“Trở về hiện thực chỉ có một cách, đó chính là…”
“Trưởng quan? Trưởng quan?”
Sở Phong hồi phục tinh thần lại, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Thành Tường, thanh niên cầm theo hành lý của anh, cười hàm hậu nói, “Thủ tục xuất viện đã làm xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Sở Phong gật gật đầu. Nhờ vào sự phát triển của kỹ thuật y học ở thế giới này, không tới một tháng thì chân trái của anh đã tốt hơn phân nửa, có thể xuống giường hoạt động lại rồi, chỉ là tay phải vẫn chưa được lưu loát lắm, không thể nâng vật nặng, cũng không có cách nào cong lại được. Bất quá Sở Phong rất cảm kích, anh cùng Thành Tường lên xe huyền phù, vừa lên xe ngồi dựa vào ghế liền nhắm mắt nghĩ ngơi.
“Nghe nói gần đây quân sự ở biên giới tinh xung đột ngày càng nhiều, có chuyên gia quân sự tiên đoán rằng rất có thể sẽ bạo phát chiến tranh giữa các hành tinh một lần nữa…”
Nghe Thành Tường vừa lái xe vừa nói liên miên cằn nhằn về thế cuộc tinh tế ở trước mặt anh, mí mắt Sở Phong hơi rủ xuống, thần sắc có hơi lãnh đạm. Nội dung vở kịch của thế giới này tiến triển thành như thế nào đối với anh không còn quan trọng nữa, bởi vì chẳng mấy chốc nữa, anh sẽ rời khỏi đây…
Đến chỗ ở tập thể của căn cứ, Thành Tường giúp anh cất hành lý. Sở Phong ở trong bệnh viện đã được nửa tháng, tuy rằng có lúc lau qua cơ thể rồi, nhưng mà vẫn còn cảm giác dinh dính trên người, khử đi không được. Bởi vậy chuyện đầu tiên khi anh về chỗ ở là đi tắm.
Nằm ở trong bồn tắm nước ấm, Sở Phong thở dài ra một dòng khí, cả người đều thả lỏng ra. Hơn nửa cân giờ sau, Sở Phong mới đứng dậy, cầm lấy khăn tắm trên giá treo mà lau chùi cơ thể mình. Chỉ là do tay phải không được thuận tiện lắm, nên một phần da sau lưng không lau tới được. Lúc anh đang ảo não nhíu mày, thì một âm thanh vang lên ở sau lưng.
“Tôi giúp anh lau.”
Minh Uyên không biết từ lúc nào đã trở về phòng, mũ lính của hắn cũng chưa có cởi ra, đã trực tiếp đi tới, lấy chiếc khăn trên tay Sở Phong, giúp anh lau khô những giọt nước trên lưng.
Toàn thân Sở Phong tuy không được tự nhiên lắm, nhưng ngược lại cũng không có cảm thấy ngại ngùng gì. Lúc ở trong bệnh viện thì người giúp anh làm những việc như đi tiểu đều là Minh Uyên giúp, anh cũng không để qua tay người khác. Minh Uyên thay anh lau xong, liền cầm khăn tắm mới quấn quanh phần dưới thân anh, hỏi, “Bước đi có được không? Có cần tôi dìu không?”
“Không cần, tôi có thể tự làm được.” Sở Phong vịn vách tường, cẩn thận đi ra khỏi cửa phòng tắm.
Minh Uyên nhìn bộ dáng cẩn thận dè dặt của anh, không khỏi bật cười, “Buổi tối muốn ăn gì? Tôi làm cho anh ăn.”
“Anh mà còn biết nấu cơm sao?” Sở Phong quay mặt lại, vẻ mặt kinh ngạc. Quen biết hắn lâu như vậy rồi, nhưng mà anh chưa bao giờ phát hiện Minh Uyên có skill làm cơm à nha.
“Đúng vậy, rất đơn giản, vừa học liền biết làm rồi.” Minh Uyên vén tay áo lên, trực tiếp hướng về phía nhà bếp mà đi, “Nguyên liệu nấu ăn đều là phó quan của anh mua, ngày khác phải đến cám ơn cậu ta mới được.”
“Ách… Có thể ăn được sao…” Sở Phong thấp giọng nói, trong mắt toàn là sự nghi ngờ. Nhưng mà một tiếng sau, người nào đó bị một bàn đầy đủ đồ ăn tràn ngập màu sắc hương vị tàn nhẫn đập vào mặt.
“Móa nó, sao lại ngon như vậy!” Sở Phong nằm trên ghế sa lông, sờ sờ cái bụng tròn vo, chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi. Minh Uyên sau khi thu dọn chén đũa xong, thấy bộ dáng lười biếng của anh, lông mày không khỏi nhăn lại, vẻ mặt không đồng ý mà nói, “Đứng lên, đừng có nằm, tiêu hóa sẽ không tốt.”
