Trà Hoa Hồng

Chương 17: Chương 17: Chăm Sóc




Cuối cùng Đô Ân Vũ cũng không biết cuộc điện thoại kia kết thúc như thế nào, nhưng trải qua lần chấn động lòng người hôm đó, Giang Dực cũng không nhận được điện thoại nữa, chỉ là trong WeChat có thêm mấy chục giọng nói 60 giây. Bản thân hắn đang ngồi ở đầu giường, giọng nói cay đắng ầm ầm chuyển văn bản.

“Dì nói gì? Có phê bình anh không?” Nghe Giang Dực thở dài từng hơi từng hơi, Đô Ân Vũ thật sự không nhìn nổi nữa, ngồi xuống bên cạnh người này hỏi.

“Bà ấy muốn tới.” Giang Dực không thể luyến tiếc nói, “Bây giờ mẹ tôi còn ở nước ngoài, chắc hai ngày nay sẽ kết thúc việc làm ăn, chậm nhất ba ngày sau sẽ đến.”

“Anh sợ dì cằn nhằn hả?” Lông mày Giang Dực như vặn mấy sợi vào nhau, Đô Ân Vũ muốn đưa tay giúp hắn xoa xoa.

“Không phải cằn nhằn, rất có thể mẹ tôi đến sẽ gây sự.” Giang Dực bất đắc dĩ, “Tính cách bà ấy chính là như vậy, cậu nghĩ xem, lúc trước Thẩm Du Ninh bị chó cắn bà ấy cũng khóc, hiện tại nhìn tôi nằm trên giường bệnh thì rất có thể sẽ gọi một đội kèn bầu tiễn tôi nốt đoạn đường.”

“Đừng nói bậy...” Đô Ân Vũ nhẹ nhàng chọc vào chăn bông Giang Dực, giải quyết ổn thỏa “Đến lúc đó tôi giúp anh khuyên nhủ dì.”

Trong nháy mắt Giang Dực có chút kinh ngạc, lông mày nhíu lại rốt cuộc buông ra, hơi hơi nhướn lên trên, “Cậu còn đến đây à? Mẹ tôi tới đây thì ngàn vạn lần cậu đừng đến, tôi cũng dặn cô cao chạy xa bay, cậu tốt như vậy, đừng hao tổn với tôi, tìm một gia đình tốt...”

Đô Ân Vũ cười mắng hắn nói cái gì vậy, nhưng vẫn thân mật vì đối phương suy nghĩ thỏa đáng, “Chờ dì đến thì ấn chuông gọi tôi tới đây, một mặt tôi là bác sĩ, có thể nói bệnh tình của anh cũng không nghiêm trọng, an ủi dì một chút, có thể tương đối có độ tin cậy, mặt khác dì thấy trong phòng có người ngoài cũng không dễ phát tác với anh, đến lúc đó tôi ở lại thêm một chút, chờ cảm xúc kích động của dì qua đi thì có lẽ tràng diện sẽ không khó khống chế như vậy.”

“Ai!” Giang Dực nắm lấy ngón tay Đô Ân Vũ, đặt ở trong lòng bàn tay nhéo nhéo, “Vợ chồng lâm đại nạn đều tự bay, sao cậu có thể đáng tin cậy như thế.”

Trong lòng Đô Ân Vũ vừa chua vừa ngọt, tay là đối phương nắm, ánh mắt lại không biết đặt ở đâu, lời nói đến bên miệng cũng không biết đáp như thế nào “Hôm nay phải huấn luyện trọng lượng rèn sức khỏe, xuống đất đi lại, buổi chiều tôi với anh ra sân một chút, thuận tiện hít thở không khí trong lành.”

Không biết trả lời chuyện chính sự thì chuyển đề tài, đây là sách lược hàng đầu của Đô Ân Vũ.

