Tra Gặp Đối Thủ

Chương 12: Chương 12: Thanh lâu




Tao CMN ngủ nướng thì làm sao hả?! Sáng sớm Sở Phong bị đánh thức, vốn đã vô cùng khó chịu, nghĩ tới bản thân đường đường là một vương gia, ngủ nướng thế mà cũng bị người ta dạy bảo, tức giận đến mức một chút buồn ngủ sót lại cũng mất theo, hất chăn lên ngồi dậy, thẳng tắp mà trừng Lăng Phỉ.

“Mộ Nhiên, ngươi ra ngoài trước, chờ ta ở ngoài.” Lăng Phỉ vừa nhìn tư thế nổi giận của Sở Phong, vỗ vai Trầm Mộ Nhiên, ra hiệu cho cậu chờ ở ngoài.

“Thái tử ca ca — —” Trầm Mộ Nhiên không yên tâm mà nhìn hắn.

“Không có chuyện gì, ta tự biết chừng mực.”Lăng Phỉ xoa xoa đầu của cậu, cười nhìn cậu đẩy cửa đi ra ngoài.

“Đại ca, sáng sớm ngươi đã tới phủ của bổn vương nhận người rồi, chưa tính chuyện là còn quấy rối bổn vương nghỉ ngơi. Đã thế còn đá bổn vương một cái, ngươi cho là bổn vương ngồikhông hay sao?” Sở Phong ôm hai tay, nheo mắt lại nhìn hắn. Không biết có phải nguyên nhân là do biết được thân thế của Lăng Phỉ hay không, dù gì thì giờ anh đặc biệt tự tin khi đối mặt với thái tử điện hạ.

Lăng Phỉ cười khẽ một tiếng, chậm rãi tới trước giường, “Ồ, con mắt nào của Tam đệ thấy bổn cung đá ngươi? Bổn cung đá vào chỗ nào của ngươi?”

“Ngươi đá vào — — của bổn vương.” Sở Phong vắt hết óc để suy nghĩ để tìm từ nào đó thay thế cho từ mông, cuối cùng mặt mày tối sầm lại, nhịn đến nửa ngày mới nói ra hai chữ, “Tôn mông!”

*Tôn mông: tôn là cao quý, còn mông là mông → mông cao quý:v

Lăng Phỉ cười khúc khích, dường như bị anh chọc cười, “Tam đệ cũng thật thú vị a.” Vì sao trước giờ hắn chưa phát hiện ra điều này vậy nhỉ.

Sở Phong hừ lạnh một tiếng, “Đại ca, ngươi đừng vội đắc ý. Nếu bổn vương đã có thể đưa ngươi vào thiên lao một lần, thì cũng sẽ có lần tiếp theo. Ngươi có tin hay không, lần sau ngươi vào đó, sẽ không dễ dàng đi ra nữa?”

Sở Phong nói câu này cực kì có khí thế, nhưng vẻ ngoài thì không có nửa điểm khí thế. Bởi vì do vừa mới tỉnh ngủ, tóc của anh có chút rối như tơ vò, vạt áo cũng cực kì mất trật tự, áo lót rỗng rãi cũng mở ra, lộ ra một vùng da lớn ở ngực. Lăng Phỉ nhìn dáng dấp trừng mình của anh, con ngươi vừa đen vừa sáng, nhìn giống như chó con vậy, không nhịn được mà cười khẽ, đưa tay nắm.

“A!” Sở Phong không hề phòng bị mà bị hắn nắm nửa cái má, đôi mắt trợn càng to hơn, nhe răng trợn mắt nhìn hắn.

Lăng Phỉ dùng sức nặn nặn cục thịt kia, cảm giác được đầu ngón tay căng thẳng tiếp xúc với xúc cảm co dãn, nụ cười bên mép càng sâu hơn.

“Lại vô lễ nữa rồi.” Lăng Phỉ ởlúc anh còn chưa phục hồi lại tinh thần, liền dứt khoát quay người, biến mất sau cánh cửa.

“CM ngươi!” Sở Phong tức tới mức không nhịn được là lấy gối nhỏ trên giường lia tới.

**

“Thái tử ca ca, ngươi đi ra rồi.” Trầm Mộ Nhiên ở trong xe ngựa đợi nửa ngày, cuối cùng cũng thấy Lăng Phỉ ra. Làm cậu ngạc nhiên chính là, rất ít khi hắn biểu lộ tâm tình của mình lên mặt, thế mà lúc này lại nở một nụ cười.

