Kết thúc bữa trưa xấu hổ khó chịu, Đô Ân Vũ lại kiểm tra vết thương của Giang Dực, dặn dò hai câu rồi vội vàng chạy đi. Tuy cho tới bây giờ Đô Ân Vũ cũng không thiếu người theo đuổi, dù sao đều là đồng lứa, mặc dù lời từ chối không dễ nói, nhưng so với hiện tại thoải mái hơn chút.
Tuổi Đô Ân Vũ không lớn, lại còn đang đi học, đương nhiên chưa từng trải qua xem mắt. Ba mẹ là phần tử tri thức, suy nghĩ sáng suốt, cũng chưa bao giờ sốt ruột chuyện yêu đương của anh, con mình nguyện chịu khổ tình yêu thì yêu, muốn một mình cũng không sao cả, chỉ cần giữ mình trong sạch, không làm những thứ phạm pháp, cho dù Đô Ân Vũ quyết định ngày mai kết hôn với khăn rửa mặt thì ba mẹ cũng chỉ biết nói một câu “Con cảm thấy vui vẻ là được rồi.”
Buổi chiều Đô Ân Vũ không đi kiểm tra phòng Giang Dực, cảm giác lúc đối mặt với bà Giang vẫn có chút xấu hổ. Quan hệ gần gũi với Giang Dực cũng bởi vì những lời sáng nay tạm lạnh xuống, Đô Ân Vũ lại nhớ tới đường kẻ trắng giữa hai người, hiện tại anh rụt đầu lùi về phía trước, còn lấy mình làm tâm, vây quanh một vòng hàng rào.
Anh muốn thân cận với Giang Dực hơn, nhưng lại không biết có quấy rầy bà Giang hay không. Sự thưởng thức của bà không phải là giả, nhưng không rõ là công nhận bác sĩ Tiểu Đô hay chỉ hài lòng đối tượng xem mắt.
Mấy ngày sau đó Đô Ân Vũ cũng không một mình đi tới phòng bệnh của Giang Dực, chỉ có lúc cùng chủ nhiệm Cao kiểm tra phòng đứng ở cuối cùng của một đoàn bác sĩ, không ngẩng đầu viết hồ sơ bệnh án.
Nhưng Đô Ân Vũ lo Giang Dực không nằm được nên vẫn dặn dò Hồ Hiểu Tình không có việc gì thay mình đến phòng bệnh xem, phát hiện vấn đề gì kịp thời liên lạc với mình.
Nhìn trai đẹp ai mà không muốn nhìn chứ, mặt Hồ Hiểu Tình tràn đầy gió xuân vui mừng, trước sau tiến vào phòng bệnh Giang Dực như nữ yêu quái trong Động Bàn Tơ.
“Bác sĩ Tiểu Đô, hôm nay có chuyện.” Giống như đặc công trên phố, rốt cuộc Hồ Hiểu Tình mang đến một tin tức dường như hữu dụng.
“Chuyện gì?” Đô Ân Vũ ngẩng đầu từ một xấp hồ sơ bệnh án thật dày, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, “Giang Dực?”
“Ừ.” Hồ Hiểu Tình nói: “Anh đẹp trai họ Giang ở phòng bệnh cao cấp nói hôm nay không thoải mái, muốn kiểm tra lại một chút.”
“Sao lại không thoải mái? Cô có liên lạc với chủ nhiệm Cao chưa?” Đô Ân Vũ rời hồ sơ bệnh án ra khỏi máy cố định, chuẩn bị gọi điện thoại cho bác sĩ chính.
“Không, đừng đừng.” Hồ Hiểu Tình ngăn cản, “Tôi hỏi anh đẹp trai có chỗ nào không thoải mái không, anh ta làm gì cũng không nói với tôi.” Hồ Hiểu Tình dừng một chút nói tiếp: “Anh ta gọi tên bảo cậu qua, không cho nói với người khác.”
“Để tôi qua?”
“Đúng, anh ta nói cậu biết rõ.”
Đô Ân Vũ lập tức nghĩ đến có phải tên ngốc này lại chơi tiến lên hay không? Lần này vẫn nên thêm bà Giang, đổi thành đấu địa chủ.
“Vậy tôi đi xem trước, tôi lo sẽ xảy ra chuyện gì đó.” Đô Ân Vũ thản nhiên nói.
