Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 62: Chương 62: Lệnh bài




Sau đó, hai người liền gấp rút khôi phục, may mà Cố Diễm khó chịu chỉ là do vấn đề toàn thân tê dại mà thôi.

Cho nên sau khi Chu Châu đưa thuốc uống liền tốt lên rất nhiều, nửa giờ sau, y cảm giác bản thân đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Ngược lại, tình huống Chu Châu kém một chút, thời gian trôi qua một giờ, nhưng sắc mặt hắn vẫn có chút tái nhợt, hơn nữa ngực vẫn còn cảm giác đau đớn nhàn nhạt.

Mặc dù cái loại đau đớn này cũng không phải quá rõ ràng, nhưng không thoải mái là thật.

Cửa đã bị đóng lại, bên ngoài có một ít thây ma bình thường du đãng, trước kia bên này nhiều thể biến dị cao cấp, cho nên thây ma bình thường ngược lại không dám tiến về phía này. Đây chính là cấp bậc chênh lệch.

Nhưng hiện tại thể biến dị cao cấp không còn, bên này không có khí tức khiến thây ma bình thường sợ hãi.

Cho nên, những thây ma kia lại tụ tập về phía này, bởi ngửi được hơi thở của con người.

Có điều nơi này dù sao cũng vừa mới đại chiến qua, khí tức lưu lại còn đậm, cho nên, thây ma bình thường đến đây cũng không tính là nhiều, quả thật chỉ có thể xem như du đãng.

Cố Diễm đối phó với những thây ma bình thường này đương nhiên không thành vấn đề, cho nên, những thây ma kia ngay cả cửa cũng không thể đến gần.

Như vậy, lại qua mấy phút đồng hồ, Liễu Phi Tuyết chợt than nhẹ một tiếng.

Dựa vào đối phương gần nhất, Chu Châu vội vàng nhìn sang, “Phi Tuyết!”

Liễu Phi Tuyết từ từ mở mắt, “Chu Châu…” Y có chút hoảng hốt nhớ lại trước khi mê man chính mình suy nghĩ những thứ kia, nghĩ đến Chu Châu lo lắng…

Màu mắt thoáng nhu hòa một ít, Liễu Phi Tuyết chớp mắt, “Vẫn còn ở nơi này?”

Chu Châu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, “Dương Sóc còn đang ngủ, ngươi lại không tỉnh, ta cùng Cố Diễm ở trong này khôi phục sức chiến đấu, không dám tùy tiện rời đi, nơi này so sánh mà nói ngược lại an toàn hơn chút, thể biến dị cao cấp vừa mới giải quyết, thây ma bình thương không đủ gây sợ hãi, ở trong này tốt hơn chút.”

“Ừ…” Liễu Phi Tuyết khẽ gật đầu một cái, “Tình huống Dương Sóc thế nào?”

Chu Châu cười cười, “Kiểm tra thì chỉ là ngủ, hẳn là có kỳ ngộ gì đó, đợi hắn tỉnh lại sẽ biết, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?”

Liễu Phi Tuyết thản nhiên nói: “Đỡ ta đứng lên.”

Chu Châu vội vàng nâng đối phương dậy, sau đó đưa tay sờ lên bản tay đối phương, “Thật tốt, nhiệt độ khôi phục chút ít rồi.”

Liễu Phi Tuyết có chút không được tự nhiên, rút nay né né sang bên kia, nhưng mà Chu Châu rất kiên quyết, cho nên, tay Liễu Phi Tuyết vẫn bị nắm chặt.

Liễu Phi Tuyết hơi nghiêng đầu sang nơi khác, bên kia, Cố Diễm cẩn thận chiếu cố Dương Sóc, cầm khăn lông lau mặt Dương Sóc, bộ dạng ấm áp kia khiến cánh môi Liễu Phi Tuyết mím lại.

Chu Châu ngược lại không chú ý tình huống Cố Diễm bên kia, hắn nhìn biểu tình Liễu Phi Tuyết có chút ngây ngẩn, còn tưởng rằng đối phương vẫn không thoải mái như cũ, vội vàng lại hỏi thăm, bàn tay đã ở trên người Liễu Phi Tuyết sờ loạn cả lên.