“Tuyên vương không làm khó ngươi đi?” Trầm Mộ Nhiên từ trên cao nhìn xuống cậu, dường như rất lo cậu sẽ bị mất một cọng tóc gáy.

“Không có, hắn cũng không có can đảm đó.” Lăng Phỉ nắm tay của cậu để cậu kéo lên xe ngựa, sau đó cầm đệm dựa mà Trầm Mộ Nhiên đưa.

“Nghe nói trước đó vài ngày ngươi bị bệnh ho khan, giờ đã khỏe chút nào chưa?”

Trầm Mộ Nhiên nhìn ánh mắt ân cần của hắn, nhất thời đem mấy thứ tâm tư vừa nãy ném ra sau đầu, nở ra một nụ cười thật tâm với Lăng Phỉ, “Mộ Nhiên rất khỏe.” Lại nói tiếp, những ngày qua ở Tuyên vương, tuy rằng Sở Phong thường dùng mấy từ ngữ đùa giỡn cậu, thế nhưng chưa từng đối xử tệ với cậu, cho cậu uống thuốc và ăn canh bổ đều là những loại tốt nhất. Nghĩ tới đây, lần cuối cùng lúc cậu vén rèm lên liền liếc nhìn cửa lớn phủ Tuyên vương một cái, thần sắc phức tạp khó nói ra.

Lăng Phỉ đem hết thảy biểu hiện vừa rồi thu vào trong mắt, trong mắt phượng xẹt qua mộ tia sáng lạnh, cuối cùng hắn rũ mắt xuống, bất động thanh sắc mà tích tụ lại ở đáy mắt.

**

Trầm Mộ Nhiên vừa đi, những ngày kế tiếp của Sở Phong trải qua vô cùng sung sướng. Buổi tối muốn ngủ thế nào thì ngủ thế ấy, lúc ăn cơm cũng không cần ngồi nhìn mặt bệnh nữa. Anh cũng chả có chí lớn gì, chỉ muốn là một vương gia nhàn hạ, an an phận phận mà đi theo nội dung vở kịch. Bất quá hệ thống hình như không muốn anh sống dễ chịu thì phải, thái tử bên này vừa mới yên tĩnh thì Đoan vương bên kia lại nghĩ ra mộtthiêu thânmới.

*thiêu thân: được hiểu theo kiểu ‘tự tìm đường chết’.

“Ám sát?” Sở Phong ngồi ở bàn sau, khuôn mặt khiếp sợ và không dám tin, “Ở tại buổi săn bắn mùa thu luôn sao?”

Đoan vương nhấp nhấp chén chè xanh trong miệng, đối với phản ứng của anh cũng không quá kinh ngạc, “Săn bắn mùa thu là thời cơ tốt nhất.”

“Nhưng… Nếu như bị phụ hoàng biết được…” Bởi vì căng thẳng, lời nói của Sở Phong không được trôi chảy, nhưng ở trong lòng thì mắng một câu đồng đội ngu như heo. Dựa theo cái tính chất của hệ thống, lần ám sát này tuyệt đối không thành, mà cho dù thành, thì Lăng Phỉ cũng không chết. Đùa a, người ta là chính quy công, tự mang trong mình vầng sáng bất tử, bọn họ, là những nhân vật nhỏ bé sao có thể so được. Thế nào mà một Đoan vương chính khí lẫm liệt phong hào vô cùng, lại cả ngày cứ động một chút là muốn làm chuyện lớn vậy nè?!

“Tam đệ yên tâm, Nhị ca nắm chắc chín phần mười.” Đoan vương đặt chén trà xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bắt buộc nghe theo, “Về phần phụ hoàng thì…” Y cong ngón tay lên, ngón trỏ ngỏ vào bàn, âm thanh chầm chậm, nói ra từng chữ, “Hổ dữ không ăn thịt con.”

**

Lúc Sở Phong từ trong phủ Đoan vương bước ra, đầu óc cứ như là mơ. Hạ nhân thấy dáng vẻ hồn rời khỏi xác của anh, cho rằng vương gia nhà mình là vì Trầm công tử mà phiền lòng, không nhịn được tới gần, nhẹ giọng nói, “Vương gia, kinh thành này ngài muốn mỹ nhân nào mà không có, hà tất gì phải nhớ thương mỗi Trầm công tử.”

