Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 20: Chương 20: Sửa Chữa.




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 20: SỬA CHỮA.

 

Diệp Lăng nói không có, Trang Húc Nhiên không nhiều lời liền nhét hắn vào xe, chở đến công ty.

 

Trang Húc Nhiên mở công ty, kiếp trước Diệp Lăng không chỉ đi ngang qua, mà đã từng làm một chức ở đây, hắn không lạ lẫm với nơi này chút nào. Nhưng lại có một số nhân viên, Diệp Lăng hoàn toàn không có ấn tượng, hẳn là thời điểm hắn đến, những người này đã rời đi.

 

“Phòng làm việc của tôi.” Trang Húc Nhiên dẫn Diệp Lăng vào văn phòng, thư ký Tiểu Kha rất nhanh liền tiến đến, rót cho bọn họ hai tách trà.

 

Diệp Lăng ngồi trên sopha, nghe Trang Húc Nhiên phân phó tiểu Kha: “Đi lấy laptop tới đây.”

 

Tiểu Kha mang laptop tới, Trang Húc Nhiên đưa cho Diệp Lăng chơi: “Tôi còn có công việc phải xử lý, anh cứ chơi đi.”

 

 “Ừ.” Diệp Lăng ngẩng đầu nhận lấy, một mình mở ra chơi.

 

Trang Húc Nhiên liếc qua khóe miệng Diệp Lăng, nói với tiểu Kha: “Có túi chườm không? Làm cho tôi một túi đá chườm mang tới đây, nhân tiện cầm luôn hộp thuốc qua.”

 

Diệp Lăng nói: “Đã sơ cứu rồi.” Nhưng vẫn sưng lên, không còn cách nào.

 

“Dù sao cũng phải bôi thêm thuốc.” Trang Húc Nhiên nhìn khóe miệng Diệp Lăng sưng như vậy, cảm thấy không vừa mắt.

 

“Sếp, ở đây có bình xịt giảm đau.” Tiểu Kha bưng hộp thuốc tới đây nói.

 

“Để tôi xem một chút.” Trang Húc Nhiên tự mình lấy ra, nhìn thấy công dụng, trực tiếp xịt cho Diệp Lăng.

 

“Xuýt…..” Diệp Lăng giật giật khóe miệng, cảm thấy đau rát, bởi vì thuốc có chút kích thích.

 

Rốt cuộc cũng xịt xong, Diệp Lăng dùng ngón tay đụng đụng nói: “Thoa thuốc mỡ không phải tốt hơn sao…” Lành lạnh mà còn không đau.

 

“Cái này nhanh hơn, cầm lấy.” Trang Húc Nhiên đưa bình xịt cho Diệp Lăng, buổi tối mang về tiếp tục xịt.

 

Diệp Lăng không nói gì, hắn lén đặt bình xịt xuống, sau đó thì giả như nhìn vào laptop, thuận tay đem bình xịt nhét vào trong kẽ ghế sopha.

 

Trong phòng an tĩnh lại, Trang Húc Nhiên chuyên tâm xử lý công việc, Diệp Lăng chuyên tâm lướt web, theo dõi tin tức.

 

Trang Húc Nhiên thỉnh thoảng hỏi hắn có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không, kêu người đi mua ít đồ ăn.

 

Diệp Lăng nhìn đồng hồ, cũng đã qua mấy tiếng, nói: “Cậu còn có nhiều việc phải làm, nếu còn lâu thì tôi về trước.” Diệp Lăng cũng không biết đêm nay Trang Húc Nhiên đến chỗ nào, đoán chừng là về nhà.

 

Trang Húc Nhiên xác thực là có ý định đêm nay về nhà, bởi vì liên tiếp hai tuần không về, trong nhà có ý kiến.

 

“Vậy được, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đưa anh về.”

 

Nghe thấy ý tứ chính là không qua đêm, Diệp Lăng vui mừng, nói với cậu: “Nếu không cậu về nhà ăn, tôi tự mình về được không?”

 

“Nói nhảm.” Trang Húc Nhiên cầm đồ chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Diệp Lăng vẫn ôm cái laptop liền nói: “Trong phòng ngủ của anh không có laptop sao, cái laptop này anh cứ dùng tạm đi, bữa sau mua cho anh cái khác.”

 

Diệp Lăng lắc đầu từ chối: “Đây là thứ mà người ta dùng để làm việc, tôi không lấy.”

 

Trang Húc Nhiên cũng không miễn cưỡng hắn: “Vậy được, bữa sau rồi mua.”

 

Mới có hơn bốn giờ, đã đi ăn cơm. Nhưng mà Diệp Lăng thật sự đói bụng, hiện tại là thời điểm sức ăn lớn, vẫn luôn có cảm giác thèm ăn.

