Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 16: Chương 16: Đi Tới Nguyên Trạch




CHƯƠNG 16: ĐI TỚI NGUYÊN TRẠCH

Sau đó buổi nói chuyện vẫn thân thiện như cũ, Bối Tĩnh Lan lại rõ ràng thất thần, Đoạn Sở cũng có chút thất thần. Bất quá có đại hoàng tử ở đó, hắn cũng không có cách nào rời đi, thẳng đến khi tiệc đón gió kết thúc, mới chậm chạp trở về phòng ngủ.

Bỏ qua lo lắng về việc trở thành người khế ước có thể đi mất tự do hôn nhân, Đoạn Sở trực tiếp lợi dụng quyền hạn khóa cửa phòng. Hắn đi vào phòng rửa mặt, trong tay mang theo giỏ trà tự chế, tinh thần lực trực tiếp tham nhập bớt hổ phách, người cũng xuất hiện tại không gian trà sơn. Mặc kệ hắn đoán đúng hay không, nghiệp đoàn người khế ước có ép buộc chiến sĩ với người khế ước xứng đôi hay không, hắn hiện tại lo lắng nhất, là phải ở trước mặt chiến sĩ cấp 8, ổn định được tinh thần lực của mình, tốt nhất là thành công hoàn thành thức tỉnh.

Đoạn Sở gần như không ngừng ngắt búp trà, khi sắp hao hết tinh thần lực, đầu váng mắt hoa lại uống thuốc Thư Trữ. Nhưng ngay sau đó, hắn cùng cái giỏ đựng đầy búp trà bị đá văng ra khỏi trà sơn.

Đoạn Sở cả người vô lực ngồi dưới đất thở dài, thuốc Thư Trữ đích xác đối với hắn hữu hiệu, nhưng lại chỉ giảm bớt không khỏe, đối với tinh thần lực bị hao hết của hắn không có nửa điểm bổ sung. Không biết được xưng là thuốc ngưng thần loại A có thể chữa trị tinh thần lực bị hao tổn, có thể có hiệu quả đối với kì thức tỉnh của người khế ước không.

Đoạn Sở đứng lên, rời khỏi phòng rửa mặt, thuần thục đem búp trà cùng lá non tách ra, bỏ vào máy làm héo, mở nhiệt độ bắt chước thời tiết bắt đầu phơi nắng, sau đó mới kéo thân thể mỏi mệt đi trở về giường ngủ.

Cơ hồ bận rộn cả đêm, Đoạn Sở có cảm giác vừa ngủ liền ngay cả bữa sáng cũng đều bỏ qua. Mà các trưởng bối bởi vì Úc Hồng Trì ném cho quả bom, cũng không có tâm tư quản việc rời giường của tiểu bối, chỉ có Phổ Lôi Tư thường thường chạy đến lầu hai xem xét.

May mà có Phổ Lôi Tư để bụng, Đoạn Sở bị đói tỉnh mà rời giường, trước tiên lấp đầy bụng.

Cơm nước xong, Đoạn Sở tao nhã xoa xoa khóe miệng, giống như vô tình hỏi: “Phổ Lôi Tư, ở đế quốc nữ chiến sĩ có nhiều không?”

Phổ Lôi Tư sửng sốt, gật gật đầu: “Nam chiến sĩ chiếm đa số, nhưng nữ chiến sĩ cũng chiếm không ít.” Hắn do dự, nói: “Nữ nhi của đại tướng quân, cũng chính là bác của thất thiếu gia, chính là nữ chiến sĩ thiên tiên.”

Đoạn Sở kinh ngạc, hắn đích thật có một người bác là Đoạn An Vũ, nhưng từ lúc có trí nhớ tới nay, tựa hồ chưa từng gặp qua nàng.

“Thế người khế ước của bác ấy đâu?” Đoạn Sở có điểm kì quái: “Ta hình như chưa từng nghe nói ta có dượng.”

Phổ Lôi Tư trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, lắp bắp trả lời: “Đại tá Đoạn An Vũ không có người khế ước, cũng không có bầu bạn.”

Đoạn Sở gật gật đầu, cũng không tiếp tục truy vấn. Lúc trước có thể nói là tò mò, hỏi lại, nhưng không thể tìm hiểu riêng tư của trưởng bối. Hơn nữa mặc kệ Đoạn An Vũ vì lý do gì không có người khế ước thích hợp, chỉ sợ cũng không phải đáp án hắn muốn biết.

