Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 73: Chương 73: Triệu Tranh




Chu Châu nhìn thấy Hàn Triều thì thật cao hứng, bởi công pháp của hắn cùng Liễu Phi Tuyết có một ít hạn chế, cho nên, có một số việc bọn họ không làm được.

Chẳng hạn như… phương diện cảm giác. Nhưng mà, tu chân không giống vậy.

Công pháp của Hàn Triều là tu chân, đối với loại công pháp này, bọn họ không hiểu nhiều lắm, chủ yếu nhất là, có lẽ sẽ có tính đột phá. Cho nên, không hẳn là không thể thí nghiệm một chút.

Vì vậy, Hàn Triều bị Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đưa đến đại trạch Lý gia.

Hàn Triều còn không biết Dương Sóc gặp chuyện không may, cho nên khi bị mang đi thì rất kỳ quái.

Mãi cho khi đến nơi Chu Châu mới nói chuyện Dương Sóc ra.

Hàn Triều kinh hãi, vội vàng giúp đỡ tìm kiếm, quả nhiên, Hàn Triều vẫn rất có tác dụng.

Hai người Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết ở trong này hao phí thời gian khá lâu cũng không thể tìm được Dương Sóc, nhưng hắn chỉ tốn chút thời gian liền tìm ra con đường.

“Hẳn là ở trong lòng đất, nhưng vị trí cụ thể thì không xác định được, phải tìm.” Hàn Triều cau mày nói, trong lòng nghĩ, nếu như là người kia, e là lập tức có thể xác định vị trí cụ thể.

Nhưng đây đối với Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết mà nói đã đầy đủ, ba người nhanh chóng chạy tới từng phương vị đối phương nói, tránh đi thủ vệ đại trạch Lý gia, điểm này vẫn khá dễ dàng.

Thật lâu, Chu Châu trước tiên nhíu nhíu mày, “Làm sao ta lại cảm giác người trong đây rất kỳ quái!”

Liễu Phi Tuyết cũng nhẹ gật đầu, “Ừ, tử sĩ rất nhiều.”

Hàn Triều ngược lại không nhìn ra, vốn hắn cùng thế giới bên ngoài có chút tách biệt.

“Vậy chúng ta phải làm sao? Ta cảm giác Dương Sóc ở nơi này, nhưng mà ở dưới đất.”

“Lý gia này thật bản lãnh, nhanh như vậy đã đem bên dưới hoàn thiện rồi.” Chu Châu hừ bật cười.

“Lẻn vào đi.” Liễu Phi Tuyết thản nhiên nói, đây đối với y mà nói thì không khó.

Chu Châu nhẹ gật đầu, “Chuyện này cần ngươi hỗ trợ.” Một mình hắn vẫn có chút khó khăn.

“Bên này dị năng giả rất nhiều.” Hàn Triều nói, sau đó không ý tứ hỏi: “Tôi không biết tàng hình gì đó, làm sao bây giờ?”

Chu Châu khẽ cười cười, “Khả năng tàng hình bọn ta cũng không biết, tối đa là chút thủ thuật che mắt kẻ khác thôi.”

Hàn Triều vội vàng chỉ chỉ bản thân, “Vậy muốn tôi làm thế nào?”

Chu Châu nghĩ nghĩ, cho Hàn Triều một hạt giống, “Ăn đi, cái này có thể giúp ngươi thu liễm khí tức. Có điều có tác dụng trong thời gian hiệu lực, nhiều lắm là hai giờ, nhưng đã đủ rồi.”

Hàn Triều gật đầu, “Được, 2 giờ, xác thực đủ rồi.”

Bên này, bọn người Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết nghĩ biện pháp tiến vào cứu người, mà Dương Sóc bên kia, tình huống của hắn không tính là tốt. Từ sau khi bị mang đến nơi này hắn bị rót vào một loại chất thuốc.

Sau khi chất thuốc kia ngấm vào hắn liền cảm giác toàn thân vô lực, hơn nữa ý thức theo đó cũng có chút mơ hồ.

Có điều người ở bên trong trừ lần đó ra cũng không làm tiếp cái gì, như là đang quan sát phản ứng của chất thuốc kia.

Hai giờ sau, bên ngoài thân thể Dương Sóc hiện ra ánh tím nhàn nhạt.

Đối với người tiến hành nghiên cứu hắn cảm thấy vạn phần kinh ngạc, sau đó, Dương Sóc cảm giác mình giống như bị lật người mấy lần.

Có điều khi đó ý thức Dương Sóc càng thêm mơ hồ, cho nên nhớ cũng không rõ ràng lắm.

Lúc này Dương Sóc chỉ cảm thấy toàn thân đều khó chịu không thể diễn tả, hắn nói không rõ đến tột cùng là nơi nào không thoải mái, nhưng chính là toàn thân không thoải mái. Loại khó chịu, tra tấn này khiến người ta gần như sụp đổ.