 

Trang Húc Nhiên nhìn thấy Diệp Lăng ăn hăng say, ngay cả mình cũng cảm thấy có khẩu vị, ăn hết một bát cơm lớn còn ăn thêm nửa bát. Trang Húc Nhiên vốn định chừa bụng về nhà ăn cơm, hiện tại ngược lại cũng tốt, cùng ăn với Diệp Lăng ăn đến no căng.

 

“Năm giờ rưỡi rồi, cậu về nhà đi.” Diệp Lăng giơ cổ tay nhìn đồng hồ, bình thường thời điểm này Trang Húc Nhiên sẽ về nhà.

 

“Không vội.” Trang Húc Nhiên chậm rãi uống nước, mắt vẫn nhìn Diệp Lăng.

 

“Tôi ăn no rồi.” Diệp Lăng ăn xong miếng cuối cùng, dùng khăn ướt lau sạch miệng và ngón tay.

 

Trang Húc Nhiên hỏi vài câu, xác định hắn ăn no rồi, vẫy tay gọi phục vụ tới đây tính tiền.

 

Hai người chầm chậm sải bước bên nhau đi đến chỗ đỗ xe, bên ngoài trời vẫn còn sáng, vẫn còn rất sớm, Trang Húc Nhiên lo lắng nói: “Đêm nay đừng ở phòng ngủ, đến căn hộ đi, buổi tối đói bụng nấu bát mì mà ăn.” Trang Húc Nhiên lo Diệp Lăng buổi tối sẽ đói bụng.

 

“Ừ.” Diệp Lăng gật đầu đồng ý, việc nhỏ như vậy Diệp Lăng cũng không muốn làm trái với Trang Húc Nhiên.

 

Thấy Diệp Lăng nghe lời như vậy, Trang Húc Nhiên nhìn vào mắt hắn, cười cười, thời điểm ngồi trên xe nói: “Đúng rồi, anh có mang bình xịt theo không? Buổi tối tắm rửa xong nhớ xịt một lần.”

 

Diệp Lăng sờ sờ túi, nói đã quên.

 

“Vậy xuống tầng dưới mua một bình.” Ngược lại Trang Húc Nhiên cũng không nói gì.

 

“Ừ.” Diệp Lăng suy nghĩ một chút, nhấn mạnh nói: “Tôi mua thuốc mỡ.”

 

“Tùy anh.” Trang Húc Nhiên không phản đối, trên đường đi cũng không nói thêm lời nào, rất nhanh đã lái đến dưới lầu.

 

Trước khi xuống xe, Diệp Lăng do dự hôm nay có nên hôn tạm biệt hay không, dù sao khóe miệng của hắn bị thương. Nhưng mà không làm điều đó, cảm thấy có chỗ thiếu sót, không phù hợp với chứng cưỡng bách  của Diệp Lăng.

 

(Cưỡng bách chứng 强迫症: rối loạn ám ảnh cưỡng chế.)

 

“Tạm biệt.” Cuối cùng vì chứng cưỡng bách, Trang Húc Nhiên vẫn nhận được một nụ hôn trán cùng câu dặn dò: “Lái xe cẩn thận.”

 

“Ừ, buổi tối sẽ gọi điện thoại cho anh.” Trang Húc Nhiên bình tĩnh lái xe rời đi, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Diệp Lăng đi vào tiệm thuốc dưới lầu. Trang Húc Nhiên đột nhiên nghĩ tới, tủ lạnh trong nhà còn đồ ăn không a? Cậu lập tức bấm điện thoại cho Diệp Lăng…

 

“A, có chuyện gì?” Diệp Lăng đang mua thuốc mỡ, đột nhiên cảm thấy điện thoại rung lên.

 

“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh, tủ lạnh trong nhà còn nguyên liệu nấu ăn không.” Xúc động mà gọi cuộc điện thoại này, Trang Húc Nhiên cảm thấy mình có chút 囧.

 

“Có, lần trước mua rất nhiều.” Liền vì một chuyện nhỏ như vậy mà gọi tới đây, trong lòng Diệp Lăng có chút không chịu được.

 

“Ừ, vậy cúp máy đây.” Trang Húc Nhiên bình tĩnh cúp điện thoại.

 

Thời điểm dừng đèn đỏ trên đường về nhà, Trang Húc Nhiên gọi mấy cuộc điện thoại, hẹn chỗ trước cho Diệp Lăng kiểm tra sức khỏe.

 

Còn đang suy nghĩ cần chú ý đến điều gì nữa, liền nhận được cuộc gọi từ nhà, Trang Húc Nhiên vô cùng phiền não mà tiếp điện thoại…

 

Diệp Lăng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, về nhà tắm rửa đọc sách, đến đúng giờ liền lên giường nghỉ ngơi.

 

Một mình ở trong căn phòng rộng lớn, tuy rằng yên tĩnh quạnh quẽ một chút, nhưng mà Diệp Lăng rất hưởng thụ loại tự do tự tại này.

