý em.” Diệp Lăng mồm miệng rõ ràng mà ghé vào lỗ tai cậu nói, vừa chậm rãi lại vừa có lực.
Nhưng mà Trang Húc Nhiên vẫn chưa tin, cậu há hốc mồm thì thào tự nói: “Anh gạt em? Anh là muốn dỗ dành em…”
“Thật sự!” Diệp Lăng dở khóc dở cười, Trang Húc Nhiên vậy mà lại không tin: “Nếu như em không tin, tìm một cơ hội cho em gọi điện thoại về cho cha mẹ của anh, để bọn họ nói cho em.”
Vẻ mặt nghiêm túc, không giống gạt người, hơn nữa Diệp Lăng cũng chưa bao giờ gạt người.
Rốt cuộc Trang Húc Nhiên cũng tin tưởng, nhưng mà cậu như trước cảm thấy không đúng, không chân thật.
“Diệp Lăng, anh dùng cách gì…” Cậu chính là muốn biết, cách gì mà lợi hại như vậy, lại khiến cho cha mẹ với tư tưởng phong kiến vùng nông thôn lại đồng ý như vậy.
“Không có cách nào, sở dĩ cha mẹ anh đồng ý, là bởi vì bọn họ yêu con mình.” Diệp Lăng nghiêm túc nói, hồi tưởng lại khoảng thời gian ngu ngốc trước kia của mình, hắn cảm thấy rất áy náy.
“Đó là sự thật.” Trang Húc Nhiên một bên hỏi lại, một bên ôm chặt Diệp Lăng, không lãng phí một chút thời gian, cậu muốn người này đến chết rồi, thật vất vả thấy được làm sao có thể buông tay.
Nhưng mà đang ở bếp là bữa sáng, Diệp Lăng không thể không để ý.
“Trang Húc Nhiên, để anh đi nấu cơm trước đã, em ở đây đợi, một lát nữa anh lại nói chuyện với em.”
Cháo sôi, không thể bỏ qua nó.
“Không được.” Trang Húc Nhiên vẫn ôm chặt hắn, dùng giọng nói buồn buồn trả lời, toàn bộ khuôn mặt chôn vào ***g ngực Diệp Lăng.
Người yêu đã lâu không gặp làm nũng chơi xấu, khiến Diệp Lăng vui sướng từ tận đáy lòng, càng thấy yêu thương mà ôm cậu một cái.
“Không vội, chúng ta vẫn còn vài chục năm nữa a.” Hắn ở hiện tại, rốt cuộc đã có thể nói ra những lời này rồi.
Thề non hẹn biển, cũng không bằng giây phút đối mặt này.
Nụ cười đã xóa sạch không còn gánh nặng này, là Trang Húc Nhiên nhìn thấy Diệp Lăng tùy ý nhất.
Là mê người như vậy.
Cậu cứ ở trong bếp đợi, nhìn Diệp Lăng bận rộn nấu cơm, hai người nói không ngừng miệng, anh một câu tôi một câu thẳng đến khi làm xong bữa sáng.
Diệp Lăng dọn lên bàn, sau đó rót một ly nước đặt bên bàn cho Trang Húc Nhiên. Còn nhớ rõ cậu muốn ăn trái cây, liền đi vào bếp cắt trái cây, đặc biệt đặt bên cạnh chỗ để tay của cậu.
Đĩa gốm màu trắng, bày hết một vòng bé thỏ con, khiến cho Trang Húc Nhiên vui đến cong mày.
Anh trai từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ nổi đó là ai.
“Cha, con muốn ăn bé thỏ của chú.” Đứa con nhỏ Minh Hạo mới mười tuổi lôi kéo tay anh.
“Ừ, con qua hỏi chú đi.” Anh cho phép, sau đó nhóc con mới đi qua trước mặt Trang Húc Nhiên hỏi.
Trang Húc Nhiên cho nó hai phần, còn dư lại toàn bộ bỏ vào miệng mình.
“Anh, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lúc ra cửa, Trang Húc Nhiên gọi anh trai Trang Húc Đông lại.
Hai anh em đứng trong gara nói chuyện, thời điểm nói đến Diệp Lăng đang làm đầu bếp ở trong nhà mình, biểu hiện của Trang Húc Đông không khác Tào Chính là bao.
“Không phải cậu ta về quê cưới vợ rồi sao?”
“Không có, anh ấy về nhưng không cưới vợ, anh ấy muốn một chỗ với em.” Trang Húc Nhiên cười cười, nhìn lên bầu trời mây trôi lững lờ, cảm thấy như mình đã sống lại.
“Hai đứa.. em đã quên chuyện lúc trước rồi sao? Em cho rằng qua một năm, lão thái thái sẽ bỏ qua?” Trang Húc Đông không quá chắc chắn, một năm này đã có quá nhiều thay đổi, anh đã không còn chắc chắc mình có thể sử dụng thủ đoạn cứng rắn thêm một lần nữa.
“Anh biết không, cha mẹ Diệp Lăng đã đồng ý cho bọn em cùng một chỗ.” Trong giọng nói Trang Húc Nhiên mang theo một chút hâm mộ, một chút cảm khái.
“Cho nên em cho rằng lão thái thái cũng sẽ đồng ý?” Trang Húc Đông nở nụ cười, nhưng kế tiếp lại không biết nói gì, đả kích hay là khuyên bảo, anh phát hiện mình cái gì cũng không nói ra được.
Một năm đã qua này, Trang Húc Nhiên đối với anh, càng ngày càng trầm mặc.
Trang Húc Nhiên hỏi anh: “Anh, anh sẽ trách em sao?”
Trang Húc Đông vội vàng lắc đầu: “Không trách em, kỳ thật trong lòng anh, vẫn luôn không có tư vị gì…”
Không phải sao, em trai mà chính mình yêu thương, lại khiến cho nó sống khó khăn như vậy, mắt nhìn thấy cân nặng càng ngày càng thấp, tinh thần càng ngày càng suy sụp, anh liền đau lòng muốn chết.
“Cảm ơn anh.”
Đưa mắt nhìn anh trai lái xe rời đi, Trang Húc Nhiên bất an mà liên lạc với Diệp Lăng, để cho hắn ra ngoài cổng đợi mình.
Diệp Lăng đứng ở ven đường, một cái xe màu bạc lướt qua, tít còi với hắn.
Ngồi trên chiếc xe quen thuộc, chỗ ngồi quen thuộc, thuần thục cài dây an toàn, hắn an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, an tâm.
Sau đó hắn cười nói: “Trang tiên sinh, ngài muốn mang tôi đi đâu?” Quay đầu qua nhìn người yêu xa cách đã lâu, hiện tại đang vô cùng vui vẻ, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng.
“Em dẫn anh đi khách sạn.” Trang Húc Nhiên cố gắng bình tĩnh một chút, phát hiện căn bản không có cách nào bình tĩnh, cậu rõ ràng khát vọng có được Diệp Lăng: “Được không?”
Diệp Lăng ngẩng người, nhưng đột nhiên hiểu ý mà cười cười, hắn nghiêm túc gật đầu: “Được, đi thuê phòng.”
………………………………………
Sói: Sau tất cả, mình lại trở về với nhau…..♪♩ ♬♭
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});