Được rồi, Chu Châu là rất thuần khiết, hắn chỉ muốn biết Liễu Phi Tuyết làm sao, đến cùng là chỗ nào không thoải mái, nhưng động tác này của hắn…

Gương mặt Liễu Phi Tuyết đỏ lên, nhịn không được trừng mắt nhìn Chu Châu, “Đừng lộn xộn!”

Chu Châu ngẩn người, lại nhìn Liễu Phi Tuyết, trông thấy đôi gò má đối phương hồng hồng, bộ dáng kia, chỉ hai chữ “động nhân” (rung động lòng người) sao có thể đơn giản hình dung được, không khỏi ngây ngẩn, trong lòng cũng hung hăng nảy lên.

Bầu không khí, nhất thời trở nên có chút quái lạ, không, thay vì nói là quái lạ, không bằng nói là phức tạp rối rắm càng thỏa đáng hơn. Liễu Phi Tuyết cũng càng thêm không được tự nhiên, y quay đầu đi không nhìn Chu Châu nữa.

Thời gian từng giờ trôi qua, sắc trời rốt cuộc tối lại.

Cố Diễm đã giải quyết vài tốp thây ma, mặc dù biết Dương Sóc không có chuyện gì, nhưng mà đối phương vẫn chưa tỉnh khiến trong lòng y không khỏi lo lắng.

Vấn đề ăn uống thì không cần băn khoăn, có hạt giống Tích Cốc, không cần lo sẽ chết đói.

Rốt cục, Dương Sóc mở mắt, Cố Diễm ở ngay bên cạnh đối phương, đương nhiên lập tức liền phát hiện ra.

“Dương Sóc!” Trong giọng Cố Diễm rõ ràng mang theo vui mừng, Dương Sóc vừa tỉnh lại, trong mắt có vài phần mông lung, nhưng đập vào mắt chính là khuôn mặt Cố Diễm, tỉnh lại liền có thể nhìn thấy người yêu, đây thật đúng là một chuyện hạnh phúc, có điều hắn biết bản thân đã khiến Cố Diễm lo lắng rồi.

“Thật có lỗi, anh ngủ rất lâu rồi hử?” Dương Sóc một bên hỏi, một bên từ trên giường chống người dậy.

Cố Diễm vội vàng giúp đỡ nâng người lên, Dương Sóc thuận thế nương theo thân thể đối phương.

“Trên người Diễm thật ấm áp.” Vẫn là như vậy thì tốt hơn, lúc trước gian phòng này lạnh giống như đóng băng vậy.

Cố Diễm cúi đầu hôn lên trán Dương Sóc một chút, “Vậy cứ dựa vào là được, cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không? Có chỗ không thoải mái nhất định phải nói!”

Dương Sóc cười lắc đầu, “Thật sự không có nơi nào không thoải mái cả.”

“Vậy anh biết mình xảy ra chuyện gì không? Chu Châu đã kiểm tra qua, kết quả là anh chỉ đang ngủ thôi.”

Dương Sóc nghĩ nghĩ, nói: “Ánh sáng màu đỏ kia… em cùng bọn họ đều cảm thấy khó chịu, anh cũng không biết tại sao lại cảm thấy rất thoải mái, nhưng mà loại thoải mái kia có chút quái dị, anh sợ nghiện, tận lực duy trì tỉnh táo. Về sau nhìn thấy bên trong cái túi da rắn đó rơi ra một lệnh bài, bản năng của anh rất muốn chạm vào nó, cho nên liền nhặt lên, tiếp đó thì không rõ lắm…”

Dương Sóc kể lại cảnh ngộ của mình, nhưng tình hình sau đó hắn cũng không biết.

Muốn nói thân thể có gì khác thường, dường như không có, có điều, hắn cảm thấy nhiều thêm thứ gì đó, nhưng mà, đến tột cùng cũng không biết đó là thứ gì.