 

Dựa vào sự hiểu biết của Diệp Lăng đối với Trang Húc Nhiên, bình thường chín giờ tối trước sau gì cũng sẽ gọi cho hắn, nếu như quá mười giờ còn chưa gọi, cái đó chính là sẽ không gọi.

 

Đêm nay đã quá mười giờ còn chưa gọi, Diệp Lăng liền an tâm tắt đèn đi ngủ.

 

Đáng tiếc Diệp Lăng đã quên mất điểm then chốt, mười giờ ba mươi phút điện thoại của hắn vang lên, hắn mơ mơ màng màng mà tiếp điện thoại rồi oán trách một câu: “Đã muộn như vậy rồi, mười giờ tôi đã đi ngủ.”

 

“Thật xin lỗi, trong nhà có chút chuyện.” Trang Húc Nhiên đứng ở ban công trong phòng hóng gió, trong ngón tay kẹp một điếu thuốc, có thể thấy được hiện tại thật sự cảm thấy phiền muộn, những người  phụ nữ trong nhà kia.

 

“A.” Nghe thấy Trang Húc Nhiên nói xin lỗi, Diệp Lăng thanh tỉnh không ít, nhỏm dậy dựa đầu vào giường hỏi: “Làm sao vậy?”

 

“Không có gì, chỉ là rất đáng ghét.” Ít khi Trang Húc Nhiên lộ ra tính trẻ con, hung hăng rít thuốc, nhả khói ra.

 

“Cậu đang hút thuốc.” Diệp Lăng nghe tiếng, đoán được Trang Húc Nhiên đang hút thuốc.

 

“Ừ.” Trang Húc Nhiên thừa nhận.

 

Nhịn một chút, Diệp Lăng nói: “Cậu hút ít thôi, mùi thuốc thật là khó chịu.”

 

“A.” Trang Húc Nhiên nở nụ cười, lập tức ném đi điếu thuốc chỉ còn một nửa: “Như thế nào, ghét bỏ trong miệng tôi có mùi thuốc lá?”

 

“Chính xác.” Diệp Lăng thành thật nói, tuy rằng trong miệng Trang Húc Nhiên cũng không có mùi thuốc lá.

 

“Anh thành thật quá rồi, tôi không vui.” Trang Húc Nhiên ở đầu bên kia có vẻ khó chịu.

 

“Không thích nói dối.” Diệp Lăng cảm thấy cậu ta không còn lải nhải nữa, liền hỏi: “Cậu đang làm gì, giờ này còn không tắm rửa đi ngủ đi.”

 

Trang Húc Nhiên chống cằm nhìn trời đêm, để gió đêm lay động áo sơmi của mình, nói: “Chuẩn bị đi tắm.” Đột nhiên có chút cô đơn lạnh lẽo, khiến cậu nói ra một câu đầy ái muội: “Đêm nay ngủ một mình, ngủ không được.”

 

Diệp Lăng biết rõ cậu sẽ không đi qua nên nói: “Vậy tới đây đi.”

 

“…”

 

Trang Húc Nhiên đã sớm bắt thóp Diệp Lăng, nhất định là đoán mình không qua được nên mới kiêu ngạo như vậy đấy, thời điểm cùng một chỗ sao chưa từng thấy Diệp Lăng trêu chọc mình như vậy.

 

“Anh chờ đấy, thứ tư qua ngủ với anh.” Trang Húc Nhiên nghĩ đến bộ dạng khêu gợi của Diệp Lăng, có chút khô nóng.

 

Diệp Lăng bên này lại có chút khinh thường, thứ tư Trang Húc Nhiên đã qua bên này ở chung, cái này là quy luật quen thuộc hắn cũng không có ý kiến, thế nhưng Trang Húc Nhiên động một chút lại dịu dàng ôn hòa với hắn gì gì đó, lại không phù hợp với sự thật.

 

“Ai ngủ với ai.” Diệp Lăng thì thầm một câu, lập tức dùng âm lượng bình thường nói: “Tôi mệt rồi, ngủ đây.”

 

Trang Húc Nhiên nhìn đồng hồ, đã nhanh đến mười một giờ: “Được, anh ngủ đi!” Trước khi cúp điện thoại, cậu đột nhiên nhớ đến nụ hôn chúc ngủ ngon của Diệp Lăng.

 

“Ừ.” Diệp Lăng làm một chuyện vượt quá dự liệu của Trang Húc Nhiên, bởi vì cậu nhận được một nụ hôn qua điện thoại: “Hôn một cái, chụt.” Diệp Lăng trịnh trọng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó liền cúp.

 

“…” Quá nửa đêm Trang Húc Nhiên vẫn chưa ngủ được, đầu óc xoay vòng vòng tiếng hôn của Diệp Lăng…

 

Cảm thấy trong lòng có loại xúc động không buồn cũng không vui, thật sự nếu không phát tiết thì trái tim sẽ nổ tung.

