Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 25: Chương 25: Chiến đấu dũng mãnh




Thây ma cao cấp kia tiến đến cũng không khiến mọi người đợi quá lâu.

Mà nó tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện một mình, có điều… có lẽ nguyên nhân bởi tận thế vừa đến, mặc dù con thây ma này thuộc loại cao cấp, nhưng vẫn không đến tình trạng có thể chân chính chỉ huy đồng loại.

Tuy nhiên dù là như vậy, thây ma bình thường đi theo nó cũng không ít!

Cố Diễm cũng Dương Sóc trước tiên quấn lấy con thây ma cao cấp kia, cơ hồ là hai bên vừa giao thủ liền nhíu chặt mày, “Cố Diễm, thây ma này mạnh hơn con mèo kia.”

Sắc mặt Cố Diễm ngưng trọng gật đầu, “Tốc độ của nó mặc dù không nhanh bằng con mèo kia, nhưng cũng không kém bao nhiêu, cần thận bị cào trúng.”

“Anh biết rồi.” Dương Sóc một bên đáp lời một bên cùng Chu Châu trong không gian câu thông, “Chu Châu, con thây ma này có nhược điểm gì không?”

“Nhược điểm?” Giọng Chu Châu trầm ngâm từ trong không gian truyền đến, “Ngươi thả dây leo quấn quanh người nó thử xem, hiện tại ta nhìn không ra.”

“Được.” Dương Sóc không nói hai lời nghe theo, hắn cùng Cố Diễm phối hợp đã ngày càng ăn ý, hầu như chỉ cần trao đổi một ánh mắt liền có thể biết đối phương đang nghĩ gì.

Cho nên, ở thời điểm Dương Sóc thả ra dây leo Cố Diểm liền hiểu ý định đối phương muốn làm gì, vì vậy, lôi hệ dị năng phối hợp hạ xuống, quần áo trên thân thây ma cao cấp kia vốn đã rách nát liền biến thành hư vô.

Thây ma phát ra tiếng rống giận dữ, đôi con ngươi từ trong hốc mắt lòi ra. Nó giống như lực sĩ Kim cang dùng hai tay đánh lên ngực mình, sau đó, dùng lực bung ra, lập tức, dây leo Dương Sóc quấn lên liền bắn ra bốn phía…Có điều cho dù như vậy, nhưng thông qua trói buộc ngắn ngủi vừa rồi Chu Châu cũng biết được chuyện cần biết!

“Nhược điểm của nó trừ đầu, ngực cũng xem như… công kích vị trí trái tim của nó.” Chu Châu nhanh chóng nói, thời điểm tác chiến tình huống khẩn cấp cũng không cho phép cậu ta chậm chạp.

“Được, ta biết rồi.” Dương Sóc cũng nhanh chóng ứng tiếng, sau đó nói với Cố Diễm thật nhanh, “Cố Diễm, ngực.”

Cố Diễm lập tức hiểu được, lúc này đây, là công kích hỏa cầu, hỏa cầu chuẩn xác rơi xuống trên ngực thây ma, chênh lệch của cả hai vốn không xem là quá lớn, Cố Diễm công kích tự nhiên có thể gây tổn thương cho nó.

Lại gầm lên giận dữ, thây ma đánh về phía Cố Diễm, Cố Diễm vội vàng thối lui hai bước, thân thể chợt hiện về hướng bên phải, né tránh tấn công của thây ma, sau đó, lại đánh qua một hỏa cầu nữa.

Lúc này, y không thể hoàn toàn đánh trúng thây ma, hỏa cầu lau qua cánh tay thây ma. Nhưng dù là vậy, thây ma vẫn nổi giận, nó tru lên giương nanh múa vuốt lần nữa đánh tới, khoảng cách trung gian tốc độ không cao hơn hai giây, mà lúc này, Cố Diễm cách thây ma khá gần!

“Cố Diễm!” Dương Sóc sợ vô cùng, không chút suy nghĩ thả dây leo hướng về phía thây ma quấn lên.