“Ừ, hình như anh ta rất tín nhiệm cậu.” Hồ Hiểu Tình cười nhạo, “Mấy ngày nay luôn lẩm bẩm bác sĩ Tiểu Đô đi đâu, vì sao bác sĩ Tiểu Đô không đến, còn nói tôi quấn băng gạc thành dạng nặng nề, bác sĩ Tiểu Đô quấn đều là nơ bướm.”
Đô Ân Vũ khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng cũng giật giật theo, “Vậy tôi lên trước một chuyến, vất vả chị Hiểu Tình rồi.”
Buổi chiều phòng bệnh cao cấp truyền đến bài tiếng Pháp dịu dàng, có thể là âm nhạc Tiểu Giang tổng mang từ văn phòng qua, nốt nhạc nhẹ nhàng làm cho hành lang phòng bệnh không còn vắng vẻ, từng luồng từng luồng chảy xuôi, giống như đang cùng ánh mặt trời xem cái nào gắt hơn.
Đô Ân Vũ mơ hồ cảm giác được Giang Dực không thoải mái xuất phát từ đâu, anh đứng ở hành lang nghe một lát, cuối cùng nhẹ nhàng mở cửa.
“Bác sĩ kiểm tra phòng.”
Giọng so với người khác gặp Giang Dực là thanh tuyến quen thuộc khiến Giang Dực trong nháy mắt hoàn hồn, nửa người Đô Ân Vũ còn chưa tiến vào đã nghe thấy âm nhạc đột nhiên dừng lại, thay vào đó là giọng nói có chút vui vẻ của Giang Dực.
“Cậu đến rồi à?” Một tia nắng vừa lúc chiếu vào lông mày Giang Dực, bây giờ hẳn là có chút không mở được mắt, nhưng vẫn nhìn về phía Đô Ân Vũ, nhe răng trợn mắt cười.
Đô Ân Vũ đi vào phòng bệnh kéo rèm che, lại đến gần bên giường Giang Dực, “Sao lại không nghe nữa?”
“Sợ cậu thấy phiền.” Bác sĩ Tiểu Đô làm cho người ta có cảm giác giống như con thỏ nhỏ, luôn yên lặng, đi lại cũng nhẹ, nói chuyện cũng nhẹ, Giang Dực lo lắng động tĩnh quá lớn sẽ chọc người ta không vui.
“Còn rất dễ nghe.” Đô Ân Vũ ý bảo Giang Dực đưa tay, đặt khay sang một bên chuẩn bị đổi thuốc cho hắn.
Chỉ chốc lát sau, giai điệu nhẹ nhàng lại chảy vào lỗ tai Đô Ân Vũ, dọc theo làn da từ cổ họng chảy xuống, Đô Ân Vũ cảm thấy cổ họng cũng nóng theo.
Tháo băng gạc ra, thay thuốc, không ngoài dự đoán, vết thương của Giang Dực không xuất hiện vết nứt mới, ngược lại khôi phục khá tốt.
“Cô Giang đâu?” Đô Ân Vũ nhẹ giọng hỏi.
“Cô về công ty giúp tôi làm chút việc, buổi tối mới quay lại.” Giang Dực thấp giọng đáp.
“Không phải anh là ông chủ à? Không có trợ lý sao?” Đô Ân Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, xem hắn trả lời thế nào, hắn có nói thật không.
Sắc mặt Giang Dực mất tự nhiên, rời ánh mắt, “Cô là người nhà. Tương đối yên tâm.”
Đô Ân Vũ không trả lời nữa, cúi đầu bôi cồn i-ốt cho Giang Dực, tuy sức lực trên tay rất nhẹ nhưng biểu cảm lạnh lùng.
“...... Tôi bảo cô rời đi, lo cậu không được tự nhiên...” Phát hiện thái độ của đối phương chuyển biến nhanh chóng, Giang Dực cũng biết không thể lừa được Đô Ân Vũ nên đành phải nói thành thật.
“Đừng làm phiền cô Giang” Đô Ân Vũ kéo khẩu trang che đi hai má, lông mi thon dài run rẩy theo, “Là tôi không biết xử lý chuyện như vậy.”
“Cậu quá dễ bắt nạt”, Giang Dực bật cười nói, “Cô hay kết uyên ương kiểu vậy, bát tự thay đổi một chút là sốt ruột dắt sợi chỉ đỏ cho cô nương nhà mình, làm cho cậu khó chịu, là cô không đúng.”
