Cuộc sống cứ như nước chảy mà lặng lẽ trôi qua.
Trong nháy mắt, Ninh Viễn Chi cùng anh đã sống chung với nhau được một tháng rồi. Trong vòng một tháng này, Sở Phong đối với những hành động công khai ám chỉ của Lâm Đông đều hờ hững không quan tâm, khiến cho trái tim thủy tinh của người nào đó bị thương không nhẹ chút nào, sau đó la hét bảo phải về Mỹ chữa trị.
Cùng lúc đó, tình cảm giữa anh và Ninh Viễn Chi cũng càng ngày càng tốt. Mỗi ngày đều hẹn nhau đi ăn cơm, cuối cùng cũng thường thường ở chung với nhau, ngày nào thời tiết đẹp thì đi đánh golf, xem bóng đá, ngày nào thời tiết xấu thì sẽ thuê đĩa CD về nhà coi, uống chút rượu, hàn huyên một chút về cuộc sống, tuy rằng nhạt nhẽo, nhưng nhìn chung vẫn có chút mùi vị.
Từ trước tới nay, mười ngón tay của Sở Phong chưa từng dính chútnước xuânnào(hiểu theo kiểu chưa từng động tay động tay làm việc nhà), toàn mua đồ ăn ở bên ngoài rồi đem về nhà ăn. Ninh Viễn Chi vốn cũng không phải là người nấu ăn giỏi, chẳng qua cảm thấy hai người ở chung một nhà mà mỗi lần đều phải ra nhà hàng ăn uống này nọ thì không phải là biện pháp lâu dài gì, vì thế hắn liền tới chỗ của Hình Thiên để bái sư học nghệ. Hình Thiên tuy rằng là tổng tài của công ti, là bộ dáng cà lơ cà phất của mấy công tử nhà giàu, nhưng mà bàn về nấu mấy món ăn Trung Quốc, nhất là món cay Tứ Xuyên thì tuyệt khỏi chê. Vừa lúc Sở Phong thuộc loại người không cay ăn không vui, Ninh Viễn Chi mặt dày tới cửa xin chỉ bảo mấy lần, cuối cùng cũng học được vài chiêu bài nấu ăn không truyền ra ngoài của Hình Thiên, một món là cá luộc, một món là tương móng heo.
Đêm đó sau khi về nhà thì hớn hở muốn trổ tài nấu ăn trước mặt Sở Phong, làm bốn món ăn, cá luộc, tương móng heo, đậu hũ mapo, sợi thịt cá. Trong đó thì món tương móng heo là món được làm tốt nhất, màu sắc vàng óng ánh, chưa nói tới mùi thơm mê người, ăn vào mùi vị còn tuyệt hơn nữa, vừa giòn lại vừa mềm, khiến cho Sở Phong thiếu chút nữa là muốn liếm sạch cái đĩa luôn rồi.
“Thật là muốn thuê tám cái kiệu khiêng lớn tới cưới anh về nhà.” Sở Phong mút lấy ngón tay còn dư lại nước tương, cảm thán không thôi.
Thanh niên vốn đang lau dọn cái bàn thì ngẩng đầu lên cười híp mắt, “Được, khi nào?”
Sở Phong không ngờ tới là hắn sẽ đồng ý, ngượng ngùng cười hai tiếng, nói sang chuyện khác, “Lúc trước không phải nói là muốn về Thanh Thủy nhìn một chút sao? Anh coi lúc nào thì rảnh rỗi, chúng ta đặt mua vé máy bay trước.”
“Chỉ cần em rãnh, anh thì không có vấn đề gì.” Ninh Viễn Chi cười đến mức ung dung, “Em nói là một thời gian nữa hả, để anh nói trợ lý lên kế hoạch.”
“Ai nha, trợ lý của anh thật là không tầm thường.” Sở Phong hâm mộ ghen tị hận mà cảm thán một tiếng, giả bộ lơ đãng nói, “Thân mật như vậy, là nam hay nữ thế?”
“Nữ, đã kết hôn rồi.”
Sở Phong hừ một tiếng từ mũi ra, “Lớn lên chắc đẹp lắm ha?”
“Ghen?” Ninh Viễn Chi mỉm cười nhìn anh.
“Chưa từng, chỉ là quan tâm một chút về tình hình công việc của anh thôi mà.” Vẻ mặt Sở Phong chính trực ngay thẳng nói.
