Vào lúc này Ninh Viễn Chi tất nhiên không thể nói là không làm rồi.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lấy ra bao cao su và thuốc bôi trơn mới tinh từ tủ đầu giường, dưới ánh mắt hứng thú của Sở Phong, đổ chút thuốc bôi trơn lên tay, thử đi vào bên trong anh.
Sở Phong nhìn bộ dáng nghẹn đến đầu đầy mồ hôi của hắn, dù sao cũng có chút không đành lòng, chủ động mở chân ra rộng hơn, thuận tiện cho động tác của Ninh Viễn Chi.
Động tác của Ninh Viễn Chi rất cẩn thận, trước tiên dùng thuốc bôi trơn bôi lên phần miệng huyệt cho mềm nhũn ra, sau đó mới luồn ngón tay vào, trong vách thịt căng mịn chầm chậm tìm tòi. Hắn một bên mở rộng một bên quan sát biểu tình của Sở Phong, người kia chau mày, trong đôi mắt hiện lên tia ngấm ngầm chịu đựng.
“Có thuốc lá không?” Vào lúc Ninh Viễn Chi đưa vào ba ngón tay, Sở Phong đột nhiên hỏi.
Ninh Viễn Chi sững sờ, nâng mắt nhìn vẻ mặt của Sở Phong, lập tức như cái gì cũng hiểu rõ. Hắn rút tay ra, lưu luyến mà hôn lên khóe miệng anh một chút, sau đó xuống giường tìm thuốc lá.
Hắn tuy rằng không dính tới rượu chè thuốc lá, nhưng trong nhà vẫn có mấy loại thuốc lá cao cấp do người ta tặng. Hắn lấy hộpmarlboro, rút ra một điếu thuốc đưa cho Sở Phong, tự mình đưa tới tay anh.
*marlboro: loại thuốc lá này có nhiều loại lắm, giá cả cũng không đồng đều, tác giả cũng không có nói loại trong truyện là loại gì nên mình không biết chắc. Nhưng loại cao cấp thì thuốc này có giá 600k/10 gói.
“Không ngại đi?” Sở Phong ngậm thuốc lá, dựa vào đầu giường, lười nhác mà nhìn hắn.
“Không đâu.” Ninh Viễn Chi cũng không lo lắng cho cái ráp trải giường của mình, gạt tàn ở đầu tủ giường, Sở Phong cũng rất cẩn thận, hút một hơi liền đặt vào phần mép rìa của tàn gạt để rảy đi cái cặn của thuốc lá.
“Tiếp tục đi.” Sở Phong chậm rãi thả khói thuốc ra, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Con ngươi Ninh Viễn Chi chuyển tối, cúi đầu hôn lên cổ cùng với xương quai xanh của anh, ngón tay thon dài lần lượt tiến vào nơi căng mịn nóng hổi kia. Có lẽ là do hiệu quả trấn định của thuốc lá, thân thể Sở Phong lần này không có căng thẳng dữ dội như trước nữa. Lúc ngón tay thứ tư đi vào, trán Sở Phong thấm phải một tầng mồ hôi mỏng, đầu ngón tay anh kẹp thuốc lá lại, dùng chân trái cọ vào eo của Ninh Viễn Chi, âm thanh lờ mờ.
“CMN anh sao lại cứ cọ sát miết thế hả!”
Nghe anh nói vậy, Ninh Viễn Chi ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua một tia tối tăm. Hắn mím chặt môi, cầm lấy cái gối để dưới eo Sở Phong, mở rộng hai chân của anh ra, tiếp đó ưỡn eo một cái, dục vọng nóng cứng tầng tầng cứ thế mà tiến vào nơi sâu thẳm trong dũng đạo nóng rực kia.
Hắn căn bản không cho Sở Phong cơ hội lấy hơi để thở, vừa mới đi vào liền thoải mái đến mức trực tiếp đâm vào. Sở Phong bị hắn đâm đến phát hoảng, thuốc lá trong tay cũng bị rơi xuống thảm trên sàn, anh thấy vẻ mặt có chút hung ác của Ninh Viễn Chi, nhất thời có chút muốn cười.
Cái tên này ngày thường nhìn thì là một quân tử khiêm tốn, tao nhã lễ độ, không nghĩ tới ở trên giường lên cuồng dã như vậy. Cũng tốt, nhìn thấy khuôn mặt lúc này của hắn, thì lần đầu tiên dùng phía sau của ông đây cho anh cũng không tính là chịu thiệt.
“Ừm… Nhẹ chút…”
“Như vậy được không?”
“Ừm… Đừng đâm ở nơi đó…”
Tiết tấu của Ninh Viễn Chi chậm lại, rành rành minh bạch mà đưa dục vọng của mình đặt sát tới điểm nhạy cảm của Sở Phong. Chờ khi mị thịt kia không nhịn được mà co rúm lại, lúc anh tham lam mà mút chặt hắn, hắn mới thừa thế xông lên, mạnh mẽ đâm vào cái nơi nhô lên kia, tiến vào nơi sâu nhất.
“Làm…” Mũi chân Sở Phong đã căng lên, khoái cảm sắc bén và nóng bỏng cùng với cảm giác đau đớn đồng thời bao phủ anh. Dục vọng đã lâu vẫn yên lặng của anh cũng run rẩy mà đứng lên trong bụi cỏ.