“Cô Giang là có ý tốt...”
“Đúng vậy, thật sự cô rất thích cậu, chẳng qua cách thức có chút mạnh mẽ, cô muốn tìm một cơ hội xin lỗi cậu, nhưng hình như làm cậu sợ.”
“...” Đô Ân Vũ không lên tiếng, cũng không biết nói cái gì cho phải, phải nói không sao tôi không để ở trong lòng, nhưng mấy ngày nay mình cố ý trốn tránh đối phương, nói không có việc gì có vẻ không đủ thản nhiên.
Giang Dực nhìn động tác trên tay Đô Ân Vũ, bác sĩ Tiểu Đô đang thay băng gạc mới cho mình, vẫn giống như trước, vuông vắn, sạch sẽ xinh đẹp.
“Tôi thay cô xin lỗi, ngày đó quá liều lĩnh, còn chưa hiểu rõ tình huống đã nói chuyện cái này với cậu, hơn nữa còn liên quan đến vấn đề riêng tư, rất khó chấp nhận phải không?” Giang Dực bất đắc dĩ nhíu mày, sau đó lại đồng cảm nhìn về phía Đô Ân Vũ.
“Thật ra là tôi có chút làm kiêu.”, Đô Ân Vũ cùng Giang Dực nhìn nhau, ánh mắt bất giác lùi về phía trước, “Nói lời xin lỗi quá nghiêm trọng, chẳng qua tôi làm bác sĩ không lâu, còn chưa từng cùng người nhà bệnh nhân nói chuyện... Chủ đề thân mật như vậy.”
“Tôi cũng lo cô Giang thấy tôi không được tự nhiên cho nên muốn xoa dịu chuyện này.” Đô Ân Vũ ngẩng đầu, cúi đầu, lại ngẩng đầu nói, “Hơn nữa không ai giới thiệu đối tượng cho tôi, cho nên nhất thời có chút kinh ngạc, lúc từ chối cô Giang... Cũng quá cứng rắn...”
“Không đâu”, Giang Dực an ủi đối phương, “Cậu có bạn gái, nói như vậy cũng là một loại tôn trọng với bạn gái, không phải cái cớ nhảm nhí gì...”
“Nếu... Đó là một cái cớ thì sao?” Đô Ân Vũ chột dạ nuốt một ngụm nước bọt.
“...” Thần kinh EQ chậm chạp của Giang Dực đột nhiên online, từ trên xuống dưới đánh giá bác sĩ Tiểu Đô giả vờ bình tĩnh, trong lòng có một đáp án loáng thoáng toát ra đầu, “Lấy cớ... Bào chữa cũng là một cái cớ tốt, biết dùng cách thức uyển chuyển giải vây cho hai bên là hiện thân của EQ cao.”
Đô Ân Vũ gật gật đầu, lại không nói lời nào.
Giang Dực đợi nửa ngày, người đối diện vẫn yên lặng, giống như không có ý định tiếp tục đề tài này nữa, chỉ còn lại bài tiếng Pháp tuần hoàn mấy lần đang ngâm xướng, sắp dừng lại đoạn cuối cùng của khúc dạo đầu trống rỗng.
“Haizz” rốt cuộc Giang Dực không nhịn được, thừa dịp âm nhạc dừng lại kéo kéo góc áo Đô Ân Vũ “Cho nên là lấy cớ sao?”
Đô Ân Vũ nhìn về phía đối phương, anh nhíu nửa bên lông mày, giống như biết rõ đáp án nhưng ngoan cố tự thừa nhận.
Đô Ân Vũ im lặng gật gật đầu, không nói gì.
“Bị tôi nói trúng? Tại sao vậy?” Hình như Giang Dực vừa hạ tinh thần xuống, lưng thẳng tắp, cổ cũng duỗi về phía trước.
“Bây giờ tôi không muốn yêu đương, trường học có nhiều chuyện, công việc thực tập lại bận rộn, không rảnh.” Đô Ân Vũ nói.
“Bây giờ mới giống cái cớ.” Cũng không biết vì sao, sau khi biết Đô Ân Vũ độc thân thì tâm trạng Giang Dực rất tốt, bổ sung, “May mà cậu không nói với cô lý do đó, những lời kia bị tôi dùng nát bét luôn rồi.”
.....