Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 38: Chương 38: Mùi thối




Sau sự kiện đồ án kia, bọn người Cố Diễm cùng Dương Sóc liền đi theo Hồ Lâm trở về theo đường cũ.

Một lần nữa trở lại siêu thị, bọn Dương Sóc còn thu gom một ít vật tư.

Thời điểm trở lại nơi ở tạm, đám người Đổng Dương Hiền đều đã về, gặp được lão đại nhà mình quay lại rất cao hứng.

Thoáng trao đổi tin tức với nhau, đám người Đổng Dương Hiền thu thập vẫn là tin tức về hai bên biệt thự, bên ngoài truyền khá nhiều, mặt khác là tin tức về tảng đá kỳ dị màu đen.

Có điều chuyện về khối ngọc đám người Đổng Dương Hiền không thể hỏi thăm ra được.

Trình Viễn dưới ý của Cố Diễm nói cho bọn họ nghe rõ ngọn nguồn một lần.

“Lại có khối ngọc thần kỳ như vậy!” Anh em Đổng Dương Hiền vừa kinh ngạc vừa sửng sốt.

“Có điều xem ra khối ngọc kia không phải thứ gì tốt.”

“Ừ, nghe không giống như thứ tốt… nhưng chúng ta nếu muốn tốt vẫn là nên lấy khối ngọc kia tới tay?”

“Xem ra là vậy.” Trình Viễn nhẹ gật đầu, “Quên đi, trước không nói cái này, đi làm chút gì ăn đi, mọi người đều đói rồi.”

“OK.” Đổng Dương Hiền đáp lời, sau đó trực tiếp đi về hướng phòng bếp, bắt đầu bận bịu.

Hơn nửa canh giờ sau, mọi người được ăn một nồi mì nóng hầm hập. Hương vị nước dùng không tệ lắm, mọi người đều đói nên ăn không ít.

Sau khi ăn xong Dương Sóc cùng Cố Diễm trực tiếp đi về gian phòng chính mình, Cố Diễm hỏi Dương Sóc, “Chu Châu còn chưa trở lại sao?”

Dương Sóc lắc đầu, “Ừm, vẫn chưa về. Cũng không biết thế nào rồi…”

“Nếu lo lắng có thể đi kết giới bên kia nhìn thử xem.” Cố Diễm nói. Chỉ cần Dương Sóc muốn đi, bọn họ liền đi.

Dương Sóc nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, “Không cần, nếu Chu Châu không thể trở về chúng ta đi cũng vô dụng, hơn nữa bản thể cậu ta ở trong không gian, dù cho bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không quá quan trọng.”

Quan trọng nhất là, hắn cảm giác Chu Châu biết rõ cái kết giới kia, hơn nữa hẳn là còn có quan hệ gì đó không tầm thường không muốn nói, thời điểm mình hỏi liền có cảm giác như vậy.

Nếu đối phương đã không muốn nói, muốn giữ bí mật, như vậy không thỏa đáng khi làm cái gì cũng không biết, dù sao hiện tại bản thân cùng Chu Châu đứng cùng một chiến tuyến, cho nên tạm thời đối phương không nói thì không nói, có vài chuyện nên biết thì sớm muộn gì cũng sẽ biết. Không vội.

Hơn nữa nói không chừng lúc này đây Chu Châu đã tìm hiểu được tin tức của Trương Quân cùng Phi Dương.

“Hồ Lâm kia anh có ý kiến gì không?” Cố Diễm hỏi Dương Sóc.

Dương Sóc nhíu mày, lại gần hôn lên môi Cố Diễm một cái, “Hỏi như vậy là có ý gì?”

Cố Diễm nghĩ nghĩ, nói: “Chính là ý trên mặt chữ, cái nhìn của anh đối với Hồ Lâm thế nào?”

“Cái nhìn à…” Dương Sóc nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không có cái nhìn gì. Còn em?”

“Có thể hợp tác.” Cố Diễm nhẹ nhàng nói, “Năng lực rất mạnh, đầu óc cũng không tệ.”

“Đầu óc đích xác không tệ!” Dương Sóc đồng ý gật đầu, “Không nghĩ tới còn có thời điểm Diễm khen ngợi người khác.”

“Hử?” Cố Diễm khó hiểu nhìn đối phương, “Cái này xem như khen ngợi?”

Dương Sóc chép miệng, “Chẳng lẽ cái này còn không tính là khen ngợi? Diễm lại tiếp tục khen người khác như vậy anh sẽ ghen tỵ đó.”

Cố Diễm kinh ngạc há to miệng, “Anh nói thật?”