Ninh Viễn Chi nở nụ cười một cái, cúi người hôn lên lồng ngực của anh, hạ thân đâm rút cũng càng lúc càng nhanh. Lúc đầu thì Sở Phong còn có sức mà mắng vài câu, tiếp theo thì chỉ có thể khàn khàn rên rỉ. Ninh Viễn Chi cũng thấy rất thoải mái, liền thay đổi tư thế kết hợp, đem hai chân của anh đều đặt lên vai hắn, làm cho phần eo của anh lơ lửng giữa không trung, tiếp đó liền cúi đầu hôn môi anh. Hạ thể của Sở Phong đã cương cứng trở lại, cơ hồ đã muốn mất đi cảm giác, đầu cũng không còn tỉnh táo nữa, chỉ là theo bản năng mà đáp lại cái hôn của Ninh Viễn Chi. Vừa hôn xong, anh suýt nữa đã nghẹt thở vì thiếu không khí, mới vừa lấy hơi, Ninh Viễn Chi lại đâm mạnh vào trong cơ thể anh.
“Ừm… A… Chậm một chút…”
Lời xin tha không có hiệu quả, vẻ mặt anh càng lúc càng đáng thương hơn, mà người nào đó trái lại càng hăng hái hơn. Đôi mắt phượng lộng lẫy như sao, toàn bộ đều là dáng dấp động tình của người dưới thân.
Hai người từ giường làm tới phòng tắm, lại từ phòng tắm lên lại trên giường, lăn lộn hơn cả nửa đêm. Vào lúc làm lần cuối cùng, eo đầu gối Sở Phong đã mệt tới mức bủn rủn, mí mặt cũng không mở ra được, Ninh Viễn Chi vẫn như cũ rất có tinh thần mà nằm trên lưng anh “vận động”. Quả nhiên tuổi trẻ thật là tốt a, Sở Phong cảm thán, bất tri bất giác đã ngủ say.
Sáng hôm sau bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức, người nằm bên cạnh còn đang ngủ. Chín giờ Sở Phong phải đi làm, liền lặng lẽ đứng dậy đi tới phòng tắm. Thân thể đã được tắm rửa sạch sẽ, hạ thể tuy hơi đau nhức, nhưng mà vẫn còn trong phạm vi có thể chịu đựng được. Song, lúc vừa muốn đi qua cửa phòng tắm, thì một âm thanh ở sau lưng vang lên.
“Sao lại dậy sớm vậy?”
“Công ty cách khá xa.” Sở Phong nghĩ thầm, còn không phải là muốn nhanh chóng chỉnh sửa đề án lại cho tốt để đưa các anh sao, làm cho bộ ngành của bọn họ phải tăng giờ làm việc, tiếng oán than ngập trời.
Ninh Viễn Chi xoa xoa đôi mắt buồn ngủ vẫn còn lim dim mà ngồi dậy trên giường, ngáp một cái nói, “Vậy anh đưa em đi, em chờ anh một chút.”
Hắn đưa cho Sở Phong một cái khăn tắm và bàn chải đánh răng mới, hai người rửa mặt xong, lại cùng nhau tới nhà hàng gần đó ăn cháo. Ngoại trừ chiếc xePorscheđược đem đi tu sửa lại, thì trong nhà Ninh Viễn Chi còn có một chiếc xe màu đen. Hắn vốn muốn lái chiếc xe kia đưa Sở Phong tới công ty, nhưng lại bị người kia kiên quyết từ chối.
*Porsche: là dạng xe thể thao.
“Tối hôm qua anh… Hay là anh nên đưa em đi nha?” Ninh Viễn Chi kéo cửa sổ xe của Sở Phong lại không chịu buông.
“Được rồi, quay về đi.” Sở Phong đẩy cái mặt đang lại gần anh, “Tôi không sao hết. Nếu anh mà còn ở lại đây nữa là tôi có thể sẽ bị muộn đấy.”
Ninh Viễn Chi không làm gì được anh, không thể làm gì khác hơn là hôn lên khóe miệng anh một cái, lúc này mới phất tay chào tạm biệt anh.
“Buổi chiều anh sẽ tới đón em.”
“Phiền muốn chết!”
**
“Sở công, anh có chuyển phát nhanh.”
Mới vừa vào cửa lớn của công ty, Sở Phong liền được tiếp tân gọi lại. Anh thu lại ý cười trong mắt, xoay người, treo lên vẻ mặt ‘việc chung làm chung’.
“Là hàng cung cấp tới sao?”
“Không phải… Là — —“ Vẻ mặt tiếp tân có chút lúng túng, chỉ chỉ cậu trai trẻ chuyển phát nhanh ở bên cạnh.
Cậu trai trẻ trong tay cầm một bó hoa hồng to đùng, nhìn thấy Sở Phong, sững sờ một chút, cứng đờ đưa đơn chuyển phát nhanh trong tay ra.
“Chào ngài, tôi là nhân viên chuyển phát nhanh của công ty Hoa Ngữ, mời ngài ký xác nhận một chút ạ.”
Sở Phong bị bó hoa hồng kia làm cho mù mắt luôn rồi, anh nhận đơn chuyển phát nhanh, ký tên mình xác nhận lên trên đó, trong công ty cũng không có người thứ hai tên là Sở Phong. Tầm mắt liếc qua chỗ tên người gửi, chỉ có hai chữ tiếng Anh, L D.
Cái quỷ gì thế? Chẳng lẽ là Ninh Viễn Chi đưa cho mình sao? Trong lòng Sở Phong nghi hoặc, nhưng vẫn ký nhận bó hoa hồng kia. Nghiêm mặt khó chịu mà ôm nó tới văn phòng, đưa tới vô số cái liếc mắt của người ngoài.
Tìm nửa ngày, mới tìm được một cái thẻ ở bên trong. Trên có viết một dòng chữ tiếng Anh:
Can’ t wait to see you, Honey —L. D.
(Không thể chờ để được gặp anh nữa rồi, tình yêu~)