CHƯƠNG 161: QUẪN BÁCH
Đoạn Sở vốn tưởng rằng, vấn đề của Trữ Khang Hạo cùng Lam Tư xem như đã giải quyết. Không nghĩ tới ngày hôm sau, Lam Tư đã bắt đầu tính nợ cũ. Nhìn thấy phương thức ở chung kỳ dị của hai người, Đoạn Sở hoàn toàn buông tha cho việc khuyên bảo, thời điểm Úc Thịnh Trạch vội vàng chỉ huy đệ tam quân, liền đơn giản trốn vào trong khoang thuyền của Tiêu Quan Trần, thanh nhàn tự tại ngồi uống trà nói chuyện phiếm.
Nhìn hai Tử Tinh thú le lưỡi liếm nước trà, Tiêu Quan Trần lộ ra mỉm cười nhợt nhạt, đem hai bộ thú bài rốt cục đã điêu khắc tốt cùng hai cái bao móng vuốt, đưa cho Đoạn Sở, ý bảo hắn đeo cho hai nắm cầu lông kia.
“Móng vuốt của tiểu tử kia càng ngày càng lợi hại, tối hôm qua đem vạt áo ngủ trên người ta rạch thành mảnh nhỏ.” Tiêu Quan Trần oán giận, thanh âm lại thập phần nhu hòa, như là sợ dọa tới hai Tử Tinh thú.
Mà sự thật cũng là như vậy, Bạch Bạch cùng Đoàn Tử nghe hiểu được lời Tiêu Quan Trần nói, thân thể nhỏ bé của Đoàn Tử còn run rẩy, sau đó ghé vào trên bàn lay động cái đuôi, ngay cả nước trà cũng không uống, tiểu bộ dáng mười phần chột dạ. Nhìn đến Tiêu Quan Trần tươi cười trên mặt không thay đổi, hướng về phía Tiêu Quan Trần lấy lòng mà “ô” một tiếng, sau đó nhu thuận tự động nhảy vào trong lòng Đoạn Sở.
Đoạn Sở xoa bộ lông của Đoàn Tử đang nằm úp sấp trong ngực, cảm thấy buồn cười. Theo phản ứng của chúng nó, rất giống như đứa trẻ loài người khoảng năm sáu tuổi, vừa lúc là thời kì bướng bỉnh. Hắn cầm lấy cái bao bộ móng vuốt lần lượt đeo vào, lại nhìn nhìn cấm thú bài.
Hoa văn bên trong tinh thạch thú cũng xinh đẹp như phù điêu tinh tế, khác biệt với bình thường chỉ chú trọng vào tác dụng của nó, khối cấm thú bài này được làm phi thường tinh xảo, vừa nhìn liền biết nó đã được Tiêu Quan Trần dung hợp với nghệ thuật của Hoa Hạ, nếu không đề cập tới, còn tưởng rằng đây là một loại đồ trang trí tinh mỹ. Bất quá nghĩ đến Đế Ma Tư tính toán công khai thuốc thức tỉnh, hắn cũng không định lại đeo hai bộ cấm thú bài này cho Tử Tinh thú.
Đoạn Sở buông hai Tử Tinh thú, thấy Tiêu Quan Trần tựa hồ có điểm kinh ngạc, đơn giản giải thích một câu: “Về sau không cần hạn chế Bạch Bạch cùng Đoàn Tử ra ngoài, hơn nữa chúng nó càng ngày càng hiểu chuyện, sẽ không dễ dàng đả thương người, cho nên cấm thú bài không mang cũng không sao.”
Tiêu Quan Trần nở nụ cười, hai Tử Tinh thú không cần trốn tránh đương nhiên không thể tốt hơn. Hắn đem cấm thú bài trên bàn, đẩy nhẹ về phía Đoạn Sở, nhẹ giọng giải thích: “Thú bài này sẽ không giam cầm năng lượng dị thú, chỉ dùng để che lấp năng lượng dao động của chúng nó. Đồng thời thú bài vào thời điểm chúng nó gặp phải công kích sẽ tự động phòng ngự, cũng căn cứ vào tình tự dao động của dị thú mà gia tăng năng lượng công kích, cho chúng nó dùng cũng thích hợp.”
Trong mắt Đoạn Sở hiện lên kinh hỉ, lấy thú bài cẩn thận quan sát một phen, rồi dứt khoát đeo lên người hai quả cầu lông.