Dương Sóc giả bộ vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Ừ, nhất định sẽ ghen tỵ.”

Cố Diễm lập tức nói: “Chúng ta cùng bọn họ không có quan hệ gì? Sao anh phải ghen tỵ chứ? Hoàn toàn không tất yếu. Em không có cảm giác gì với tên đó, em…”

“Suỵt…” Nhìn Cố Diễm có chút bối rối gải thích, bộ dáng sốt ruột kia khiến lòng Dương Sóc rất dễ chịu, nhưng càng nhiều vẫn là chua xót. Vì vậy, một ngón trỏ để lên cánh môi đối phương.

Cố Diễm mạnh ngừng lại, nháy đôi con ngươi nhìn Dương Sóc.

Dương Sóc kéo khóe miệng cười cười, “Anh nói đùa Diễm, trong lòng em chỉ có anh, điểm này, anh vạn phần khẳng định, phải không?”

Cố Diễm khẽ thở ra một hơi, “Ừm, anh không hiểu lầm là tốt rồi.”

“Đồ ngốc.” Dương Sóc nhẹ nhàng nỉ non, sau đó đưa tay ôm người vào trong ngực.

Cố Diễm cảm thụ được ôm ấp của đối phương, mềm nhẹ nhắm mắt lại.

Cái ôm của Dương Sóc rất ấm, trước kia luôn cảm thấy như vậy, chẳng qua là thời điểm hai người ngủ cạnh nhau đối phương rất ít khi ôm mình. Điểm này dường như có chút tiếc nuối.

Nhưng mà bất kể như thế nào, hiện tại đã rất tốt, có thể tùy thời tùy chỗ ôm người mình yêu như vậy, có thể cùng người mình yêu ôm siết nhau như vậy. Hơn nữa quan trọng nhất là, y xác định được tâm ý của người này đối với mình, cho nên, như vậy đã rất tốt rồi…

Ôm ấp ấm áp này hai người kéo dài thật lâu mới tách ra, thời điểm tách ra bên tai Cố Diễm có chút hồng, Dương Sóc nhìn thấy, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên dái tai đối phương.

Cố Diễm run rẩy, nhưng không có bất kỳ động tác kháng cự nào, chẳng qua là dịu dàng nhìn Dương Sóc. Ánh mắt kia khiến Dương Sóc thiếu chút nữa hóa thân thành sói, sau đó chỉ có thể nhịn không được cười khổ trong lòng, mỗi lần khi chạm vào Cố Diễm tự chủ của mình đều thấp đến vô cùng đáng sợ!

Nhưng đối với kết quả này thật sự chỉ có thể thở dài, trừ thở dài vẫn là thở dài, đáy lòng tê tê dại dại. Nếu như nói cả đời trước bản thân biết quý trọng, như vậy có phải mình sẽ ít tiếc nuối đi một chút hay không?

Chỉ hy vọng hiện tại hết thảy không muộn, chỉ hy vọng bản thân cùng người này có thể bên nhau dài lâu…

“Cộc cộc.” Đương khi trong lòng Dương Sóc có chút rối loạn, tiếng gõ cửa vang lên, chẳng qua là đây chỉ như gõ cửa tượng trưng, khi bọn Dương Sóc chưa kịp mở miệng thì tay nắm cửa đã bị người mở ra.

Dương Sóc híp híp mắt, bọn Trình Viễn sẽ không thể nào lỗ mãng như thế, vậy đáp án còn lại rất dễ đoán, quả nhiên, cửa mở, bên ngoài chính là Chu Châu, đối phương đoan chính đi vào bên trong.

Đối phương vẫn giống như bộ dáng trước khi ra ngoài, mái tóc không nhìn ra thiếu sợi nào, khí chất vẫn đặc biệt như vậy, có điều khuôn mặt dường như hơi lạnh lùng một chút, nhưng thời điểm nào đối phương cũng mang bộ dáng này, cho nên, tổng kết đơn giản, đó chính là không nhìn ra đối phương ở bên ngoài có phải gặp được thứ gì hay không.

Tên kia một chút cũng không thay đổi, thậm chí trên áo không nhiều thêm một nếp nhăn khiến người khác cảm giác đối phương thật thanh thản. Một chút cũng không giống như bên ngoài đang tận thế, mà giống như rất lâu trước khi tận thế, chẳng qua là ở ngoài đơn giản dạo một vòng rồi quay về.

Dương Sóc nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói: “Mi trở về rồi.”