 

Đầu óc Trang Húc Nhiên rối như tơ vò, đứng trên sân thượng tự hỏi một câu: Rốt cuộc anh là do người nào phái tới để thu phục tôi hả?

 

Người để ý đến Trang Húc Nhiên có rất nhiều, nhưng biết rõ hắn gần nhất đang bận gì thì rất ít.

 

Trả lời câu hỏi ở trên, người này rốt cuộc là ai? Lợi hại như vậy, còn dám thu Trang công tử?

 

(Ngưu bức 牛逼: rất lợi hại mạnh mẽ (mang ý bất nhã) (cách viết khác ngưu B(牛B)/ngưu X(牛X)

 

“Ha ha ha ha ha, anh ta là tề thiên đại thánh được phái tới để đùa giỡn cậu.” Tào Chính.

 

“Thì thế nào, có sao không?” Một lát sau Tiếu Chí Hiên cũng nói.

 

“Rất sung sướng.” Diêm Chấn Quân rõ ràng cũng vào chơi đùa.

 

“Mọi người có chuyện gì gạt tôi vậy?” Các cậu ai dám tự thú, thẳng thắn sẽ được khoan dung chống cự sẽ bị nghiêm trị.” Cái này là từ ID Trang đại ca.

 

Trang Húc Đông Trang đại công tử của Trang gia vừa xuất hiện, toàn bộ cảnh náo nhiệt bỗng chốc yên lặng như tờ, không còn ai dám tham gia trò vui.

 

Tào Chính và ba người kia cùng giả chết, mọi người không chọn thẳng thắng, cũng không tỏ ra kháng cự, đều tỏ vẻ chính mình không nhìn thấy.

 

Trang Húc Đông lập tức gọi điện cho em trai, kết quả Trang Húc Nhiên đang ở phòng tắm, không nghe máy.

 

Sau khi nhìn thấy cũng không gọi lại, Trang Húc Nhiên trực tiếp tắt máy đi ngủ.

 

Ngày hôm sau Diệp Lăng đến trường học, đi vào trong phòng, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình. Cái này so với ánh mắt chỉ đơn thuần là tò mò như ngày hôm qua không hề giống nhau, Diệp Lăng mẫn cảm phát hiện ra được, thái độ của bọn họ không đúng.

 

Sau khi ngồi xuống, Diệp Lăng tìm một bạn học tương đối quen thuộc hỏi thăm: “Triệu Thành, bọn họ xảy ra chuyện gì, tại sao lại nhìn tôi như vậy?”

 

Triệu Thành là nghe người khác nói, úp úp mở mở nói ra hai câu: “Cậu tự vào BBS xem đi, tôi cũng không rõ lắm.” Đồng thời nhịn không được quan sát quần áo của Diệp Lăng, quả nhiên là không giống như bình thường, quả thực là thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), giật nảy mình.

 

“BBS?” Diệp Lăng của cả hai đời đều chưa từng nghe qua cái gọi là BBS, căn bản không biết vào như thế nào, hắn lập tức dùng di động tìm tòi một chút, không ngờ lại tìm được, đưa cho Triệu Thành nhìn: “Là cái này sao?”Còn phải đăng ký nữa.

 

“Ừ ừ đúng vậy, cậu tự xem đi.” Triệu Thành một bộ dạng không muốn dính líu vào, giả bộ như đọc sách không đếm xỉa đến Diệp Lăng.

 

Diệp Lăng khó khăn để đăng ký hoàn tất, vừa vào thì nhìn thấy ở hot topics có một tiêu đề rất khả nghi, hắn liền ấn vào xem.

 

“…” Diệp Lăng xem xong một lèo, cảm giác đầu mình giống như bị cái gì đập trúng, những thứ từ ngữ khó nghe này đều là nói về hắn?

 

Diệp Lăng cau mày, hắn cảm thấy chuyện giữa mình và Trang Húc Nhiên, là một chuyện riêng tư, cũng không đụng chạm đến lợi ích của người nào. Những loại bạn học này lại chỉ đích danh bọn họ ra để nghị luận, thậm chí vũ nhục chính mình, có phải là hơi quá đáng hay không?

 

Cho đến khi giáo viên tiến vào lớp học, Diệp Lăng vẫn chìm đắm trong nỗi tức giận, căn bản không cách nào có thể tập trung học được, hắn vô cùng buồn bực.

 

Nhất thời xúc động, Diệp Lăng dùng ID tên là Diệp Lăng trực tiếp hồi đáp lâu chủ: “Tôi chính là Diệp Lăng nhân vật mà các người đang nói đến, mong mọi người dừng lại ngay tất cả mọi thảo luận ác ý về tôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.