“Lớn lên dù có xinh đẹp đi nữa thì anh cũng sẽ không liếc nhìn thêm một cái nào đâu.” Ninh Viễn Chi tháo găng tay xuống, đi tới gần ghế sa lon mà Sở Phong đang ngồi, “Buổi tiệc lớn tối nay là anh dùng cả buổi chiều để chuẩn bị đấy. Nói, chuẩn bị báo đáp anh thế nào đây hử?”
Sở Phong nhướng mày, “Lần sau ra ngoài ăn tôi mời anh một chầu?”
“Không.”
Sở Phong gắng gượng nói, “Ngày nào đó tôi cũng sẽ xuống bếp nấu một lần?”
“Cũng không.”
“Vậy anh muốn thế nào, lấy thân báo đáp chắc?”
Vùng xung quanh lông mày của Ninh Viễn Chi giãn ra, “Được. Còn có, tối nay anh sẽ là người chọn tư thế.”
“Anh — —“ Dù là bữa cơm tình yêu thì cũng không thể không trả tiền, Sở Phong nhớ tới lúc chiều hắn hăng hái chiến đấu cực khổ như thế nào ở trong bếp, lại liếc mắt nhìn đôi bàn tay trắng noãn nổi lên mấy vết bỏng, lòng cũng có chút mềm xuống.
“Không được quá phận đâu đấy…”
“Sẽ không, sẽ khiến cho em thật thoải mái.” Ninh Viễn Chi chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp.
**
“Đệt… Thế này mà anh nói không quá phận sao?”
Hai giờ sáng, cả người Sở Phong trần truồng quỳ úp sấp trên giường, gian nan lên tiếng phê phán người nào đó còn đang đâm rút giữa hai chân anh.
“Ừ… Một lần cuối cùng…” Ninh Viễn Chi cúi đầu hôn lên xương bả vai của anh, phía sau thay đổi góc độ, một lần nữa mạnh mẽ đâm ra vào nơi cẩm địa ẩm ướt kia.
“Chỗ nào… Ừ đừng… CNN anh — —“
“Lại nói tục.” Ninh Viễn Chi bóp xương hông của anh, âm thanh hơi chút bất mãn truyền vào tai anh. Lập tức eo anh bị hạ thấp xuống, chuẩn bị chạm vào nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể của Sở Phong. Tiếng va chạm của thân thể cùng tiếng nước mập mờ vang vọng trong không gian, Sở Phong chỉ cảm thấy hạ thân sắp bị hắn chọt thủng luôn rồi, điểm nhạy cảm trong cơ thể liên tục bị đâm mạnh vào, cảm giác sung sướng như thủy triều cùng với cảm giác thống khổ đan xe với nhau liên tiếp tập kích anh, anh không tự chủ được mà nắm chặt chăn đệm dưới thân, trong miệng phát ra những tiếng rên đứt quảng.
“Sướng không?” Ninh Viễn Chi vuốt ve tấm lưng khỏe mạnh đã có thêm một tầng mồ hôi mỏng, giọng nói khàn khàn.
“Sao… có thể chứ…” Sở Phong chết vẫn còn mạnh miệng.
Ninh Viễn Chi ‘ồ’ một tiếng, con ngươi chuyển tối. Động tác dịu dàng lại, nhẹ nhàng bóp nắn cái mông thịt của Sở Phong, sau đó từ từ rút ra, đâm vào, không sâu không gần, cứ thế mà đâm rút.
Loại chuyện này so với hồi nảy càng dằn vặt người ta hơn nữa, Sở Phong chỉ cảm thấy điểm nhảy cảm nhô ra kia thường thường sẽ bị lướt qua, người kia mỗi khi chạm tới nơi đó thì ngừng lại, dường như không muốn cho anh nhận được khích thích càng mãnh liệt. Sở Phong kiên trì nhẫn nại một hồi, dần dần sinh ra một chút bất mãn, chủ động nâng mông cao lên, hơi lắc lắc mông.
Ninh Viễn Chi khẽ cười một tiếng, hôn lên cái tai đỏ bừng của anh, tay cũng đưa tới trước hai chân anh, an ủi tính khí bán cương của anh, chỉ là động tác ở hạ thân vẫn không nhanh không chậm. Dương cụ ở đằng trước của Sở Phong đã bị khích thích tới mức cương lên thật cao, miệng huyệt phía sau lại co rút lại vì bị lạnh nhạt, chênh lệch rõ ràng như vậy, ánh mắt anh khó chịu đến mức đỏ bừng lên.