Giang Dực chỉ thuận miệng trêu chọc, căn bản không muốn để cho cậu trả lời, chờ Đô Ân Vũ mang nạng đến là cái gì cũng quên, la hét muốn thử, trước đó hắn không muốn lắm, sau khi thử còn cảm thấy rất thú vị.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Giang Dực có một thời gian không ra khỏi cửa, Đô Ân Vũ lo người này không chịu nổi gió thổi nên hẹn đặc biệt vào giữa trưa ánh mặt trời, anh bảo Giang Dực quấn khăn quàng cổ, mặc áo khoác, cùng nhau ra ngoài phơi nắng.

“Ừm? Sao tôi lại cảm thấy thân thể nhẹ như yến?” Buổi sáng Giang Dực chơi đùa với nạng thật lâu, hiện tại nghiễm nhiên đã nắm giữ bí quyết liều lĩnh trong đó, căn bản ở hành lang không cần Đô Ân Vũ đỡ.

“Chờ dì đến anh có thể biểu diễn một đoạn, sắp xếp là có thể đi tham gia thế vận hội tàn tật rồi” Đô Ân Vũ đi theo phía sau, tốc độ khôi phục của Giang Dực nhanh đến kinh người, tố chất thân thể cũng không có gì để nói, nằm lâu như vậy đột nhiên gia tăng khối lượng hoạt động, thế nhưng mặt không đỏ, thở không gấp.

“A, sao có loại cảm giác gặp lại mặt trời nhỉ?” Trong nháy mắt bước ra khỏi cửa thì Giang Dực tham lam hít sâu một hơi, một chân hắn đứng thẳng, nâng một bên nạng như súng chỉ về phía bồn hoa nhỏ ở sân “Chính là chỗ này đúng không! Chờ đã! Tất cả đều trồng dưa Hami!”

Đô Ân Vũ cười, bả vai dưới ánh mặt trời run lên, anh mắng Giang Dực bị bệnh thần kinh, hô hấp chính mình gấp gáp sặc gió lạnh, không nhịn được ho khan vài tiếng.

“Khụ khụ... Chúng ta đến đây để khôi phục bắp chân, khụ... Không phải luyện cơ lưng.” Hắn nói chuyện đứt quãng, trong sự truy đuổi của bọn nhỏ xung quanh thì híp mắt, “Bỏ một cái nạng xuống, chúng ta đi dọc theo bồn dưa Hami.”

Giang Dực muốn nói lại thôi nhìn anh một cái nhưng vẫn nghe theo lời buông một bên nạng xuống, bên kia cánh tay do Đô Ân Vũ ôm lấy, hai người đi vòng quanh bồn hoa.

Cách Giang Dực rất gần, nhiệt độ của đối phương đều truyền vào nửa người bên trái của mình, nhưng giờ phút này Đô Ân Vũ lại không có tâm tư kiều diễm, chỉ đặt toàn bộ lực chú ý ở dưới chân Giang Dực, đi vài bước còn hỏi hắn có thể hay không, có mệt hay không.

“Bước chân của anh ngắn một chút, đi chậm một chút, khụ khụ...” Bộ dáng Giang Dực muốn luyện tập xong để sớm kết thúc công việc, một bước đi ra một khoảng cách, Đô Ân Vũ ho khan không ngừng, nghênh đón gió lạnh nói chuyện, có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.

“Suỵt.” Đột nhiên ánh mắt Giang Dực có chút nghiêm khắc, dùng ánh mắt ý bảo Đô Ân Vũ đừng nói chuyện theo gió, ngược lại sờ soạng cánh tay Đô Ân Vũ nắm lấy tay hắn một chút.

“Chỉ mặc một chiếc áo len à?” Động tác của Giang Dực rất nhanh, nắm rồi nhanh chóng thu tay lại, vừa bảo Đô Ân Vũ dừng lại trước vừa túm lấy góc áo bệnh của anh nhíu mày, “Là tôi tách rời với thời đại hả? Bây giờ áo blouse của bác sĩ đã được bảo vệ chống lại gió và giữ ấm? Cậu có thể mang trực tiếp ra ngoài làm áo khoác trong thời tiết gần 0 độ?”