Nếu nghiệp đoàn người khế ước nơi này, có thói quen làm việc giống ở Đế Ma Tư tinh cầu thì tốt rồi, Đoạn Sở âm thầm cảm khái. Úc Thịnh Trạch kia, dưới tình huống biết hắn có người yêu, đã đồng ý chỉ làm người khế ước đơn thuần. Đương nhiên, cho dù nghiệp đoàn người khế ước nơi này không cưỡng chế người khế ước xứng đôi với chiến sĩ, cũng không can thiệp vào hôn nhân của người khế ước, Đoạn Sở cũng không dám dễ dàng bại lộ thân phận người khế ước.

Đoạn Sở bởi vì tinh thần lực xứng đôi mà toi mạng, việc làm của Đằng Lương Tuấn tuy làm cho hắn oán hận tới cực điểm, nhưng hắn cũng có chút cảm thán không sai. Ở hiện tại người khế ước rất thưa thớt, chiến sĩ nếu muốn giữ một người khế ước, hôn nhân chính là một thứ cam đoan. Mà Đoạn Sở hiện tại cũng không biết, tinh thần lực của mình cùng người nào xứng đôi, nếu là nữ nhi của đại điện hạ Úc Thanh Hàn, Đoạn gia nói không chừng trước tiên sẽ đem hắn đưa lên làm người lựa chọn.

Điều này không thể nghi ngờ là chạm đến điểm mấu chốt của Đoạn Sở. Với hắn mà nói, nhận một người trở thành bầu bạn của chính mình, chỉ có thể là vì yêu thương lẫn nhau, chứ không phải bởi vì tinh thần lực xứng đôi.

“Ong ong ông”, vòng thông tin bỗng nhiên có tin tức từ ngoại thành đưa tới, Đoạn Sở không để ý Phổ Lôi Tư còn ở một bên, liền chạm vào, thanh âm Nguyên Vĩnh Nghị từ bên trong truyền ra: “Đoạn Sở, buổi chiều có rãnh không, có muốn ra ngoài không, ta cùng bằng hữu mới vừa chấm dứt săn bắn, tìm được không ít thực vật cùng dị thú đặc thù.”

“Đương nhiên là có rãnh!” Đoạn Sở vui vẻ đáp ứng lời mời, hơn nữa Nguyên Vĩnh Nghị đến từ thủ đô tinh cầu, thái độ đối với người khế ước xa cách quỷ dị, nói không chừng còn có thể tìm hiểu một ít tin tức.

Nguyên Vĩnh Nghị cao hứng ước định thời gian, liền cắt đứt thông tin.

Đoạn Sở để Phổ Lôi Tư đi an bài một chút, chuẩn bị xuất phát, chính hắn lại chạy tới kiểm tra tình huống phơi nắng của mầm trà, thấy không sai biệt lắm đã khô được bảy phần, trực tiếp đem đi sao. Hắn chính là bởi vì trình tự chế tác Bạch trà ít công đoạn nhất, mới lựa chọn tiếp tục hái trà Phúc Đỉnh.

Lần này trước khi đi, Đoạn Sở nắm chặt thời gian phao một ly Bạch Hào Ngân Chân uống xong, cảm giác tinh thần lực được trấn an tốt lắm, mới vừa lòng xuất phát, chuẩn bị đi tới nơi Nguyên Vĩnh Nghị ở.

Vừa đi xuống cầu thang tới đại sảnh, hắn liền thấy đoàn người Đoạn Chí Tu, Đoạn Nhã Thanh cùng Mông Gia Nghị đã ở đó, bất quá lần này khó có được chính là, Đoạn Nhã Thanh biểu hiện thập phần đoan trang thanh tao lịch sự, Mông Gia Nghị một lòng một dạ trông chừng hôn thê, hai người nhìn về phía Đoạn Sở đều có vẻ kiêu ngạo rụt rè. Đôi vợ chồng trung niên bên người hắn thấy thế, lộ ra vẻ mặt vừa lòng.

Đoạn Sở cảm thấy hiểu rõ, hẳn là bởi vì đại hoàng tử đến, tiệc đính hôn có một vài chi tiết cần điều chỉnh, hai nhà đang thương nghị.