Động tác bay qua của thây ma liền dừng một chút, mà Cố Diễm cũng lợi dụng cơ hội này lộn mèo lui lại hai bước.

“Cho ngươi một hạt giống.” Bỗng nhiên, giọng Chu Châu vang lên lần nữa, sau đó, Dương Sóc cảm thấy trong tay có thê một vật, thứ kia không lớn, giống như một viên cúc áo, lúc này Dương Sóc cũng không thèm nhìn kỹ, chẳng qua nhanh chóng hỏi: “Làm thế nào?”

“Dùng tinh thần lực thúc đẩy sinh trưởng, kèm ở phía trên dây leo, hiệu quả công kích tăng cường gấp đôi so với trước kia, nhưng chỉ có thể dùng ba lượt.” Chu Châu giải thích vô cùng nhanh.

Hai mắt Dương Sóc khẽ trầm xuống, không chút do dự, lập tức sử dụng tinh thần lực dựa theo phương pháp của Chu Châu mà làm, khi thây ma lần nữa đánh về phía Cố Diễm dây leo như có ý thức sinh mệnh toàn bộ cuốn lấy ngực thây ma, hơn nữa, ở trước ngực thây ma đầu kia dây leo toát ra một chút gai nhọn hung hăng đâm vào ngực nó. Động tác này có thể nói là tiến hành nhanh chóng!

Thây ma vội vàng không kịp chuẩn bị, mặc dù nó không có bao nhiêu ý thức đau nhức, nhưng gai nhỏ trước ngực cũng làm nó khó chịu vô cùng, càng khiến nó cảm nhận được nguy cơ trước đó chưa từng có, nó muốn giống như vừa rồi cậy mạnh bứt đứt dây leo trên người, nhưng động tác này lại khiến nó bước thêm một bước về phía tử vong!

Những gai nhọn trên dây leo kia mặc dù rất nhỏ, hơn nữa thoạt nhìn một chút nguy hiểm đều không có, nhưng lại cắn nuốt huyết nhục thây ma, hơn nữa còn hạn chế lực lượng thây ma phát huy.

Cùng lúc với thây ma dùng sức giãy giụa, ngực nó lại bị gai nhọn lợi hại trên dây leo biến thành một lỗ máu, hơn nữa, lỗ máu kia còn đang không ngừng mở rộng.

Cũng may đây là thây ma, không có mạng sống, nếu là người thường chỉ sợ đã sớm ngã xuống không thể động đậy rồi. Có điều mặc dù Dương Sóc thành công lợi dụng tập kích vây khốn thây ma trọng thương, nhưng sắc mặt hắn lúc này cũng thật không tốt, thần sắc trắng bệch không nói, trên trán còn toát ra không ít mồ hôi lạnh, hiển nhiên thành công giờ phút này thoạt nhìn cũng khiến hắn trả giá không nhỏ.

Thây ma phát ra âm thanh gào thét, lỗ máu trước ngực cùng với không cách nào phát huy lực lượng khiến nó thống khổ không chịu được, càng làm cho nó nguy cơ trùng trùng, bản năng nó cảm thấy nếu như không thoát khỏi nguy cơ này, như vậy hôm nay nó sẽ “chết” ở đây, chân chính chết tại chỗ này!

Vì vậy, nó bạo gào thét đồng thời muốn dùng hết toàn lực bung đứt dây leo, cùng với đám gai nhọn đáng ghét kia! Mà ở thời điểm nó tập hợp lực lượng, một đạo tia chớp màu tím to cỡ hai ngón tay người mãnh liệt bổ lên đỉnh đầu nó…

“Grào!” Thây ma trợn trắng mắt trừng trừng, chỉ kịp phát ra một tiếng rống cuối cùng, sau đó, bắt đầu từ đầu nó, thẳng cho đến hai chân đều chậm rãi biến thành tro bụi…

Động tác diễn ra vô cùng chậm chạp, nhìn một người nào đó còn bộ dáng “người”, chậm rãi, như đã từng thấy trên TV, chân chính biến thành tro bụi phiêu tán, loại cảm giác đó tuyệt đối không huyền huyễn như trên TV, mà là tự đáy lòng cảm thấy lạnh cả người.

