Tuy rằng thiếu chút nữa hiểu lầm ý tứ của đối phương, nhưng may Giang Dực cũng không hỏi Đô Ân Vũ tận gốc, hắn luôn như vậy, mặc kệ làm chuyện gì cũng sẽ trải bậc thang cho người khác xuống, ở chung thoải mái lại tự do.
Đô Ân Vũ suy ngẫm về đống phế liệu vô dụng trong đầu mình, đồng thời bởi vì nói chuyện với Giang Dực mà tâm trạng rất tốt, làm cho anh hiện tại vừa đang khắc sâu kiểm điểm, vừa vì quan hệ của hai người tiến thêm một bước mà vui vẻ.
Anh vẫn ở tại chỗ không nhúc nhích, là Giang Dực đi tới vượt qua sợi dây kia, tháo hàng rào của anh, hỏi anh có muốn cùng nhau hay không, mời anh đi xem mọi thứ bên kia sợi dây.
Vừa rồi chỉ lo não bổ kịch tình yêu máu chó, hiện tại mới nghĩ đến hình như Giang Dực nói một câu “Không có việc gì có thể tới tìm tôi chơi” Đô Ân Vũ càng phân biệt rõ, vô luận là khách khí hay thật lòng thì Giang Dực chỉ phát ra lời mời bạn bè với anh.
Lại nói quan hệ thân cận, Đô Ân Vũ và Giang Dực đều tự do, buổi chiều lúc Đô Ân Vũ đi kiểm tra phòng thì bà Giang đã trở về, không biết có phải Giang Dực nói cái gì trước với bà Giang hay không, về chuyện ngày đó, bọn họ đều không ai nhắc tới nữa.
Bà Giang vẫn nhiệt tình như trước, cười ha hả muốn giữ Đô Ân Vũ ăn cơm tối, còn hỏi Đô Ân Vũ bánh ngọt lá vàng ăn có đủ không, có muốn đặt thêm không.
Đô Ân Vũ lắc đầu nói không, ăn nữa có thể sẽ phát sáng.
Giang Dực nghe xong thiếu chút nữa phun cháo trong miệng ra ngoài, bác sĩ Tiểu Đô đùa giỡn như thỉnh thoảng nghịch ngợm, đương nhiên đối với Giang Dực mà nói, như vậy là đáng yêu hơn một chút.
Phòng giám sát bận rộn sau những ca trực đêm trên hành lang.
Đô Ân Vũ cũng không phải nói năng không có căn cứ, chính xác là hôm nay đến phiên anh làm ca đêm, phòng bệnh cao cấp ăn uống phong phú nhưng Đô Ân Vũ không dám ăn nhiều, lo buổi tối sẽ mệt.
Lúc trực đêm luôn khô khan mệt mỏi, Đô Ân Vũ bổ sung hồ sơ bệnh án, sửa luận án, thỉnh thoảng xoa xoa gáy đau nhức cứng ngắc, suy nghĩ bay đến phòng bệnh cao cấp.
Chắc Giang Dực ngủ rồi nhỉ? Hắn ngủ có ngoan ngoãn không? Có thể đột nhiên bấm chuông không?
Không nghĩ tới hôm nay còn thêm wechat với Giang Dực, hắn nói sẽ gửi bài hát tiếng Pháp kia cho mình.
Lập tức nên làm khớp nối lại đốt xương, ngày mai nói một chút với Giang Dực, để cún lông vàng có chuẩn bị trong lòng.
Sáng mai còn có một cuộc phẫu thuật, lát nữa phải rót thêm vài tách cà phê, trời sáng đi xem Giang Dực trước.
Đảo mắt đã sắp lập đông, ban ngày cũng càng ngày càng ngắn, sương mù mờ mịt bắt đầu sáng ngời, Đô Ân Vũ vừa nhìn thời gian, tám giờ một phút.
Có thể Giang Dực còn chưa tỉnh, lúc Đô Ân Vũ lên lầu bước chân rất nhẹ, cách một hành lang sợ đánh thức giấc ngủ say.
“Bác sĩ Tiểu Đô, đến sớm vậy à?” Không nghĩ tới bà Giang đang ở hành lang tập thể dục buổi sáng, lúc đang tiến hành vận động vỗ tay, cùng Đô Ân Vũ bốn mắt nhìn nhau.
“Vâng, lát nữa sẽ phẫu thuật, bệnh nhân... Giang Dực không có vấn đề gì chứ?”
“Không có, rất tốt, vừa tỉnh, bác sĩ Tiểu Đô có muốn cùng ăn điểm tâm hay không?” Cách bà Giang bày tỏ sự quan tâm với vãn bối có chút giống mẹ mình, có việc gì cũng ở lại ăn cơm.
“Không cần, cảm ơn ngài.” Đô Ân Vũ không có thói quen ăn sáng, cảm ơn rồi cùng đối phương vào phòng bệnh.
Giang Dực vừa tỉnh, tóc ngủ nên lộn xộn chổng về các phía khác nhau, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, lông mi rậm rạp ngẫu nhiên rơi xuống, giống như tùy lúc có thể khép lại.
Nhưng khi Đô Ân Vũ đến gần thì Giang Dực nháy mắt hồi hồn, đầu tiên là nhìn Đô Ân Vũ sửng sốt vài giây, sau đó mới kinh ngạc nói, “Sao cậu lại tới đây?”
Trong phút chốc Đô Ân Vũ có chút ngây người, bởi vì anh nhớ lại khoảnh khắc tuần trước Thẩm Du Ninh đẩy cửa phòng bệnh ra, Giang Dực cũng làm ra phản ứng này.