“Phụ thân!” Đoạn Sở nhìn không chớp mắt hành lễ, nhìn cũng không nhìn đôi phu thê ngọt ngào kia.

“Tiểu Sở, con phải ra ngoài sao?” Đoạn Chí Tu trầm giọng hỏi, trong mắt tràn đầy không đồng ý.

Đại hoàng tử vừa tới Y Duy Tát, hơn hai ngày nữa là lễ đính hôn của Đoạn Nhã Thanh cùng Mông Gia Nghị, Đoạn Sở lại là người có vị trí xấu hổ, lúc này ra ngoài, vạn nhất bị người khiêu khích mà không nhịn được, chỉ sợ sẽ đánh mất thể diện của Đoạn gia. Đương nhiên, hắn hiện tại đã ý thức được ý nghĩa của Đoạn Sở đối với Đoạn gia bọn họ, nói chuyện cũng coi như hiền lành.

Bối Tĩnh Lan chỉ ôn hòa cười: “Đúng vậy, Tiểu Sở, trong nhà mấy ngày nay có chút vội, hộ vệ cũng không huy động được, không bằng con ở nhà đợi, nhẫn nại hai ngày là được.”

Đoạn Sở căn bản không có tâm tư để ý Bối Tĩnh Lan, chỉ là đối với Đoạn Chí Tu trả lời: “Phụ thân,  con đã mười tám tuổi. Nếu phụ thân cảm thấy con đi ra đi vào quá phiền lòng, không bằng con ở bên ngoài luôn?”

Đoạn Chí Tu hoảng sợ, lần đó nhìn thấy bộ dáng Đoạn Sở hao tổn tinh thần,  lại thêm áy náy đối với người vợ đã chết, hắn còn có chút lo lắng. Hiện tại nghe Đoạn Sở nói như vậy, lại nghĩ tới tình cảm của hắn với Mông Gia Nghị, nghĩ rằng hắn muốn cách xa Mông Gia Nghị cùng Đoạn Nhã Thanh, không khỏi đối với Bối Tĩnh Lan dâng lên một cỗ bất mãn, cảm thấy nàng lo lắng không đủ chu đáo.

“Khụ, ta chỉ là. . . . .” Đoạn Chí Tu dừng một chút, xấu hổ nói: “Ta chỉ muốn hỏi một chút con có đủ tinh tệ chưa? Ngày hôm qua hình như mua không ít cây cỏ mang về?”

Nói xong, Đoạn Chí Tu bỗng nhiên ý thức được, trừ bỏ ngày hôm qua, hắn tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng cho đứa con cả này tiền tiêu vặt, hiện tại Đoạn Sở đã mười tám tuổi trưởng thành, không khỏi dâng lên một cỗ áy náy. Lại vội vàng thêm vào một câu: “Con cũng đã lớn, để ta chuyển cho con… mười vạn tinh tệ, coi như tiêu vặt.”

Đoạn Sở có điểm ngoài ý muốn, không nghĩ tới Đoạn Chí Tu lại chú ý tới hắn mua cây trồng. Chú ý tới khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của Đoạn Nhã Thanh, Đoạn Sở thập phần thản nhiên tiếp nhận, cũng đối với Đoạn Chí Tu tạ ơn.

“Cám ơn phụ thân, bất quá hôm nay là có người mời, đã báo cáo cho Tất Duy Tư đại nhân.” Đoạn Sở giải thích. Về phần hắn đẩy cho hộ vệ Tất Duy Tư an bài, sẽ không tự mình nói ra.

Đoạn Chí Tu mới vừa tìm được cảm giác làm phụ thân, ngày hôm qua còn được đại hoàng tử khen, thấy Đoạn Sở cùng hắn đáp lời cũng không sợ hãi rụt rè, cũng thấy thuận mắt hơn, không khỏi quan tâm hỏi nhiều một câu: “Nga, là bằng hữu gì, đã chuẩn bị lễ vật chưa?”

Đoạn Sở thật đúng là không chuẩn bị, bởi vì hắn không nghĩ tới lần này xem như là đến nhà bái phỏng, không khỏi giật mình sửng sốt. Hắn tựa hồ, không có gì có thể xuất ra.