“Hiện tại anh cẩn thận cảm giác thân thể mình xem, bao gồm cả không gian cùng tinh thần ý thức.” Cố Diễm nói.

Dương Sóc nhẹ gật đầu, một lát sau, hắn lắc đầu, “Kỳ thật khi vừa mở mắt anh cũng đã cảm giác qua, trong thân thể anh hình như có thêm thứ gì, nhưng đến tột cùng anh cũng không biết đó là gì. Có điều lực lượng so với lúc trước càng mạnh hơn, điểm này anh có thể khẳng định.”

Hai mắt Cố Diễm hơi sáng lên, sau đó lại có chút lo lắng, “Hy vọng là chuyện tốt.”

Dương Sóc cười cười, “Để anh lấy túi ngủ ra, hôm nay phải qua đêm ở chỗ này, bên trong không gian cũng có chút thức ăn, chúng ta qua loa ăn một chút.”

“Ừm.” Cố Diễm nhẹ gật đầu, từ khi không gian của Dương Sóc có thể chứa đồ vật bọn họ đã để rất nhiều thức ăn cùng vật dụng nhằm chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, hiện tại quả nhiên dùng đến rồi.

Liễu Phi Tuyết vốn không cần ăn thứ gì, nhưng vẫn húp chén cháo nóng.

Kia là do Cố Diễm dùng dị năng hỏa hệ giải quyết.

Ăn cơm tối xong, Dương Sóc cùng Cố Diễm liền tiến vào túi ngủ của bọn họ, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết thì ở bên ngoài.

Thây ma bên ngoài còn cần xem xét một chút, hơn nữa giường mặc dù hơi nhỏ, nhưng chỉ cần chen chúc, hai người nằm ngủ không thành vấn đề, điều này đối với Chu Châu mà nói càng là một cơ hội.

Liễu Phi Tuyết khi thấy người tới gần thì không được tự nhiên giật giật thân thể, nhưng giường lại nhỏ như vậy, Chu Châu dán sát vào y muốn lui cũng không biết phải lui đến nơi nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn người bên cạnh.

Trong lòng Chu Châu có chút nhộn nhạo, cười khẽ hôn lên môi Liễu Phi Tuyết.

Liễu Phi Tuyết nhíu mày, gương mặt càng đỏ, y muốn di chuyển, nhưng bận tâm đến bọn Cố Diễm trong túi ngủ bên cạnh, y cũng không muốn bị chế giễu. “Đừng càn quấy!” Cuối cùng, y chỉ có thể quát nhẹ.

Chu Châu im lặng nâng khóe miệng, kéo Liễu Phi Tuyết vào trong ngực.

Mặc dù không biết vì sao Liễu Phi Tuyết bỗng nhiên dao động, đối với mình không bài xích như trước, nhưng mà hắn sẽ không đần đến nỗi đi hỏi “vì sao”, tính tình Liễu Phi Tuyết rất cao ngạo, nếu bản thân thật sự mở miệng hỏi, đối phương nhất định sẽ thẹn quá thành giận!

Khi đó ngược lại sẽ bất lợi với chuyện theo đuổi người ta của mình! Cho nên, Chu Châu chỉ mặt dày mày dạn ôm người ta.

Mặc kệ là người như thế nào, mặc kệ tâm người kia cứng rắn bao nhiêu, chỉ cần bỏ ra chân tâm, chỉ cần kiên trì, nhất định có thể khiến đối phương cảm nhận được, bản thân quả nhiên đợi được rồi!

Bầu không khí bên này hài hòa, Cố Diễm bên kia lại càng như vậy, bọn họ so với tình cảm khó khăn trắc trở của bọn Chu Châu thì thuận lợi hơn nhiều.

Huống chi, Cố Diễm đối với người ngoài tuy rằng lạnh lùng, nhưng đối với Dương Sóc luôn nhường nhịn, cưng chiều.

Cho nên, bầu không khí bên này càng hài hòa, Dương Sóc ôm thân thể Cố Diễm, dịu dàng hôn môi đối phương.

