Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 19: Chương 19: Xem như anh xin em




Cố Diễm thật sự tỉnh, nhưng kỳ thực cũng không đến lúc tỉnh.

Vì sao nói như vậy ư? Bởi y căn bản chưa hoàn thành thăng cấp, dựa theo lời Chu Châu, Cố Diễm hẳn là tỉnh khi đã thăng cấp xong, nhưng y quá lo lắng cho Dương Sóc, sợ đối phương bị thương trong lúc bản thân chưa thanh tỉnh… cho nên, lo lắng trong tiềm thức chiến thắng khát vọng thăng cấp có lợi cho mình… y mở mắt ra.

“Cố Diễm! Diễm…” Dương Sóc vội vàng hô, hai mắt Cố Diễm cũng dần có tiêu cự.

“Dương Sóc… anh không sao chứ?” Cố Diễm tỉnh lại chỉ hỏi chuyện bản thân quan tâm nhất.

Ánh mắt Dương Sóc nhất thời nhu hòa không thể tưởng tượng, hắn mềm nhẹ nói: “Không có gì, Cố Diễm, em yên tâm, anh rất tốt, có em che chở như vậy, anh có thể có chuyện gì?”

Lúc này Cố Diễm mới thở dài một hơi, “Anh không sao là tốt rồi.”

“Anh không có việc gì, có việc chính là em, thế nào, có phải em thăng cấp không?”

“Thăng cấp?” Cố Diễm nháy nháy mắt, “Em sao?” Giọng y có chút khàn khàn, “Hình như không…”

Dương Sóc sững sờ, sau đó nheo mắt lại, “Còn chưa thăng cấp? Vậy sao Diễm lại tỉnh?”

Cố Diễm dừng lại, chậm rãi dời tầm mắt không nói chuyện.

Đến hiện tại Dương Sóc sao còn không rõ, người này, sợ là chỉ vì lo lắng cho mình đi?

Chỉ vì như vậy, liền ép buộc bản thân trong thời điểm thăng cấp sớm tỉnh lại!

Vì cứu mình ngay cả mạng cũng không muốn! Người này, rốt cuộc muốn mình nợ y đến trình độ nào mới cam tâm!

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Dương Sóc trở nên tối tăm phiền muộn.

Cố Diễm quay đầu nhìn lại thấy vẻ mặt kia của Dương Sóc liền có chút bất an.

“Dương Sóc? Anh… anh làm sao vậy…”

Dương Sóc hơi mím môi, nhẹ nhàng dùng bàn tay mình vuốt ve gò má đối phương, “Cố Diễm, em cho anh biết, anh phải làm sao mới khiến em yêu quý bản thân nhiều thêm một chút? Làm sao mới có thể khiến em không đặt anh ở trong lòng? Em có biết hay không nhìn em vì anh bị thương anh một chút cũng không cảm động, anh chỉ thấy đau lòng, chỉ biết đau lòng? Em hiểu chưa? Cố Diễm!”

Toàn thân Cố Diễm chấn động, có chút không dám tin, nhưng càng nhiều là không biết làm sao.

“Dương Sóc…” Mình, thật sự đã đợi được sao?

“Cố Diễm, xem như anh xin em, đừng vì anh bị thương nữa được không? Có được không? Vì chính em suy nghĩ nhiều một chút… Nếu bản thân em làm không được, vậy xem như đây là yêu cầu anh hy vọng em làm nhất, như vậy được không?”

Giọng Dương Sóc rất mềm rất nhẹ, khiến Cố Diễm cảm thấy đây là mê hoặc lớn nhất đời này của mình… Vì vậy, hai mắt không khỏi mờ sương, sững sờ nhìn Dương Sóc đang ôm mình trong ngực, bản thân yêu thảm người đàn ông này…

“Cố Diễm, anh chỉ hy vọng em bình an, sống thật khỏe, đối xử với bản thân thật tốt… Đừng vì bất luận kẻ nào bị thương. Đừng vì bất luận kẻ nào uất ức bản thân… Cố Diễm, anh chỉ hy vọng người em yêu nhất trong sinh mệnh không phải bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả anh, mà là chính em… Cố Diễm, đáp ứng anh, yêu chính mình so với yêu anh nhiều một chút, chỉ cần một chút, được không?”

Rốt cuộc nghe không vô nữa… Mặc dù trên người không còn chút sức lực, Cố Diễm vẫn gom góp lại một chút sức lực cuối cùng vòng lấy cổ Dương Sóc, sau đó dùng sức hôn lên…

Môi răng giao hòa, lực lượng kia thiếu chút nữa làm rách môi Dương Sóc, nhưng trừ điều đó ra Cố Diễm không biết bản thân còn có thể làm thế nào, y chỉ muốn làm như vậy…

Cố Diễm… Thầm thì thào trong lòng cái tên của người mà mình để ý nhất, Dương Sóc kịch liệt đáp lại, nhiệt độ dần tăng lên, khi Dương Sóc nhịn không được đè Cố Diễm dưới thân muốn tiến thêm một bước… lại không thể không dừng lại.

Cố Diễm… vậy mà mê man rồi…

Thở sâu hít vào một hơi, lại thở sâu hít vào một hơi, Dương Sóc thật vất vả mới ép xuống nhiệt độ trên người.

“Chu Châu, em ấy không sao chứ?”

Chu Châu dừng trong chốc lát mới nhàn nhạt đáp: “Không có việc gì… tiếp tục thăng cấp thôi.”

Dương Sóc nhẹ nhàng thở ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.