Bối Tĩnh Lan vẫn biết trượng phu tâm trí không kiên định, bằng không lúc trước sẽ không phản bội nàng cưới Sở Giai, sau ba năm lập gia đình lại cùng nàng tình cũ phục hồi. Nhưng hiện tại làm trò trước mặt cha mẹ Mông Gia Nghị, quan tâm tới đứa con trai chống đối nàng, làm cho nàng dị thường bất mãn, lúc này thấy Đoạn Sở không nói lời nào, lập tức nghĩ đến bằng hữu kia khẳng định là trèo cao, vừa định lên tiếng tỏ vẻ rộng lượng, lại bị Phổ Lôi Tư bên người Đoạn Sở đánh gãy.

“Tam gia, là thiếu gia Nguyên Vĩnh Nghị của Nguyên Cẩm Đường mời, Tất Duy Tư đại nhân đã chuẩn bị tốt lễ vật.” Phổ Lôi Tư tiến lên một chút, khom người trả lời.

Đoạn Chí Tu sửng sốt, Nguyên Cẩm Đường có tiếng tăm lừng lẫy ở nghiệp đoàn chế thuốc, Nguyên Vĩnh Nghị tuy không vào quân bộ, nhưng hai mươi lăm tuổi đã là chiến sĩ thiên tiên cấp 5, là thanh niên tài tuấn đến chỗ nào cũng được người tâng bốc. Hắn cư nhiên lại có giao tình với đứa con cả vô năng của mình?

“Nguyên lai thất công tử còn cùng Nguyên Vĩnh Nghị quen thuộc như vậy?” Mẫu thân Mông Gia Nghị là Ai Ngươi Toa vẻ mặt kinh hỉ nói.

Nàng đối với chút tính kế nhỏ của đứa con tự nhiên là ủng hộ, hiện tại nghe được Đoạn Sở cùng Nguyên Cẩm Đường có quan hệ, nàng lập tức động tâm tư. Đoạn Sở đối với Mông Gia Nghị thập phần cuồng dại, cho dù Đoạn Nhã Thanh có mẫu thân Bối Tĩnh Lan là nhà chế thuốc cấp cao, cũng không thể che dấu thân phận con riêng của nàng. Nếu không phải hôn sự này được Mông Kiến Đồng đại nguyên soái tán thành, nàng đã sớm phản đối.

Bối Tĩnh Lan sắc mặt đều thay đổi, nàng cùng Ai Ngươi Toa cũng không phải lần đầu tiên tương giao, vừa thấy liền biết tâm tư của nàng, không khỏi thầm hận trong lòng. Nguyên Vĩnh Nghị có gì đặc biệt hơn người, chiến sĩ mà ngay cả một người khế ước cũng không có, thành tựu cũng có hạn, còn không phải dựa vào gia tộc sao. Đoạn gia ở quân bộ uy danh hiển hách, hiện tại tam thúc cấp 8 cũng có người kế tục, còn hơn Nguyên gia không có ai!

“Đích thật là không tồi!” Bối Tĩnh Lan kéo kéo khóe miệng, nhìn Đoạn Sở nói: “Hai ngày sau tỷ tỷ con đính hôn, nếu chủ nhân Nguyên gia đã ở, con xem xem có thể mời hắn lại đây tham gia không, dù sao Nguyên gia cùng tam thúc con cũng có giao tình.”

Ai Ngươi Toa bị kiềm hãm, nàng mới nhớ tới Đoạn gia lại xuất hiện một chiến sĩ cấp tám, mạnh hơn cả Mông gia, Đoạn gia có thể đồng ý cho Đoạn Sở làm trắc quân sao?

Mông Gia Nghị cũng thực kinh ngạc, hắn lúc trước cố ý vắng vẻ Đoạn Sở, trừ bỏ biết được Đoạn gia xuất hiện chiến sĩ cấp 8, không dám chậm trễ bên nhà Đoạn Nhã Thanh, cũng là muốn cho Đoạn Sở một cái giáo huấn. Không nghĩ tới Đoạn Sở cư nhiên được Nguyên Vĩnh Nghị ưu ái. Bất quá hắn so với Ai Ngươi Toa tính toán xa hơn, cũng biết việc này không vội, chính là ánh mắt nhìn về phía Đoạn Sở trở nên dịu đi, một bên còn vỗ vỗ tay Đoạn Nhã Thanh vô cùng thân thiết.