Lúc này, giải quyết xong thây ma bình thường, muốn đi qua hỗ trợ, Liễu Phi Dương, Trương Quân, Trình Viễn, Đổng Dương Hiền, Đổng Dương Thanh chính là cảm giác như vậy.

Trình Viễn chấp hai tay sau lưng, gã dùng một tay nắm chặt tay kia để che giấu sự run rẩy. Đây xem như lần đầu chân chính trông thấy Cố Diễm chiến đầu, con mèo chỗ siêu thị gã biết kết quả nhưng lại không có cảm xúc sâu sắc như hiện tại, bởi bất kể nói thế nào kia chẳng qua chỉ là một con mèo, dù con mèo kia rất mạnh rất lợi hại…

Nhưng hiện tại, thời điểm luồng lôi điện cuối cùng kia đánh xuống, mặc dù nhìn không rõ nó to lớn thế nào, nhưng gã lại chân chính có cảm giác vô cùng khiếp sợ, gã biết rõ, nếu như lôi điện kia bổ lên người mình, như vậy bản thân tránh không khỏi, hạ tràng… tuyệt đối giống như thây ma kia!

Cho nên, lúc này trong lòng gã có chút lạnh cả người. Trước đây, gã xác định địa vị của bản thân là thuộc hạ Cố Diễm, nhưng càng nhiều vẫn là đồng minh, mà hiện tại… gã biết rõ, đồng minh, thật sự không thích hợp rồi. Muốn tiến xa, muốn về sau cường đại, muốn chân chính đi theo bên cạnh Cố Diễm, gã chỉ có thể là thuộc hạ! Phải là thuộc hạ! Hơn nữa phải là thuộc hạ trung thành và tận tâm! Bằng không, quan hệ đồng minh một khi tan vỡ, như vậy tia chớp kia, gã tin tưởng, Cố Diễm tuyệt đối sẽ cho nó rơi lên đầu chính mình!

Cố Diễm cũng không biết lúc này trong lòng Trình Viễn nghĩ thế nào, y không hứng thú chuyện này, hiện tại điều y quan tâm duy nhấy cũng chỉ có mình Dương Sóc.

“Dương Sóc…” Cố Diễm chạy về phía Dương Sóc, đem Dương Sóc đang có chút đứng không vững ôm vào trong ngực.

Dương Sóc suy yếu cười cười, lau mồ hôi lạnh trên mặt, “Không có việc gì.”

Trương Quân cùng Phi Dương rốt cục hoàn hồn, đều chạy tới, bọn họ không có tâm tư phức tạp như Trình Viễn, ở trong lòng Trương Quân, Cố Diễm lợi hại đó là năng lực người yêu của anh em mình, không có gì, chuyện này rất tốt, có điều chỉ là… hơi khủng bố, ừm, cậu ta cảm thấy Cố Diễm chẳng qua chỉ đánh mình mặt mũi bầm dập thật sự là rất nể tình rồi.

Mà trong tâm Liễu Phi Dương hơi phức tạp chút, có điều đó phần nhiều là hâm mộ. Bọn họ nhiều người như vậy chỉ mình anh ta là không sở hữu dị năng…

“Dương Sóc, cậu không sao chứ?” Trương Quân vội vàng hỏi.

Dương Sóc lắc đầu, vừa muốn nói gì đó, “Bốp~” một tiếng bàn tay vang lên, sau đó là tiếng quát to, “Cô ả chết tiệt! Mày dám đẩy tao! Tao giết mày!” hét to chính là Phương Quốc, tiếng bạt tay… vị trí hạ xuống là mặt Lý Viện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.