Sở Phong đúng là không muốn động đậy, cảm giác ăn no rồi nằm quả thực quá tốt. Anh nhíu nhíu mày, làm bộ đau chân nói, “Chân trái của tôi còn đau, không tiện đứng lên đi lại.”
“Thật không?” Mắt phượng xinh đẹp của Minh Uyên nheo lại, ngồi xuống ghế sa lon, nhẹ nhàng ấn ấn lên đùi trái của anh, “Đau ở đâu?”
“Đúng đúng, là chỗ đó…” Sở Phong mở mắt nói mò.
Minh Uyên khóe miệng cong lên, đem chân của anh đặt lên đầu gối của mình, tay cũng chậm rãi xoa bóp lên xuống.
Không biết ấn trúng chỗ nào, vẻ mặt Sở Phong đột nhiên thay đổi, trầm thấp ‘a’ một tiếng.
“Anh — —“ Gương mặt anh tuấn cương nghị xấu hổ lúng túng, bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm hắn.
“Nếu không muốn ra ngoài vận động, thì ở trong phòng này “vận động” đi.” Bàn tay Minh Uyên tiến vào bên trong quầnpyjamascủa anh, chuẩn xác nắm thấy khối thịt mềm đang ngủ say kia. Sở Phong cấm dục quá lâu rồi, bị hắn tùy tiện xoa nắn hai lần, thì dục vọng giữa hai chân rất nhanh đã đứng lên chào cờ. Động tác Minh Uyên không nhân không chậm, toàn bộ quá trình vẫn duy trì vẻ mặt hứng thú, nhìn chăm chú bộ dáng từng chút từng chút rơi vào tình dục của Sở Phong.
*pyjamas:
Không thể không nói, Minh Uyên đối với thân thể của anh hiểu rõ cực kỳ, mỗi một lần đều đem lại một loại kích thích vừa đủ. Sở Phong nhịn không được mà nâng eo cao lên, muốn đưa dục vọng nóng như lửa đang cương lớn vào trong tay của Minh Uyên, trong miệng là tiếng than nhẹ, “Nhanh lên một chút… Ừm…”
Minh Uyên vừa dùng tay vuốt tính cụ giúp anh, vừa cởi quần pyjamas của anh ra, hôn nhẹ lên bắp đùi của anh. Hắn quỳ gối xuống giữa hai chân Sở Phong, cầm lấy vật non mềm bị làm đến nóng đến đỏ lên, há miệng ra, trong ánh mắt không dám tin của Sở Phong, hắn ngậm quy đầu hồng nộn vào trong miệng.
Nhìn thứ hồng nhạt kia mở ra, hình dáng đôi môi duyên dáng trúc trắc mà phun ra nuốt vào tính cụ của mình, hai má Sở Phong đã sắp bốc lửa tới nơi rồi. Đây là lần đầu tiên, Minh Uyên nguyện ý vì anh mà làm tới mức độ này. Nhiệt nóng nhanh chóng tụ xuống dưới bụng, hai chân Sở Phong căng thẳng, trước mắt hiện lên một tia sáng. Lúc Minh Uyên lại một lần nữa ngậm vào tính cụ của anh, lúc mút vào, Sở Phong rốt cuộc không kiềm chế được nữa, ‘a’ một tiếng, bắn tinh dịch ấm áp vào trong miệng hắn.
Minh Uyên không ngờ tới anh sẽ ra nhanh như vậy, trong con ngươi đen hiện lên mấy phần là ý cười, trêu chọc nói, “Xem ra ở bệnh viện lâu như vậy, đối với cơ thể xác thực không được tốt lắm.”
“Ha ha.” Anh có muốn thử để ông đây ngậm vào cho không, đảm bảo anh bắn ra còn nhanh hơn tôi! Bất quá những câu này Sở Phong không dám nói, anh vội tìm khăn giấy, nhưng mà eo bỗng nhiên căng thẳng, một đôi tay thon dài trắng nõn vòng qua, Minh Uyên ôm anh ngồi lên chân hắn, ám muội mà cắn vào tai anh, “Anh cho là, như vậy đã xong rồi sao?”
**
“Ừm… A…”
Trên đời này, đây là tư thế xấu hổ nhất mà Sở Phong từng thử qua. Anh mở lớn hai chân, ngồi lên giữa hai chân Minh Uyên. Người phía sau lưng dùng tư thế đi tiểu cho mấy đứa bé mà đỡ lấy hai chân của anh, làm cho côn thịt nóng bỏng thường xuyên thay đổi góc độ, hung ác đâm vào hậu huyệt mềm nhũn của anh.
Áo ngủ ở bờ vai của nam nhân vì động tác quấn quýt của hai người mà bị kéo xuống, lộ ra một vùng lớn da thịt ở cổ và lồng ngực. Minh Uyên cúi đầu gặm cắn bờ vai của anh, tay phải buông chân anh xuống, mò tới lồng ngực đầy đủ dẻo dai của anh, nhanh chóng bóp lấy đầu hạt nhũ nho nhỏ. Tay chân bất tiện khiến Sở Phong cơ hồ không có sức lực để chống đỡ, chỉ có thể gấp rút thở hổn hển, tự mình ngã vào trong bể dục vọng.