“Đến kiểm tra phòng.” Đô Ân Vũ đè khóe miệng nhếch lên xuống, đứng ở vị trí cách giường bệnh một mét, “Có cái gì muốn báo cáo với bác sĩ không?”
“Không có.” Giang Dực giả vờ lạnh lùng vô tình, “Thời gian làm việc trong bệnh viện của các cậu sớm như vậy hả? Vừa sáng đã kiểm tra phòng cho bệnh nhân?”
“Phòng bệnh cao cấp phải đặc biệt chú ý.” Đô Ân Vũ tiếp lời.
“Vậy mấy ngày trước sao cậu không đặc biệt chú ý?” Giang Dực trừng mắt nhìn anh.
“Tôi...” Đô Ân Vũ không khá hơn hắn, trong lúc nhất thời không còn lời nào để nói.
“Thừa nhận rồi nha”, Giang Dực lại lộ ra ánh mắt lúc mới vào cửa, vừa đắc ý vừa mừng rỡ, “Cậu đến thăm tôi.”
Đô Ân Vũ cảm thấy lời này nghe mập mờ nên định phản bác, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy căn bản Giang Dực không nghĩ ra, huống chi bác sĩ kiểm tra phòng với thăm bệnh nhân cũng không có gì khác nhau nên mặc định tiếp tục đề tài tiếp theo.
“Ngày mai phải chuẩn bị khớp nối lại đốt xương, nói trước với anh một chút.”
“Ồ, được rồi, tôi cần chuẩn bị gì không?”
“Không cần”, Đô Ân Vũ lắc đầu, có chút thương xót nhìn Giang Dực, “Có lẽ sẽ hơi đau.”
“Ha ha”, Giang Dực cười nói, “Cậu đối với ai cũng săn sóc như vậy hả? Hay nhìn tôi rất dễ bị tổn thương?”
“...... Thầy thuốc nhân tâm, nhắc anh một chút mà thôi.” Đô Ân Vũ tự giác mất mặt, lại nhìn Giang Dực một chút, lùi về phía sau chuẩn bị nói lời tạm biệt.
“Cậu còn không biết tôi sao?” Một tay Giang Dực kéo cổ tay Đô Ân Vũ, dẫn người sang bên cạnh, chờ đối phương tới gần thì khom lưng dùng âm lượng bảo đảm người khác không nghe được nói, “Lần trước lúc khâu lại tôi cũng không có cảm giác.”
Trong khoảnh khắc hai người cách rất gần, hô hấp như muốn giao triền cùng một chỗ, Đô Ân Vũ cảm thấy không được tự nhiên lắm, không lộ ra sắc mặt từ bên cạnh đối phương lùi ra.
“Ôi? Cậu sao vậy?” Giang Dực không để cho Đô Ân Vũ thực hiện được, lực trên cổ tay lại siết chặt.
Đô Ân Vũ khẽ ngước mí mắt, ý tứ nghi vấn không cần nói cũng biết.
“Sắc mặt cậu không tốt lắm.” Giang Dực nói.
Đô Ân Vũ biết mình thức đêm sẽ có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn kinh ngạc trước quan sát nhạy bén của Giang Dực, dù sao Hồ Hiểu Tình cũng không nói sắc mặt anh có vấn đề gì, Giang Dực chỉ nhìn chằm chằm vài giây đã đưa ra suy luận.
“Ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt.” Đô Ân Vũ không nói chuyện trực đêm, không hiểu sao không muốn để cho đối phương cảm thấy vất vả, tránh nặng tìm nhẹ nói.
Giang Dực ngửi ngửi không khí, nhíu mày, “Nghỉ ngơi không tốt thì cậu uống cà phê làm gì?”
?
Lần này thật sự Đô Ân Vũ có chút kinh hãi, nửa nghi ngờ nửa kinh ngạc nhìn về phía Giang Dực, Giang Dực cũng nhìn anh, ánh mắt dính lấy, giống như nắm cổ tay anh, vẫn không buông lỏng.
“Hôm qua thức khuya, làm việc.” Đô Ân Vũ bại trận trước, thành thật nói.
“Mấy giờ ngủ?” Giang Dực hỏi ngay sau đó.
“...... Không chú ý, không phải quá sớm.”
Lòng Giang Dực nói đây không phải là vô nghĩa sao, nhưng giáo dục trước rồi trả lời nghi vấn sau, cố gắng giảng giải đạo lý cứng rắn với đối phương “Công việc vừa vừa phai phải, cuộc sống mới là hạnh phúc”, lại cảm thấy từ miệng mình nói ra không có gì thuyết phục.
“Đừng liều mạng như vậy, cách đây không lâu còn ngất xỉu một lần.” Giang Dực khô cằn nói.
Đô Ân Vũ không đấu tranh ở mảng này, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghi ngờ, “Làm sao anh biết tôi uống cà phê?”
“Ngửi thấy mùi.” Giang Dực quét Đô Ân Vũ từ trên xuống dưới “Uống không ít phải không?”
Cái mũi chó này là sao thế? Đô Ân Vũ nghĩ thầm cà phê của mình người bình thường tuyệt đối không ngửi được, có thể là bởi vì vừa uống không lâu? Cho nên nói chuyện có thể ngửi thấy?
“...... Có mùi trong miệng tôi à?” Đô Ân Vũ cẩn thận hỏi.
“Cậu đến gần tôi ngửi được.” Giang Dực trả lời như lẽ thường.
.....