Chu Châu nhẹ gật đầu, chân mày khẽ nhíu lại, “Các ngươi hôm nay đi chỗ nào, trên người có một mùi hương.” Mùi hương đó, khiến bản năng hắn không thích, vừa rồi lúc ở bên ngoài kỳ thực cũng có chút cảm giác như vậy, nhưng bên ngoài mùi hương nhạt hơn một ít, hơn nữa hiện tại tận thế này mùi hương vốn sẽ không dễ chịu, cho nên hắn còn không để ở trong lòng. Nhưng không nghĩ tới mùi hương trong phòng Dương Sóc cùng Cố Diễm đậm đặc như vậy, mùi hương nồng đó khiến hắn vô cùng không thích!

“Mùi hương?” Cố Diễm cũng Dương Sóc đều kinh ngạc ngửi ngửi quần áo trên người mình, sau đó hai người song song lắc đầu, “Không có mùi gì cả, chỉ là một chút mồ hôi bẩn, làm sao vậy?”

Hiện tại là lúc nào rồi, chỉ cần vận động, trên người không ít thì nhiều chắc chắn sẽ có chút mùi, hơn nữa nếu như không tới gần sát dùng mũi ngửi cũng không ngửi ra được, vả lại đàn ông đều là như vậy, chẳng lẽ còn phải giống phụ nữ trước tận thế lúc nào trên người cũng thơm ngào ngạt sao?

Hai người bọn họ đều cảm thấy Chu Châu phản ứng quá mức ngạc nhiên rồi.

“Không phải mồ hôi bẩn.” Mày Chu Châu nhăn càng chặt thêm, đến gần hai người, cuối cùng dừng ở trước người Cố Diễm, nghiêng thân gần sát vào bên cổ Cố Diễm, Dương Sóc khụ khụ ho khan hai tiếng, một tay xách gáy Chu Châu lên kéo người ra xa một chút, mà Cố Diễm tức thì lui hai bước, trong mắt nhiễm lên một tia sắc thái không vui.

Chu Châu thấy phản ứng hai người liền liếc mắt, “Tuổi tác của ta cũng có thể làm ông cố nội của ông cố nội của các ngươi, đây là cái phản ứng gì, sợ ta sẽ làm loạn gì đó sao?”

Khóe miệng Dương Sóc giật giật, lại khụ khụ ho khan hai tiếng, ông cố nội của ông cố nội… Điều này thật đáng chết… khiến người không biết nên nói cái gì!

“Mi muốn ngửi cái gì? Trên người bọn ta không có mùi gì đâu?” Cuối cùng, Dương Sóc chặn lại nói.

Sắc mặt Chu Châu ngưng trọng lên, “Không, có một loại mùi hương đối với thực vật mà nói là rất ác liệt, ta khẳng định. Hôm nay các người đi qua nơi nào gặp phải chuyện gì nói tỉ mỉ lại cho ta nghe xem.”

Thấy sắc mặt Chu Châu ngưng trọng, Dương Sóc cũng không dám trì hoãn, vội vàng nói rõ ràng rành mạch một lần nơi hôm nay bọn hắn đi qua, những chuyện gặp phải, trong đó tỉ mỉ nói đến chuyện khối ngọc kia cùng tháp nước, tảng đá.

“Tảng đá có ở trên người các ngươi?” Sau khi Chu Châu nghe xong mím môi hỏi, nét mặt lạnh lùng nhìn không ra đang suy nghĩ gì.

Dương Sóc lắc đầu, “Không có, trả lại cho Hồ Lâm rồi. Nếu mi muốn ta có thể lại hỏi cậu ta.”

Chu Châu nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, nhưng một câu kế tiếp khiến chân mày Dương Sóc cùng Cố Diễm hơi nhăn lại, “Mang ta đi tháp nước các ngươi nói kia, hiện tại, lập tức.”

Cố Diễm cũng Dương Sóc liếc nhau, Dương Sóc mở miệng hỏi, “Mi khẳng định là hiện tại?”

“Ta khẳng định.” Chu Châu gật đầu, “Đi thôi, ta cảm thấy rất hững thú với tháp nước kia.”

“Trước tiên mi không nên nói với bọn ta một chút mi có phát hiện gì ở kết giới kia sao?” Dương Sóc nói, “Ta muốn biết hiện tại bọn Trương Quân thế nào, mi có thể cảm giác nơi bọn họ rơi xuống không?”

Chu Châu lắc đầu, “Hiện tại ta không biết cụ thể bọn họ ở nơi nào, nhưng ngươi có thể yên tâm, hai người kia vẫn còn sống, miễn là còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy.”

Đối với đáp án này Dương Sóc có chút thất vọng, lại có chút bất đắc dĩ, “Được rồi, ta hiểu rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.