“Ừ… Phía sau…”
“Phía sau?” Ninh Viễn Chi làm bộ như không hiểu, kiên nhẫn tiến gần tới mặt của anh nói, “Vừa nảy không phải là nói không thoải mái sao? Động tác của anh đã nhẹ một chút rồi đó, giờ thấy thế nào?”
Giờ CMN không thoải mái! Sở Phong đã nhìn ra được là Ninh Viễn Chi đang có ý muốn “dằn vặt” anh, mà anh hết lần này đến lần khác không chịu thua, hai ngón tay duỗi tới phía sau, chuẩn bị đâm vào miệng huyệt mềm mại, thậm chí còn kéo ra nội bích màu đỏ tươi, ánh mắt Ninh Viễn Chi nhìn chằm chằm, dục vọng đang cương cứng lại lớn thêm một vòng.
“Ông đây dùng ngón tay so với cái “cây” của anh còn thoải mái hơn.” Sở Phong lộ ra vẻ mặt khiêu khích.
Mắt phượng của Ninh Viễn Chi híp lại, sợi dây gọi là lý trí trong đầu đã hoàn toàn đứt hẳn, hắn không lưu tình nữa, đẩy chân của Sở Phong ra, dùng sức đâm vào nơi sâu nhất. Theo sau đó chính là từng đợt trừu sáp như cuồng phong bão táp, không để cho người dưới thân có một tia thở dốc nào.
“Ừ… Chậm một chút… Thao… Ninh Viễn Chi…”
“Bây giờ là anh đang thao em.” Con ngươi màu sâu thẳm của Ninh Viễn Chi nhìn anh chăm chú, khuôn mặt tuấn tú mang theo một tia hung ác, càng tăng thêm vài phần gợi cảm.
Sở Phong có chút hối hận là sao bản thân không biết nặng nhẹ mà trêu chọc hắn, chỉ là trên đời này không có thuốc hối hận, ngoại trừ thẳng thắn thừa nhận quả đắng ra, chẳng còn cách nào khác nữa. Đêm đó Ninh Viễn Chi thực sự làthái địch tinh phủ thân, so với ngày thường thì làm thêm hai lần. Ở trong lần cuối cùng thì hai người làm ở gần cửa sổ, Ninh Viễn Chi đè lên cơ thể đang hướng về phía cửa sổ thủy tinh của anh, giơ một chân của anh lên, từ phía sau thao anh, thỉnh thoảng tay kéo đầu anh lại rồi hôn môi. Cái tư thế này có độ khó cực cao, sau khi kết thúc thì eo Sở Phong tưởng chừng như bị gãy luôn rồi.
*thái địch tinh phủ thân (từ gốc: 泰迪精俯身): chắc cũng tương tự với câu ‘tinh lực dồi dào’ á. (Cám ơn anhphjm đã giúp mình nhé ^^)
Ngày hôm sau thức dậy, toàn thân Sở Phong không chỗ nào là không đau, nơi giữa hai chân bị sài quá mức, anh cảm thấy bộ dáng miệt mài quá độ này thực sự không thể đi ra ngoài gặp người, liền gọi cho cấp trên xin nghỉ phép, ở nhà nằm ngửa ra. Trái ngược lại là Ninh Viễn Chi với tinh thần sảng khoái, hăng hái, không chỉ dậy sớm làm xong bữa cơm trưa tình yêu cho anh, trước khi đi làm còn ôm anh vừa hôn vừa sờ, thiếu chút nữa đã tạo ra lửa.
Hiếm khi có được một ngày nghỉ, Sở Phong cảm thấy vô cùng vui vẻ, cả ngày trừ ăn ra thì toàn nằm trên ghế sa lon coi ti vi. Lúc gần tối thì chuông cửa vang lên, anh còn tưởng là Ninh Viễn Chi trở về, có chút buồn bực là hắn có mang theo chìa khóa sao không tự mình mở cửa, kết quả là vừa mới mở cửa chống trộm ra, đứng ở bên kia cánh cửa lại là một thân ảnh không ngờ tới.
“Lâm Đông? Sao cậu lại tới đây?” Anh hiện tại đang ở biệt thự của Ninh Viễn Chi, Lâm Đông chưa từng tới nơi này, sao lại biết anh ở đây?
“Không chào đón tôi sao?” Vẻ mặt Lâm Đông hình như có chút ảm đạm.
“Không phải…” Sở Phong nghĩ bầu không khí lúc này có chút cổ quái, lời nói cũng thu liễm lại đôi chút.
“Ngày mai tôi phải quay về Mỹ.”
“Cái gì?” Sở Phong kinh ngạc trợn to mắt.