“Cám ơn.” Đoạn Sở chân thành nói lời cảm tạ. Phù điêu tinh tế có đủ loại, tác dụng lại không giống nhau, bất quá chủ yếu vẫn là phụ trợ cho chiến sĩ, dùng trên dị thú chỉ có cấm thú bài. Đơn giản thô bạo mà giam cầm năng lượng dị thú, cũng làm cho dị thú không còn năng lực tự bảo vệ mình. Nhằm vào dị thú trời sinh tính tình thị huyết thì không thành vấn đề, nhưng giống như Tử Tinh thú là dị thú loại nhỏ tiến hóa, nếu dùng cấm thú bài, chúng nó có thể sẽ gặp phải càng nhiều nguy hiểm.
Thú bài này của Tiêu Quan Trần, rõ ràng là làm ra vì hai Tử Tinh thú, như vậy một khối thú bài này, chỉ sợ một viên đá năng lượng nguyên cấp 7 cũng không đổi được.
Tiêu Quan Trần cười cười, vuốt ve Đoàn Tử sau khi được đeo lên thú bài thì lại nhảy vào lòng ngực hắn, chủ động dời chủ đề: “Lam Tư cùng Khang Hạo, đã thông suốt?”
Vài năm này Đoạn Sở đại bộ phận thời gian đều ở Đế Ma Tư, hắn lại không giống vậy, Trữ Khang Hạo cùng Lam Tư ở chung thật sự là làm người ta cảm thấy thú vị, cố tình lại có loại mập mờ không thể dung hòa, ngay cả Tiêu Quan Trần chưa hề động tình cũng liếc mắt một cái là đã nhìn ra.
Đoạn Sở vừa nghe, khóe miệng co rút, buồn cười gật đầu: “Hôm qua mới thẳng thắn, hiện tại bắt đầu tính nợ cũ.”
Tiêu Quan Trần nổi lên hưng trí, hướng về phía Đoạn Sở trợn tròn mắt nhìn.
Đoạn Sở bật cười, hai người nhận thức đã sắp ba năm, Tiêu Quan Trần thật sự là một tên vừa phúc hắc lại vừa bát quái, cùng vẻ tiêu sái bên ngoài của hắn hoàn toàn bất đồng.
“Tinh thần lực của đại ca, cùng Lam Tư là hoàn toàn phù hợp.” Đoạn Sở thấp giọng, nghĩ đến Lam Tư vẻ mặt xấu hổ giận dữ, nhịn không được cười lên tiếng, từ trước đến nay đều là Lam Tư trêu chọc hắn cùng Úc Thịnh Trạch.
Tiêu Quan Trần kinh ngạc cực kỳ, hắn chỉ là người thường thức tỉnh thất bại, cho nên cho dù thân là người thừa kế Tiêu gia, đối với người khế ước cũng chỉ hiểu biết sơ sơ, căn bản không biết hai bên hoàn toàn phù hợp, chiến sĩ sẽ có khả năng không xứng đôi cũng nhận ra người khế ước. Chờ sau khi hiểu rõ, Tiêu Quan Trần cúi đầu nở nụ cười: “Lam Tư thực ra rất cao hứng đi, cứ như vậy, lực cản giữa hắn cùng Khang Hạo cũng nhỏ hơn rất nhiều.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Đoạn Sở sâu sắc chấp nhận.
Tiêu chuẩn chọn bầu bạn của Lam Tư, thời điểm đại ca nói ra, Lai Đặc đế vương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đồng ý. Việc bọn họ phải làm, chính là đưa ra đủ thành ý. Về phần Lam Tư nói cái gì nhắc lại chuyện cũ, dưới phương thức tự hỏi quỷ dị lại ngạo kiều của hắn lúc trước, Đoạn Sở tuyệt không lo lắng hai người này sẽ vì vậy mà trở nên đa cảm, nói không chừng hắn nhìn thấy đại ca bị vây trong nước sôi lửa bỏng, lại cảm thấy vui vẻ tự đắc không biết chừng.
“Đúng rồi, Quan Trần, ngươi có biết gì về hội nghị liên minh tinh tế hai mươi năm một lần không?” Đoạn Sở bỗng nhiên nghĩ tới hội nghị quan trong nhất sau ngày lễ mừng. Úc Khải Phong lựa chọn công khai thuốc thức tỉnh trong hội nghị liên minh tinh tế, nói không chừng là có thâm ý gì đó, đáng tiếc hắn đối với cái này tuyệt không hiểu biết.