Sở Phong không khỏi liếc gã một cái, rất nhanh liền hồi hồn lại, khóe miệng cũng treo lên một nụ cười tà khí, “Tiểu An Tử ngươi nói đúng. Vậy ngươi nói xem, ở kinh thành này, nơi nào nhiều mỹ nhân nhất a?”

Nơi có nhiều mỹ nhân nhất, tất nhiên là nơi trăng hoa. Sau khi Sở Phong xuyên đến thế giới này, chưa lần nào đi thanh lâu. Lần này bị một tiểu tư nhắc tới, nội tâm ngay lập tức liền rục rà rục rịch. Dù gì Trầm Mộ Nhiên cũng đi rồi, anh còn giả làm vương gia thâm tình làm gì nữa, nhanh nhanh tới thanh lâu ôm mỹ nhân mới phải.

Tiểu tư chà xát tay, cười hì hì hai tiếng, “Vương gia, vậy ngài khẳng định phải tới Ô Y Hạng, chỗ ấy có không ít tiểu quan tuyệt sắc, muốn nghe hát hay ngâm thơ đều có, ngài nhất định sẽ rất thích.”

“Được, vậy chúng ta tới Ô Y Hạng.” Sở Phong thưởng gã hai lượng bạc, trong lòng lại oán thầm, ta muốn tới chỗ đó nghe hát ngâm thơ cái gì, chỉ cần công phu trên giường tốt là được hết!

Sau nửa nén hương, thành phía nam – Ô Y Hạng.

“A, Tuyên vương gia, khách quý a. Ngọn gió nào đã thổi ngài tới đây?”

Trong nhã gian, Sở Phong nhìn thân thể nam tử trang điểm xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy trước mặt, dùng quạt xếp che mũi lại, miễn cưỡng cười cười, “Lão bản, ngươi dùng son phấn hơi nhiều rồi đấy.”

“Vương gia thật xấu, mùi hương trên người người ta liền đoán ra được!”Lão bản xấu hổ dùng khăn lụa che miệng, liếc mắt đưa tình với Sở Phong, “Hôm nay vương gia muốn vị công tử thế nào?”

Anh thích loại đi thẳng vào vấn đề này. Sở Phong mở quạt xếp ra, lộ ra nụ cười anh tuấn tiêu sái, “Người đứng đầu bảng của các ngươi là ai?”

Sắc mặt nịnh nọt của lão bản cứng lại một chút, rất nhanh lại cười lên, “Vương gia, Như Nguyệt công tử đã được người chọn rồi. Nếu không thì ta gọi Như Lan, Như Thanh công tử — —”

“Lớn mật!” Sở Phong đem quạt xếp đập lên bàn, cười gằn, “Người này lai lịch cũng thật lớn, đến ngay cả người của bổn vương cũng muốn cướp?!”

“Vương gia bớt giận…” Lão bản bị sắc mặt âm trầm của anh dọa sợ, lại liếc mắt nhìn hai thị vệ đeo đao đi theo bên người anh, hai chân càng nhũn ra thêm. Nhưng mà hiện tại Như Nguyệt đang phục vụ vị chủ nhân kia, mà người kia cũng không thể chọc a…

“Như Nguyệt ở nơi nào, bổn vương muốn tự mình đi tìm y!” Sở Phong vừa nói xong liền đứng lên, không nhìn vẻ mặt biến sắc đến kinh hãi của Cố lão bản, cầm lấy quạt đi ra ngoài.

Sở Phong diễn sâu quá, biểu tình trên mặt khỏi nói có bao nhiêu kiêu ngạo. Ở trên lầu hai đều là nhã gian, anh cũng chả kiêng kỵ ai, bảo thị vệ đá từng cánh cửa một, làm không ít uyên ương đang làm chuyện kia phải giải tán. Đang muốn đá cánh cửa cuối cùng này, cánh cửa được khắc hoa văn từ bên trong mở ra, một thân ảnh bạch y thon dài cao gầy đứng ở cửa, hướng Sở Phong khẽ mỉm cười, “Tam đệ?”

Đi dạo thanh lâu mà cũng gặp phải Lăng Phỉ, Sở Phong khỏi nói có bao nhiêu xui xẻo. Nhưng anh cũng không tiện ở ngay tại đây nhận thức nhau được, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên, trực tiếp né Lăng Phỉ mà đi vào, liếc nhìn thân ảnh tinh tế mặt mày thanh lệ đang ở một bên đánh đàn, mới câu môi nở nụ cười, “Thì ra Như Nguyệt công tử được đại ca mời tới đây a.”

“Như Nguyệt, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.