Cố Diễm mềm mại vùi trong ngực Dương Sóc, chiều cao hai người không hơn kém nhiều lắm, mặc dù không có hương vị chim non nép vào người, nhưng cũng không thua kém, bởi đôi bên yêu nhau, cho nên làm chuyện gì cũng đều hạnh phúc.

Tối hôm đó, Dương Sóc nằm mơ.

Trong mơ, có âm thanh đang nói gì đó với hắn, nhưng không rõ ràng.

Dương Sóc rất cẩn thận lắng nghe, nhưng vẫn không nghe rõ.

Có điều, có một vật hắn không quên được, đó là một mặt lệnh bài màu vàng.

Lệnh bài vàng kia lẳng lặng trôi nổi trong không khí, Dương Sóc nhìn nó đến mê mẩn.

Sau đó, Dương Sóc dõi theo một chút, bỗng nhiên nói với lệnh bài kia: “Xuống đây!”

Lập tức, lệnh bài kia thật sự hạ xuống, rơi trong lòng bàn tay Dương Sóc.

Dương Sóc nhìn chiếc lệnh bài màu vàng kim óng ánh, cảm thấy bản thân dường như hiểu được cái gì, đồ vật bên trong lệnh bài kia?

Có chút gì đó tiến vào đầu, Dương Sóc cái hiểu cái không.

Nhưng có một chuyện, hắn hiểu được. Lệnh bài kia, là thứ có thể khiến thây ma sợ hãi!

Có điều, nếu đã có thể khiến thây ma sợ hãi, vậy tại sao trong căn phòng nhỏ này lại có rất nhiều thể biến dị cao cấp chứ?

Nếu như thây ma e ngại lệnh bài kia, làm sao lại xúc tiến thây ma tiến hóa?

Hơn nữa, quan trọng nhất là, những thây ma kia, đều dựa vào lệnh bài cả!

Sáng sớm, thời điểm Dương Sóc mở to mắt liền cảm thấy đầu có chút mơ hồ, trong trí nhớ có thêm vài thứ, nhưng đều không rõ rệt, cần bản thân đi chỉnh lý lại.

Hắn như có điều suy nghĩ ngồi dậy, vừa khẽ động, Cố Diễm liền tỉnh, hào quang cảnh giác hiện lên trong mắt Cố Diễm, nhìn thấy Dương Sóc, ánh mắt lại nhu hòa.

“Dương Sóc? Thức sớm vậy?” Cố Diễm ngồi dậy theo.

Dương Sóc cười cười với người bên cạnh, “Ừ, tỉnh, em có muốn ngủ thêm một lát nữa không?”

Cố Diễm lắc đầu, “Không cần, em tỉnh rồi, ngủ có ngon không?”

Dương Sóc nghĩ nghĩ, bò dậy, “Anh dường như nằm mơ, anh nghĩ… có thể anh biết lệnh bài kia ở nơi nào, có tác dụng gì, có điều, cần phải thực nghiệm.”

Cố Diễm nghe vậy theo đó tiếp lời, “Hử? Nói xem như thế nào?”

Cảnh trong mơ đêm qua rất mơ hồ, bản thân Dương Sóc cũng nói không rõ ràng, cho nên lắc đầu, “Phải đi ra ngoài mới biết được có phải như vậy hay không.”

Ra khỏi lều bạt, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết còn đang ngủ, hai người ôm nhau rất chặt, Dương Sóc chú ý tới trong phòng có thêm kết giới, nơi cửa ra vào có chút khác thường.

Khi cảm giác được Dương Sóc liền ngẩn người, Liễu Phi Tuyết thiết trí kết giới, bản thân cho tới bây giờ chưa từng cảm giác được!

Như vậy, hiện tại là xảy ra chuyện gì?

Lệnh bài! Thời điểm hai chữ này hiển hiện trong đầu, Dương Sóc càng thêm hưng phấn.

Hắn không thể chờ được chạy ra ngoài, hắn muốn thí nghiệm xem cảnh trong mơ của mình có phải là thật hay không!

Nếu nói như vậy, lệnh bài kia quả thật là đồ tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.