Tiêu Quan Trần nhăn lại mi, hắn từ trước đến nay chú trọng việc thu thập tin tức, loại này sự kiện lớn của tinh tế như này đương nhiên cũng hiểu biết một chút.
“Ta biết cũng chỉ biết một chút bên ngoài, nghe nói hội nghị liên minh tinh tế hai mươi năm tổ chức một lần, phàm là đế quốc hoặc liên minh đã được xếp vào văn minh tinh tế bậc một trở lên đều sẽ tham dự, mà đế quốc hoặc chính phủ liên bang tham gia hội nghị này, trừ bỏ người cầm quyền, hội trưởng nghiệp đoàn người khế ước cùng nghiệp đoàn chiến sĩ đều phải tham gia, hội nghị chủ yếu quan tâm tới việc đẩy mạnh phát triển văn minh tinh tế. Đồng thời cùng dự họp còn có các người phụ trách của các hiệp hội lớn và trọng tài tinh tế để giải quyết những xung đột giữa tinh hệ hoặc thương hội liên minh.” Tiêu Quan Trần giải thích.
Đoạn Sở lập tức nghĩ tới Tạp Na tinh hệ đối địch với Đế Ma Tư, lúc trước sau khi bắt sống thiếu chủ Luân Ân • Hoắc Nhĩ của gia tộc Hoắc Nhĩ, Úc Thịnh Trạch lập tức bố trí một lần nữa, thiết lập bẫy rập bên ngoài Duy Nhĩ Tạp, đem thế lực chủ chiến của Tạp Na nghĩ cách đến cứu viện đều tiêu diệt. Từ đó, chính quyền Tạp Na rung chuyển, thế lực chủ chiến, chủ hòa cùng với trung lập bị gột rửa, không còn nảy sinh xung đột với biên giới Cáp Ngói tinh hệ nữa. Bất quá Tạp Na sẽ không tiếp tục yên lặng, hội nghị liên minh tinh tế này, khẳng định cũng sẽ tham gia.
Ánh mắt Đoạn Sở chợt lóe, ngày lễ mừng của Đế Ma Tư sẽ được tổ chức trước hội nghị liên minh tinh tế, Đế Ma Tư công bố thuốc thức tỉnh nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của hội nghị. Không biết bên Đế Ma Tư, sẽ mang theo người nào đi tham dự hội nghị. Đoạn Sở nghe nói người quản lý của các thương hội lớn cũng sẽ tham gia, còn có chút động tâm.
“Phụ vương khẳng định sẽ mang ngươi đi.” Úc Thịnh Trạch nghe nói, cười khẽ: “Phải biết rằng từng tinh hệ đều tự có quyền lợi xác định danh dự của tông sư, nhưng cũng cần thông báo cho hội đồng của các hiệp hội liên minh tinh tế lớn, nếu hội đồng cuối cùng không chấp nhận, danh hiệu tông sư cũng sẽ không bị loại bỏ, nhưng sẽ bị nghi ngờ khả năng.”
Đoạn Sở mắt sáng rực lên, vội vàng truy vấn: “Vậy địa điểm tổ chức hội nghị là ở nơi nào?”
“Ngay tại tổng bộ liên minh tinh tế Lạp Á tinh cầu, từ Đế Ma Tư đi theo thông đạo đặc thù đến đó, cần thời gian một tháng.” Úc Thịnh Trạch trả lời xong, đưa tay vào lòng Đoạn Sở bắt hai Tử Tinh thú bỏ xuống mặt đất, tùy ý chúng nó vui vẻ chạy đi xa, ngồi trên ghế đem Đoạn Sở ôm vào ngực, khó hiểu hỏi: “Ngươi có vẻ rất hứng thú với hội nghị liên minh tinh tế?”
Đoạn Sở yên lặng vui vẻ, thỉnh thoảng đi ra ngoài vũ trụ cũng đa phần là vì săn bắn dị thú đặc thù hoặc là tìm kiếm cây cỏ, trong thời đại của tinh tế thì hội nghị liên minh tinh tế này, thật sự có lực hấp dẫn lớn như vậy đối với Đoạn Sở sao?
Đoạn Sở gật gật đầu, thời gian gần ba năm, nghiên cứu của hắn đối với tinh luyện thú huyết cùng dung nhập năng lượng tiến triển không lớn, mà Úc Thịnh Trạch đã sớm đi vào đỉnh cấp 8. Cho nên, Đoạn Sở có điểm nóng vội.
“Ta cảm thấy hội nghị này, người phụ trách hiệp hội y dược liên minh tinh tế, hoặc là tổ nghiên cứu dị thú, hẳn là sẽ có càng nhiều người khế ước đại sư có thể thỉnh giáo.”