Đoạn Sở đem vẻ mặt biến hóa của mọi người thu vào đáy mắt, chỉ gật gật đầu, cũng không để ý tới tâm tư khác nhau của mọi người, cáo từ rời khỏi phòng khách.

Nguyên Vĩnh Nghị đã chờ ở cửa lớn, nhìn thấy Đoạn Sở đầu óc choáng váng đi ra, sắc mặt trắng bệch, cười ha ha đi ra nghênh đón, săn sóc đưa cho một lọ thuốc Thư Trữ.

“Cám ơn.” Đoạn Sở nhận lấy, tuy không có gì lớn, nhưng là Nguyên Vĩnh Nghị cố ý lấy. Bất quá hắn lúc trước còn tưởng rằng, uống qua nước trà lại không bị Tuyên Thật công kích tinh thần lực, lần này ngồi phi hành khí hẳn là không có việc gì, không nghĩ tới ngược lại so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn.

“Như vậy không thể được, thân thể ngươi quá yếu, không mau điều dưỡng tốt tinh thần lực bị thương, chỉ sợ không chịu nổi Không Gian Khiêu Dược!” Nguyên Vĩnh Nghị lắc đầu.

Đoạn Sở ngẩn ra, không nghĩ tới Nguyên Vĩnh Nghị tin tức linh thông như vậy, sau khi Phổ Lôi Tư cùng hộ vệ Nguyên gia rời đi, hỏi: “Tin tức chúng ta phải về bị truyền ra ngoài sao?”

Nguyên Vĩnh Nghị cười tủm tỉm phủ định: “Đương nhiên không có, bất quá ta biết, đại điện hạ đã đến Đoạn gia.”

Đoạn Sở lập tức nhớ tới Bối Tĩnh Lan có nhắc tới lời mời, chỉ sợ hai ngày này sẽ có nhiều quà tặng được đưa tới, hướng Nguyên Vĩnh Nghị nói ra một câu.

Nguyên Vĩnh Nghị liền nói: “Nga, đương nhiên, vừa lúc bằng hữu của ta cũng bị mời, đến lúc đó ta đi cùng hắn.”

Đoạn Sở nhợt nhạt cười, bất động thanh sắc đem đề tài chuyển dời đến điện hạ Thanh Hàn.

“Đại điện hạ tựa hồ rất thương yêu trưởng nữ, sớm như vậy mà bắt đầu giúp nàng tìm kiếm người khế ước.”

Nguyên Vĩnh Nghị vừa nghe, trào phúng cười cười: “Này có gì sốt ruột, người khế ước giá trị tinh thần lực thấp rất dễ dàng xứng đôi, đại hoàng tử chẳng qua là muốn tìm người khế ước thiên phú tinh thần lực cao thôi.”

Đoạn Sở nghe vậy, trong lòng căng thẳng, theo bản năng truy vấn: “Người khế ước giá trị tinh thần lực thấp rất dễ dàng xứng đôi?”

Nguyên Vĩnh Nghị đã sớm biết tới lời đồn đãi, nói Mông Gia Nghị bởi vì Đoạn Sở có thể trở thành người khế ước, cố ý dụ dỗ hắn động tâm, thấy thế còn tưởng hắn lại nổi lên tâm sự, đang muốn an ủi, vòng thông tin bỗng nhiên truyền ra thanh âm quen thuộc: “Ngươi nói chuyện cùng ai. . . . .”

Nguyên Vĩnh Nghị ngẩn người, thấy hai người đã sắp tới cửa đại sảnh, vẻ mặt xin lỗi đẩy Đoạn Sở một phen: “Ngươi đi vào ngồi trước đi!”

Đoạn Sở theo động tác của Nguyên Vĩnh Nghị đi vào, vừa nhấc đầu, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, thất thanh quát to: “Úc Thịnh Trạch!”

Trung tâm phòng khách, nam tử anh tuấn cao ngất nheo lại hai mắt, nhìn xuống thấy được thân hình nhỏ bé yếu ớt ở bên cửa, thanh niên sắc mặt trắng bệch, giây lát, đứng dậy đi nhanh tới gần, thân thể nghiêng tới trước nghi hoặc nhìn hắn, khẳng định nói: “Người khế ước!”

 

Tháng Mười 23, 2015

 

17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.