Minh Uyên ôm anh đâm rút một hồi, lại ôm nam nhân đặt lên ghê sa lon, nâng đùi phải của anh lên, từ mặt bên mà đâm vào cơ thể của anh. Dục vọng thô to của hắn đâm vào trong hậu huyệt căng mịn ấm áp, cùng lúc đó cúi người xuống, ở trên lồng ngực tới bụng của Sở Phong hôn lên những nụ hôn cực nóng.
Trong không khí tràn ngập tiếng nước dinh dính và tiếng va chạm của thân thể. Cả người Sở Phong đều nằm trên ghế sô pha mềm mại, anh ngửa đầu lên nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Minh Uyên, không nhịn được mà đưa tay ra, sờ sờ mồ hôi ẩm ướt trên trán hắn.
Động tác này khiến cho ánh mắt của Minh Uyên chuyển sang tối hơn, lập tức động tác đâm rút trong cơ thể anh ngày càng hung mãnh hơn. Sở Phong nghe được âm thanh cảnh báo vang lên trong đầu, ở nơi Minh Uyên không thấy được nở ra một nụ cười khổ.
90%, xem ra, anh thực sự không thể trì hoãn thêm nữa…
**
Khi Minh Uyên tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện trên giường không có thân ảnh của Sở Phong.
Hắn cảm thấy kinh ngạc, xuống giường mặc quần áo tử tế xong, thì nhìn thấy lời nhắn lại được dán trên tủ quần áo.
Ra ngoài đi dạo, không cần lo lắng — — Sở Phong.
Không ngờ tới tối hôm qua chơi anh dễ sợ như vậy, mà sáng sớm tên này đã có tinh thần đi dạo rồi, xem ra sau này ở trên người không cần phải hạ thủ lưu tình nữa rồi.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười sung sướng, Minh Uyên đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Chờ khi súp rau đun sôi hiện ra kẽ hở, hắn dựa theo sắp xếp trước đó, lấy ra một hộp quà đen trong túi.
Hai chiếc nhẫn màu bạc xen lẫn màu đen của vải nhung kiểu nam, phát ra ánh sáng lộng lẫy mà chói mắt. Minh Uyên đưa mắt nhìn chúng nó một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười. Cũng không biết lúc Sở Phong nhìn thấy cái này sẽ lộ ra biểu hiện như thế nào đây, dù sao lúc trước miệng luôn mồm không muốn kết hôn với anh chính là mình cơ mà…
Ừm, lúc đó nên cầu hôn như thế nào nhỉ. Nói thẳng ra là ‘Cùng anh kết hôn nhé’ thì có vẻ không được tốt lắm… Phải uyển chuyển một chút, trước tiên là nói chuyện khác, sau đó lộ ra một chút ý và vân vân…
**
Bên cạnh căn cứ không quân có một hồ nước xanh biếc, một chiếc xe huyền phù đang lẳng lặng đậu ở chỗ này.
Bốn phía không có bóng người nào, Sở Phong đứng cạnh xe, ánh mắt vô cùng u sâu mà nhìn hồ nước trước mắt, trong đầu vang lên lời Lâm Đông nói ngày ấy.
“Không hoàn thành được nhiệm vụ, mà muốn trở về hiện thực, thì chỉ có một cách, đó chính là — — tự sát.”
“Anh sẽ không chân chính chết đi, đây là một trong những bug của hệ thống, nó không phân biệt được hành động nào là tự sát cả, cũng sẽ không có cách nào truyền tống anh tới một trò chơi khác, chỉ có thể cưỡng chế anh thoát khỏi trò chơi.”
“Làm sao cậu biết?” Anh nhớ lại là mình đã có hỏi Lâm Đông như thế.
Nhưng mà Lâm Đông không có anh biết đáp án, cậu chỉ cười bí hiểm, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Tự sát sao… Sở Phong nhìn bóng mình trong hồ nước, trong đầu hiện lên những ký ức trong ba thế giới, viền mắt không tự chủ được có chút chua xót. Minh Uyên phỏng chừng đang chờ ở trong phòng chờ anh trở về, chắc là đã làm xong bữa sáng…
Thở dài một tiếng, Sở Phong chậm rãi đi vào hồ, nước hồ lạnh như băng rất nhanh đã thấm ướt ống quần của anh. Anh dường như chưa nhận ra điều đó, càng đi sâu vào trong, mãi cho tới khi toàn bộ bả vai chìm vào trong hồ nước.
Anh thả lòng cơ thể chìm xuống nước. Mùi tanh của hồ nước rất nhanh đã đi vào mũi và khoang miệng của anh, anh nhắm mắt lại, thân thể liên tục bị chìm xuống, chìm xuống, mãi tới tận khi tia ý thức cuối cùng cũng bị bóng tối dày đặc nhấn chìm.
Kết thúc Thế Giới Thứ Ba