Đô Ân Vũ thoáng cái phản ứng lại quái gở của hắn, có chút ngượng ngùng trả lời, “Hiện tại không quá lạnh, hơn nữa tôi cũng không phải bệnh nhân...”

“Vậy xong hôm nay cậu có thể vinh dự thăng lên làm bệnh nhân.” Giọng điệu Giang Dực có chút nâng lên, liếc anh một cái nói, “Tố chất thân thể của mình như nào cũng không biết được?”

Đô Ân Vũ nói nữa có thể lại té xỉu, nhưng cũng oán mình, ai bảo lần đầu tiên Giang Dực nhìn thấy anh chính là ở trên giường bệnh bên cạnh, rốt cuộc để lại ấn tượng như vậy cho đối phương.

Đô Ân Vũ còn chưa nghĩ làm sao để quay đề tài về thì Giang Dực đã cởi khăn quàng cổ, “Đừng nói không cần, đừng nói không lạnh, không cần cậu sẽ không ho, nếu cậu theo tôi thì chúng ta sẽ trở về ngay bây giờ.”

Đô Ân Vũ nhìn động tác của đối phương, cổ họng càng ngứa, nhưng lập tức lại không dám lên tiếng.

Khăn quàng cổ của Giang Dực rộng và dày, mở ra là có thể làm khăn choàng, dáng người Đô Ân Vũ nhỏ, khăn quàng cổ thật dài quấn quanh vai có thể quấn một vòng rưỡi. Giang Dực quấn cả người Đô Ân Vũ lại, xác định trước ngực và lưng đều chắn kín mới hài lòng dừng tay.

Hắn lấy ra một cái kẹp cà vạt từ trong áo khoác, giống cô gái nhỏ ăn mặc như búp bê, kẹp để giữ khăn quàng cổ.

Lời nói của Đô Ân Vũ bị kẹt ở cổ họng, nhìn một loạt động tác của Giang Dực, không biết đến tột cùng là ai đang chăm sóc ai.

Vừa rồi Giang Dực có chút hung dữ, còn có chút uy hiếp anh, nhưng Đô Ân Vũ biết đây là độc hưởng quan tâm chỉ thuộc về Giang Dực, có lẽ đối với Giang Dực mà nói vẫn thẳng như trước, nhưng có một phần tình nghĩa săn sóc, vô luận xuất phát từ góc độ nào cũng làm cho người ta ấm áp thoải mái.

Kỳ thật lúc này Giang Dực với Đô Ân Vũ đều không muốn để cho đối phương ở ngoài trời quá lâu, vì thế hai người ăn nhịp với nhau, thừa dịp nghỉ trưa ít người dẹp đường hồi phủ.

Lúc Giang Dực trở về không gông cùm xiềng xích khăn quàng cổ, hơn nữa vừa mới bắt đầu hoạt động, chống nạng đi được nhanh hơn, Đô Ân Vũ ở phía sau chạy theo hắn, bảo hắn cẩn thận một chút, chú ý an toàn.

“Giống như dỗ dành trẻ con vậy.” Giang Dực ở cửa thang máy chờ anh, trong bầu không khí đủ ấm áp nháy mắt với anh.

Hai người đang nói chuyện câu được câu chăng thì xa xa lại truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, Đô Ân Vũ nhíu mày, sau đó nghe được tiếng cãi vã ồn ào, tiếng kêu sắc bén.

“Đánh người rồi! Cứu! Đánh người rồi!”

Lúc này là giữa trưa, trong hành lang không có người, Đô Ân Vũ thò người ra xem thì nhìn thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đuổi theo đánh một y tá, bên cạnh còn có một y tá đang kéo, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, hình như không có tác dụng thực chất gì.

Chắc là y náo.

Đô Ân Vũ cởi khăn quàng cổ ra nhét vào tay Giang Dực, cũng không quay đầu lại mà dặn dò, “Anh đi thang máy về trước, tôi qua xem một chút.”

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.