Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 1: Chương 1: Tận thế tử vong




Thời điểm chết đi Dương Sóc vô cùng nghẹn khuất, vô cùng hối hận.

Hắn vẫn luôn biết rõ Cố Diễm yêu hắn, rất yêu… Bằng không, người đàn ông kia rõ ràng có thân thủ tốt như vậy sẽ không cam chịu bị chính mình đè dưới thân, rõ ràng dù là trước tận thế hay sau tận thế đều có thể sinh hoạt vô cùng tốt, lại cam nguyện bị mình liên lụy, không để ý đến ánh mắt người khác, một lòng nghĩ đến mình.

Hắn thậm chí cũng không biết vì sao Cố Diễm yêu hắn.

Tận thế gian nan như vậy, hắn không hiểu vì sao Cố Diễm nguyện ý lần lượt bao dung tùy hứng của mình, bản thân mình muốn ăn cái gì y đều tận lực tìm đến cho mình, mặc kệ hao tổn bao nhiêu sức lực, dù là bị thương.

Rõ ràng bản thân là một kẻ ngay cả dị năng cũng không có, thân thủ bỏ đi so ra còn kém người bình thường, người kia lại nơi nơi chốn chốn đều xem mình như bảo vật, rất sợ hắn có chút xíu mệt mỏi nào.

Mà chính hắn, một kẻ ngu xuẩn, rõ ràng là tên vướng víu, hết lần này đến lần khác tâm đồng tình lại không thiếu, luôn sẽ cứu một số người không quan hệ, tạo thành liên lụy cho Cố Diễm, mấy lần hại Cố Diễm bị thương, hết lần này đến lần khác những kẻ kia còn cho là đương nhiên.

Có kẻ ngu xuẩn như chính mình… Cố Diễm tử vong cũng là chuyện đương nhiên.

Người kia… Là bởi vì mình mà chết, nguyên nhân vì mình, bị thây ma gặm đến xương cốt không còn…

Nhắm mắt lại, tùy ý nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, đây là giọt nước mắt cuối cùng trước khi chết sao?

Mà hắn… khoảng thời gian không có Cố Diễm bảo vệ, cũng chỉ sống vỏn vẹn hai tuần mà thôi…

——— ——————–

Khi nhắm mắt lại, rõ ràng nếm được cảm giác đau đớn bị thây ma xé xác, Dương Sóc thế nào cũng không nghĩ đến một ngày bản thân vẫn còn có thể mở mắt ra!

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ tựa hồ có chút chói mắt, Dương Sóc theo bản năng đưa tay ngăn đón.

“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, Dương Sóc sững sờ, kinh ngạc nhìn sang bên cạnh… Dung mạo cỡ nào quen thuộc, tuấn nhan ba phần thanh tú bảy phần kiên nghị, giờ phút này có lẽ bởi vì mới tỉnh ngủ mà có chút mơ hồ, đôi mắt mở ra còn có một tia lười biếng.

Dương Sóc nhìn thấy người bên cạnh trống ngực liền gia tốc liên hồi, nhanh đến nỗi cả trái tim đều giống như muốn từ trong cổ họng nhảy ra… “Cố Diễm…”

“Hử?” Cố Diễm kỳ quái trừng mắt nhìn, khó hiểu liếc về phía Dương Sóc, “Anh làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?”

Ác mộng… Thật là ác mộng, có điều, cũng không phải là ác mộng.

Bất kể có phải hay không thì hiện tại chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng nhất là…

“A…” Thời điểm bị hôn nhiệt tình thân thể Cố Diễm có chút run rẩy. Không rõ Dương Sóc đột nhiên nhiệt tình như vậy là vì sao.

Hôn lên cánh môi mềm mại, ôm lấy vòng eo tinh tế lại hữu lực của Cố Diễm, thẳng đến khi đem người hoàn toàn đè dưới thân, hung hăng tiến vào, Dương Sóc mới chính thức xác định bản thân thật sự ôm chặt người này trong ngực.

Người này, là chân thật, mà không phải hư ảo chỉ tồn tại trong giấc mơ của chính mình…

Một lần lại một lần mạnh mẽ tiến vào, kèm theo đó là vô số dấu hôn in trên người Cố Diễm, mỗi một chỗ đều không buông tha, ngay cả nơi bí ẩn nhất cũng vậy…

“A… Dương… Đừng… Không… Từ bỏ…” Bình thường, ở phương diện này Cố Diễm đều không mở miệng cầu xin tha thứ, bởi dù y cùng Dương Sóc là quan hệ tình nhân, y cũng biết Dương Sóc không thích mình, cho nên số lần Dương Sóc chân chính chạm vào y cũng không nhiều, mỗi lần đều giống như hoàn thành nhiệm vụ, nếu không phải bản thân thật sự có giá trị lợi dụng, chỉ sợ Dương Sóc căn bản sẽ không đáp ứng trở thành người yêu với y.

Mà hôm nay lại không giống vậy… Đụng chạm nóng bỏng như thế, một lần lại một lần kết hợp chặt chẽ, điều này khiến y không cách nào tự kiềm chế, nhịn không được xin khoan dung.

Nụ hôn của Dương Sóc lần nữa rơi lên môi Cố Diễm, “Cố Diễm… Ngoan… Cho anh… Cho anh… Anh muốn em…”

Một lần lại một lần hôn môi, Dương Sóc dùng sức ôm lấy y, giống như chỉ còn sống một ngày, như đang trong tận thế mà chặt chẽ ôm lấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.