Dần dần, gân xanh trên da Dương Sóc đều hiện ra.

Lúc này ở bên cạnh hắn chính là một người trung niên hơn 40 tuổi, trên tay người trung niên này cầm một ống thí nghiệm.

Sau lưng người trung niên còn có một chàng trai trẻ tuổi, chàng trai kia ước chừng hơn 20 tuổi, bộ dạng lại trắng trắng sạch sạch. Nhưng ánh mắt có chút cổ quái không thể diễn tả được.

Đặc biệt, ánh mắt cổ quái của y vẫn rơi trên người Dương Sóc.

Người trung niên mở miệng “Triệu Tranh.”

“Chú.” Chàng trai hơn hai mươi tuổi mở miệng cung kính gọi.

“Ừ.” Người trung niên nhàn nhạt nhẹ gật đầu, sau đó đưa ống tiêm trong tay tới.

“Chú, là tiêm cho anh ta sao?” Thanh niên tên Triệu Tranh hỏi, bộ dạng phục tùng thuận theo.

“Ừ.” Người trung niên đạm mạc gật đầu, trong mắt lóe ra hào quang cuồng nhiệt.

“Dạ.” Triệu Tranh vội vàng cẩn thận tiến lên, trong lúc lơ đãng ngăn trở ánh mắt người trung niên, sau đó lại động chút tay chân vào chất thuốc được tiêm vào.

“Ư…” Lúc bị chất thuốc rót vào Dương Sóc buồn bực hừ một tiếng.

Hào quang trong mắt người trung niên kia lập tức càng lớn, sau đó, lão phất tay cho Triệu Tranh lui ra.

Triệu Tranh giống như hoàn toàn thành thói quen, lui sang một bên, cúi thấp đầu để người khác nhìn không rõ nét mặt của y.

“Kỳ tích, thật sự là kỳ tích!” Người trung niên một bên than thở một bên vuốt ve làn da trên cánh tay Dương Sóc.

Mà vừa lúc này, màu sắc ngoài thân Dương Sóc lần nữa biến hóa, vậy mà biến thành màu tím sậm.

Hơn nữa, màu tím sậm kia rất đẹp! Nhìn vào vô cùng đẹp mắt!

Trong mắt người trung niên lóe ra si mê, “Quả nhiên là như vậy, huyết dịch của hắn đã qua cải tạo rồi!”

Triệu Tranh ở một bên ánh mắt có chút lóe lóe. Đã qua cải tạo sao? Trách không được…

“Nếu như có thể đem huyết dịch sau khi cải tạo của hắn dùng ở nơi khác, vậy thì quá tốt rồi!”

Cuồng nhiệt trong mắt người trung niên đã đạt tới mức độ sắp tràn ra ngoài.

“Nói không chừng, nói không chừng…” Không biết nghĩ tới điều gì, lão đi vòng vòng quanh người Dương Sóc.

Mà vừa lúc này, dưới đất bỗng nhiên không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng “két”.

Lập tức, sắc mặt Triệu Tranh cùng người trung niên đều hơi biến đổi.

Sau đó, người trung niên kia lập tức nói, “Có người tiến vào, ta đi xem một chút, cậu ở đây nhìn kỹ người này.”

“Dạ thưa chú.” Triệu Tranh nhanh chóng đáp.

Sau đó, khi trong tầng hầm ngầm chỉ còn lại hai người hắn cùng Dương Sóc, Triệu Tranh chợt nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Quả nhiên là người rất kỳ quái, trách không được Cố Diễm nâng trong lòng bàn

tay như bảo bối.”

Triệu Tranh nhẹ nhàng cười, sau đó vậy mà cúi người hôn một cái lên mặt Dương Sóc.

“Thật sự là hương vị không tệ, thảo nào Cố Diễm lại yêu thích, chỉ tiếc, anh bây giờ là của tôi. Về sau… có thể sẽ không còn được gặp anh ta nữa rồi.”

Nụ cười có chút quái dị, lại dường như rất cảm thán, Triệu Tranh mạnh mẽ kéo Dương Sóc từ trên giường lên.

Thân hình y so với Dương Sóc còn gầy yếu hơn vài phần, hơn nữa y cũng không phải dị năng giả hệ sức mạnh.

Cho nên, cõng Dương Sóc vẫn rất cố hết sức, nhưng trên mặt y lại mang nét cười.

Loại nụ cười này lộ ra trong lòng đất càng quỷ dị thêm hai phần.

Y cõng Dương Sóc lên, sau đó tiến đến trước mặt vách tường ấn một cái nút, lập tức, bức tường kia xuất hiện khe hở.