Đoạn Sở nói xong, chôn đầu vào hõm vai Úc Thịnh Trạch. Nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng ôm ấp cường kiện, có thể trấn an sự bất an của hắn, mà hơi thở nam tính thuần hậu lại làm cho tim hắn đập nhanh, từ sau khi lên chiến hạm chưa từng thân thiết qua làm Đoạn Sở có chút động tâm. Hắn quyết định chấm dứt nói chuyện, khiêu khích hôn lên hầu kết Úc Thịnh Trạch.
“Tiểu Sở.” Úc Thịnh Trạch hít một hơi ôm chặt Đoạn Sở, máu trong cơ thể đều như bị đốt lên mà sôi trào.
Từ khi tiến vào đỉnh cấp 8, tinh thần lực của Úc Thịnh Trạch không ổn định được như trước. Điều này làm cho hắn cần hao phí càng nhiều tinh lực để khống chế, hai người đối với loại vận động nhẹ nhàng vui vẻ này cũng càng thêm ham thích nên làm càng thường xuyên.
Đoạn Sở chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, người đã bị đặt lên giường, cái hôn kịch liệt cùng hơi thở nóng rực hạ xuống. . . .
Mắt thấy dao động tinh thần lực của Úc Thịnh Trạch càng ngày càng rõ ràng, năng lượng bắn bốn phía trong khoang thuyền, Đoạn Sở vẫn đắm chìm trong vui thích, theo bản năng gắt gao leo lên Úc Thịnh Trạch, trước tiên đem toàn bộ tinh thần lực khống chế rót vào thân thể Úc Thịnh Trạch. . . . . .
“Tiểu Sở, Tiểu Sở!” Tiếng kêu ám ách của Úc Thịnh Trạch ở bên tai càng ngày càng xa, trước mắt Đoạn Sở hiện lên một mảnh bạch quang, liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Chờ Đoạn Sở tỉnh lại, cả người như là từ trong nước đi ra. Không đúng, hắn vốn ở trong nước. Đoạn Sở mạnh mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện, chính mình thế nhưng lại ở trong nước suối của không gian trà sơn. Hắn đang chuẩn bị chống thân thể đứng lên, một đôi cánh tay hữu lực đỡ lấy hắn, bị một tấm thảm bao lấy, cảnh tượng nhoáng lên một cái, hai người lại xuất hiện ở trên giường “Thịnh Trạch!” Đoạn Sở quay đầu lại, chần chờ hỏi: “Ta làm sao vậy?”
Hai người kết hôn không bao lâu, Đoạn Sở liền mang theo Úc Thịnh Trạch tiến vào không gian trà sơn. Không biết có phải do trên người Đoạn Sở có ấn ký tinh thần của Úc Thịnh Trạch hay không, lúc sau Úc Thịnh Trạch chỉ cần đụng vào cái bớt hổ phách kia của Đoạn Sở, là có thể ra vào không gian trà sơn. Chẳng qua hai năm này, Úc Thịnh Trạch chưa bao giờ một mình tiến vào, càng đừng nói hắn chủ động mang Đoạn Sở tiến vào.
Úc Thịnh Trạch trầm mặc nửa ngày, thẳng đến lúc đem bọt nước trên người hai người đều lau khô, ôm Đoạn Sở nằm thật tốt, cẩn thận kiểm tra xong, mới thở nhẹ ra, trầm giọng trả lời: “Lúc trước, ngươi hao tổn tinh thần lực quá mức.”
Đoạn Sở sửng sốt, lập tức nhớ tới lúc trước tinh thần lực của hai người giao triền cùng một chỗ, tuần hoàn không ngừng kéo lên, cuối cùng giống như là xuất luôn linh hồn ra bên ngoài, nhất thời đại quẫn, nguyên bản khuôn mặt còn tái nhợt trở nên đỏ ửng. Lúc đó bị bất tỉnh, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thực mất mặt, hơn nữa hắn tinh thần lực thực thể hóa, khai thông cho Úc Thịnh Trạch luôn thực nhẹ nhàng, cũng chỉ có lần đó từ cấp 7 thăng lên cấp 8. . . . .
Đoạn Sở vội vàng đứng dậy, khẩn trương nhìn về phía Úc Thịnh Trạch: “Ngươi, ngươi sẽ không phải lại thăng cấp chứ?”
Tháng Sáu 9, 2016
162