Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 27: Chương 27: Ấm áp cùng phát hiện




Vào trong phòng, Cố Diễm vội đỡ Dương Sóc ngồi xuống giường. Căn phòng này đã từng được thu dọn qua, ít nhất bề ngoài tương đối sạch sẽ.

“Anh thế nào rồi? Không sao chứ?” Trong mắt Cố Diễm tràn đầy lo lắng.

Dương Sóc an ủi lắc đầu với đối phương, “Em yên tâm, anh không có việc gì, chỉ là vừa rồi tinh thần lực tiêu hao có chút nhiều, nghỉ ngơi một chút thì không sao rồi.”

Cố Diễm vẫn nhíu mày, “Sắc mặt anh thật không tốt.”

Dương Sóc cười cười, lôi kéo tay Cố Diễm, vừa muốn nói gì, giọng của Chu Châu vang lên, “Ta muốn bế quan sáu canh giờ, sáu canh giờ này ngươi không thể sử dụng dị năng.” Vội vàng lưu lại một câu như vậy, cũng không đợi Dương Sóc truy vấn chuyện gì, Chu Châu giống như vô tung vô ảnh mà biến mất tăm.

Dương Sóc hơi mím môi, hung hăng nhíu mày. Luôn chú ý tới biểu tình đối phương Cố Diễm lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt Dương Sóc có chút lóe lóe, không biết bản thân có nên đem chuyện cái không gian quái dị cùng Chu Châu kia nói ra hay không. Cho tới bây giờ hắn không nói gì cũng không phải do không tín nhiệm Cố Diễm, trên thực tế, trên thế giới này nếu như ngay cả Cố Diễm còn không thể tín nhiệm, như vậy hắn cũng không có ai có thể tín nhiệm được nữa rồi.

Vẫn luôn không nói, thứ nhất là không nghĩ tới nên mở miệng như thế nào, thứ hai… bản năng hắn cảm thấy không gian của mình có chứa quá nhiều tính chất quái dị cùng không ổn định, hắn không biết cái không gian này cùng với sự tồn tại của Chu Châu đến cùng có tuyệt đối an toàn hay không!

Bởi không cách nào khống chế được Chu Châu, cho nên chuyện về cái không gian này hắn cũng một mực không nói, miễn cho Cố Diễm lo lắng, mà hiện tại Cố Diễm chủ động hỏi, bản thân nếu không nói vậy xem như là đang tận lực giấu diếm rồi…

Hai chữ giấu diếm này hắn cũng không hy vọng có ngày mình dùng trên người Cố Diễm…

“Làm sao vậy?” Cố Diễm nhìn bộ dáng Dương Sóc cảm thấy có chút kỳ quái, hơi nhíu mày.

Dương Sóc nghĩ nghĩ, vẫn là nhẹ nhàng nói: “Có chuyện chưa nói với em, kỳ thực anh có cái không gian.”

“Không gian?” Cố Diễm hơi sững sờ, “Cái dạng không gian gì? Chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết…”

Dương Sóc lắc đầu, “Không phải, chỉ có 20 mét vuông, thậm chí không thể tồn trữ bất cứ vật gì, hơn nữa bên trong còn có một loại thực vật kỳ lạ, trên người anh có dị năng thực vật kỳ thực xuất phát từ nó.”

Cố Diễm ngừng một chút, kinh ngạc há to miệng, “Nói như vậy kỳ thực anh không có dị năng thực vật?”

Dương Sóc gật đầu, “Đúng, không có, anh chẳng qua là cùng thực vật tu luyện thành tinh trong không gian kia câu thông, sau đó thông qua cậu ta sử dụng dị năng thực vật, cũng bởi vì vậy, dị năng thực vật của anh thoạt nhìn lợi hại hơn. Kỳ thực đối với những dị năng giả thực vật khác mà nói, dị năng hệ thực vật của họ cũng không lợi hại như vậy.”

Lời Dương Sóc khiến sắc mặt Cố Diễm khẽ biến, không phải bởi vì Dương Sóc không có dị năng thực vật, mà là thực vật thành tinh kỳ lạ trong miệng đối phương kia!

“Như vậy thực vật bên trong không gian kia rốt cuộc là thứ gì, nó có hại anh hay không?” Cố Diễm hỏi có chút vội vàng, Dương Sóc nghe, nhếch môi cười. Hắn biết mà, Cố Diễm quan tâm nhất… sẽ chỉ là bản thân hắn, mà không phải là không gian cùng dị năng gì kia…

Nghĩ đến đây, đáy lòng dâng lên mềm mại, Dương Sóc nhịn không được ôm người vào trong ngực chính mình, “Em chỉ quan tâm chuyện này? Chẳng lẽ em không cảm thấy không gian kia tương đối trọng yếu sao?” Lời này của Dương Sóc tuyệt đối mang theo ý cười.

Cố Diễm nhíu mày, “Sao anh lại cho rằng như vậy?” Đang muốn giải thích gì đó, ngẩng đầu, nhưng lại bắt gặp trong mắt Dương Sóc tràn đầy ý cười, vì vậy, dừng một chút, khóe môi cũng chậm rãi cong lên thành một nụ cười, “Dương Sóc, anh lại đem chính mình so sánh với một vật chết sao?”

“Vật chết ư…” Dương Sóc nhướn mày, sau đó cười nói, “Cũng chỉ có em mới gọi thứ kia là vật chết thôi.” Đây chính là không gian đó, có thật nhiều người tha thiết mơ ước… Mặc dù hiện tại trông giống củi mục một chút, nhưng khi thuần thục sẽ là một không gian rộng lớn!