Sau đó, khe hở càng lúc càng lớn, đến có thể để một người đi qua.

Triệu Tranh cõng Dương Sóc đi vào, sau đó vỗ xuống vách tường.

Vì thế, khe hở kia nhanh chóng khép lại, dưới bóng tối âm u, mặt Triệu Tranh lộ ra vài phần mơ hồ.

Lúc này, ánh mắt Dương Sóc trên lưng Triệu Tranh hơi mở ra, nhưng rất nhanh liền nhắm lại.

Bên kia, trong tay Chu Châu xách theo một kẻ tiến vào, mà kẻ kia chính là người trung niên lúc nãy, sau khi vào bên trong, nhìn thấy gian phòng rỗng tuếch, trên mặt người trung niên vô cùng sợ hãi, “Làm sao có thể! Hắn rõ ràng ở nơi này!”

Chu Châu đạp đối phương một cước, “Người đâu? Ở nơi nào!”

Người trung niên há to miệng, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên sắc mặt cuồng biến, lại sau đó, khóe miệng lão chảy ra máu tươi màu đen, ánh mắt không thể tin trừng lớn.

Mà khi Chu Châu nhìn thấy màu sắc của máu kia liền biết không ổn.

Quả nhiên, sau một khắc, người trung niên kia chết, chết ngay trước mặt hắn!

“Này, ngươi tỉnh cho ta!” Chu Châu phẫn nộ, nhưng vô dụng, người trung niên không còn mở mắt được nữa.

Sắc mặt Hàn Triều cũng không tốt lắm, “Khỉ tức của Dương Sóc ở nơi này rất đậm, vừa mới đây cậu ta khẳng định ở chỗ này, nhất định là ngay trong thời gian ngắn đã xảy ra biến cố.”

Liễu Phi Tuyết quan sát bốn phía, nhặt lên mấy ống tiêm, cánh môi y nhẹ nhàng mím lại.

“Mang về để Cố Diễm cho người xét nghiệm, đoán chừng là dùng trên người Dương Sóc.”

Thần sắc Chu Châu âm trầm lạnh lùng, nhẹ gật đầu, “Chúng ta đi trước đi.”

Hàn Triều chần chờ nói: “Không tiếp tục lần theo dấu vết sao?”

“Về trước đi.” Chu Châu nói, hắn cảm thấy sự tình hôm nay có chút quỷ dị.

Liễu Phi Tuyết cũng đồng ý, “Trước trở về rồi hãy nói.”

Vì vậy, ba người rất nhanh trở về, mà bên này, đại trạch Lý gia cũng loạn rồi.

Trước không đề cập tới Lý Chính cùng Lý Hải Hoa phẫn nộ, chỉ nói bọn người Chu Châu, bọn họ mang theo ống tiêm kia về, sau đó lập tức giao cho Cố Diễm, thần sắc Cố Diễm vô cùng lạnh lẽo, không nói một lời cho người mang ống tiêm đi.

Đêm khuya, khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Cố Diễm mới rút đi biểu tình lạnh lùng.

Người của y thay đổi chút ít, thậm chí giống như không biết bản thân đang làm cái gì.

Y đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh ban đêm bên ngoài, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Đợi đến lúc trên người y càng ngày càng lạnh, sau đó lại hơi nóng, y mới phát hiện, thì ra, trời đã sáng rồi.

Đêm này, người không ngủ có rất nhiều.

Lý gia bên kia đương nhiên không cần phải nói, mà ở một nơi ngoài ngoại ô, còn có một người không ngủ.

Người này chính là Triệu Tranh, sau khi y mang Dương Sóc trở về liền một mực chiếu cố người nọ.

Lúc này trên người Dương Sóc đã không còn màu tím sậm rực rỡ tươi đẹp, làn da hắn rất bình thường, thậm chí so với lúc đầu còn trắng nõn hơn chút ít, có điều, hắn vẫn không tỉnh lại.

Triệu Tranh chăm sóc người ta suốt cả đêm lười biếng ngáp một cái.

“Thật sự mệt mỏi, chậc chậc, Dương Sóc đúng không? Anh phải báo đáp tôi như thế nào mới tốt…”

Dương Sóc chưa tỉnh, đương nhiên không trả lời, Triệu Tranh đứng lên, mở cửa ngoài ra.

“Hôm nay thời tiết thật đúng là không tệ, cũng không biết thời tiết như vậy… sẽ thuận lợi hay không.”

Y nói xong, quay đầu liếc nhìn người trên giường, khóe miệng khẽ cong lên.

“Cố Diễm, mi nói xem, lúc này đây, mi còn có thể đạt được ước muốn giống như lúc trước không? Thật là… quá lâu rồi… thật chờ mong cuộc gặp mặt không lâu sau…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.