“Ừ, vật chết.” Cố Diễm rất khẳng định gật đầu.

Dương Sóc cười đến thiếu chút nữa ho ra tiếng, Diễm của hắn càng ngày càng đáng yêu mà!

“Được rồi, vật chết, Diễm nói là vật chết thì chính là vật chết.”

“Anh nói thực vật… có thể nói cụ thể chút không?” Cố Diễm vội vàng hỏi lại, những thứ không biết luôn khiến người khác không thể yên tâm được.

Dương Sóc gật đầu, nói ra chuyện của Chu Châu.

“Nói như vậy… thực vật kia ngay cả tên cũng có, giống như con người vậy?”

“Ừ, xác thực giống như con người, hơn nữa mặc dù là giọng đứa nhỏ, nhưng chỉ số thông minh không giống đứa nhỏ, thậm chí… anh cảm thấy còn biết chút gì đó về thế giới này, nhưng lại không nói ra.”

“Vậy sao…” Cố Diễm trầm ngâm vài giây sau đó mới nói: “Dương Sóc, tên đó có thể ra ngoài không?”

“Không biết.” Dương Sóc lắc đầu, “Cậu ta không nhắc đến vấn đề này, hiện tại cậu ta bế quan, chờ cậu ta đi ra anh hỏi thử xem.”

“Ừ.” Cố Diễm nhẹ gật đầu, “Hỏi rõ ràng chút, em cảm giác Chu Châu sẽ mang đến cho chúng ta chuyện xấu không nhỏ, cẩn thận chút. Nhất là cái không gian kia tồn tại trên người anh, nếu mang đến nguy hiểm cho anh…” Trong mắt Cố Diễm hiện lên hào quang lãnh khốc, “Vậy thì nhất định phải nghĩ biện pháp trừ khử!”

Dương Sóc cũng nghĩ vậy, nhẹ gật đầu, “Ừ.” Có điều hắn lo lắng đến lúc đó không gian cùng hắn hợp thành một thể, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hai thì cùng tổn hại, ý chỉ sự gắn bó qua lại mật thiết giữa hai bên, không thể tách rời), nhưng hiện tại hắn không muốn nói ra lo lắng này.

“Tốt, trước không nói nữa, anh nhanh nghỉ ngơi đi.” Cố Diễm nghĩ đến tình huống lúc này của Dương Sóc, vội vàng nói, sau đó đỡ Dương Sóc nằm xuống.

Dương Sóc tự nhiên sẽ không nằm xuống một mình, hắn kéo Cố Diễm cùng mình, ôm người trong ngực ngủ ở ngay bên cạnh mình, mà Cố Diễm đối với cử động thân mật như vậy của Dương Sóc đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Hai người dựa vào nhau, hấp thu nhiệt độ trên người đối phương, bầu không khí nhất thời ấm áp vô cùng.

Mà bên ngoài… Phương Quốc vụng trộm đến tìm Trình Viễn.

Hiện tại trong lòng hắn có chút bất an, vừa rồi hắn tận mắt nhìn Lý Viện bị ném vào giữa những thây ma, mặc dù chuyện này rất hả giận, nhưng mà… hắn có chút không yên lòng.

Lý Viện quả thật đã đẩy hắn, chẳng qua là… đừng nói hiện tại ở nơi này, dù là lúc trước không có thây ma hoành hành, con người cũng đều là động vật ích kỳ, bằng không cũng sẽ không có câu gì mà người không vì mình, trời tru đất diệt kia…Cho nên, nguy hiểm trước mắt, làm chút gì đó… xem như là chuyện bình thường, chính hắn cũng không thể cam đoan bản thân sẽ không làm vậy, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với đồng đội bên mình.

Nhưng… dù sao Lý Viện cũng là người của Cố Diễm không phải sao? Mặc dù ném Lý Viện vào bầy thây ma là Cố Diễm ngầm đồng ý, nhưng mà… nguyên nhân là bởi vì mình, mà lão đại quyết tâm đi theo bọn Cố Diễm… cho nên, hắn có chút bất an.

“Lão đại, chuyện hôm nay, Cố tổng sẽ không nghĩ gì chứ?”

Phương Quốc không yên hỏi.

Trình Viễn khẽ cười, “Sẽ không.” Âm thanh rất nhẹ, nhưng cũng rất kiên định.

Phương Quốc dừng một chút, không dám tin, “Vì sao?” Vì sao lão đại khẳng định như vậy?

Trình Viễn nhẹ nhàng nói một câu, “Bởi vì y là Cố Diễm.”

Bởi y là Cố Diễm, Cố gia Cố Diễm, người thừa kế thế hệ này của Cố gia, cho nên, y đồng ý là quyết định xuất phát từ đáy lòng.

Đây là cái trả lời quái gì? Phương Quốc ngạc nhiên há to miệng, muốn nói cái gì, Đổng Dương Hiền đã đi tới, vì vậy Phương Quốc đành ngậm miệng.

Trình Viễn chuyển hướng Đổng Dương Hiền, “Có việc?”

Đổng Dương Hiền nhẹ gật đầu, “Lão đại, vừa rồi em ở nơi chiến đấu phát hiện chút đồ vật.”

“Hử?” Trình Viễn nhướng mày, “Đi xem…”

——— ————

Snail: Cuối cùng bánh bèo đáng ghét cũng ra đi, mặc niệm cho ẻm nào =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.