CHƯƠNG 173: TƯƠNG LAI ĐẦY MONG ĐỢI
Tin tức chiến sĩ cấp 9 Đỗ Thai Dương tử vong, trước tiên sẽ được truyền cho hoàng cung cùng hội nguyên lão, Úc Hạo Bằng vài năm này phụ trách đối ngoại của hoàng thất Đế Ma Tư tự nhiên cũng nhận được tin tức này, nhìn vòng thông tin, ngũ quan tuấn lãng không chút che dấu hiện lên trào phúng.
Nhung Thành Ấm vừa vặn đẩy cửa tẩm điện tiến vào, nhìn trượng phu của mình ngồi ở trước bàn lộ ra biểu tình xấu xa, theo bản năng liền bĩu môi: “Ngươi lại nảy ra chủ ý xấu xa gì, hay là ai lại đắc tội ngươi?”
Dưới con mắt của Nhung Thành Ấm, Úc Hạo Bằng chính là một tên tâm nhãn cực nhỏ, tính tình xấu xa, lại mang thù, là kiểu mềm cứng đều không ăn. Cho nên Nhung Thành Ấm đặc biệt bội phục vương hậu Lộ Dịch Toa. Chỉ cần vương hậu Lộ Dịch Toa trừng mắt nhìn, dù có khó chịu cỡ nào, Úc Hạo Bằng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.
Đương nhiên, Nhung Thành Ấm cũng rất rất bội phục cửu điện hạ Úc Thịnh Trạch, vô luận Úc Hạo Bằng muốn làm cái gì, cửu điện hạ luôn sừng sững bất động, chỉ cần hắn hạ quyết tâm, mặc cho Úc Hạo Bằng nói như thế nào đả động vương hậu Lộ Dịch Toa, cũng sẽ không thay đổi được gì. Nếu Úc Hạo Bằng còn kiên trì, cũng chỉ có thể đi đường vòng, hạ thấp tư thế cầu hắn, để hắn tìm đến Đoạn Sở, mới có thể thỏa mãn tâm nguyện của Úc Hạo Bằng.
Loại thời điểm này, cũng là lúc Nhung Thành Ấm đắc ý nhất.
Úc Hạo Bằng nhìn thấy Nhung Thành Ấm tiến vào, liền đứng lên, nghe được lời nói của hắn, trên mặt lộ ra tươi cười quái dị.
Nhung Thành Ấm sâu sắc cảm giác không ổn, đang chuẩn bị lui về phía sau, một cỗ tinh thần lực quen thuộc đánh úp lại, cả người hắn đều bay lên, lao thẳng tới trong lòng Úc Hạo Bằng, quẫn bách khiến mặt hắn đỏ bừng, lại bị Úc Hạo Bằng giữ chặt dùng sức hôn lên môi.
Hơi thở của bầu bạn gắt gao bao trùm lấy hắn, Nhung Thành Ấm giãy dụa càng ngày càng yếu, rất nhanh liền đắm chìm trong giao triền ngọt ngào, hai tay ôm lấy cổ Úc Hạo Bằng, ngay cả quần áo trên người bị trút bỏ không còn một mảnh cũng không chú ý.
Chờ đại não Nhung Thành Ấm khôi phục bình thường, hai người đã hung hăng quay cuồng trên giường lớn ở tẩm điện. Vô lực ghé vào trong lòng Úc Hạo Bằng, Nhung Thành Ấm ảo não hung hăng đập Úc Hạo Bằng một quyền.
“Không sao chứ?”
Thanh âm ám ách của Úc Hạo Bằng vang lên bên tai, rước lấy Nhung Thành Ấm càng tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng không dám tiếp tục khiêu khích, chỉ điều chỉnh tư thế nằm cho tốt, âm thanh mang theo chút hư nhược hỏi: “Ngươi hôm nay hình như đặc biệt cao hứng?”
Úc Hạo Bằng nhếch mi, cảm thấy có chút đắc ý. Nhung Thành Ấm cá tính sáng sủa, sức quan sát cũng rất yếu, nhưng trong thời gian ngắn như vậy lại có thể phát hiện hắn khác thường, làm cho tâm tình Úc Hạo Bằng tốt lên vài phần.
“Đỗ Thai Dương trưởng lão đã chết.” Úc Hạo Bằng dùng một loại ngữ khí tiếc hận nói xong, không đợi Nhung Thành Ấm phản ứng, rất nhanh liền nâng cao khẩu khí cười lạnh: “Hình như là bị đại hoàng tẩu làm tức chết.”
Kết hôn hơn bốn năm, Nhung Thành Ấm đương nhiên biết Úc Hạo Bằng thập phần không thích đại hoàng tử phi, huống chi lúc trước Đỗ Ngạo Tình quỳ gối ở Đế Tinh điện mưu toan bức bách Lộ Dịch Toa, quả thực là đụng vào nghịch lân của Úc Hạo Bằng. Mà Nhung Thành Ấm cũng không thích Đỗ Ngạo Tình, quan hệ của hai người thập phần xa cách. Bởi vì Đỗ Ngạo Tình thoạt nhìn thập phần đoan trang thanh tao lịch sự, nhưng loại đoan trang này càng có khuynh hướng cao cao tại thượng, so với Lộ Dịch Toa thì làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng, khiến Nhung Thành Ấm tính tình luôn thẳng thắn, khi đối mặt với Đỗ Ngạo Tình cũng bó tay bó chân. Cho nên hắn tuy thập phần thân cận với Úc Thanh Hàn, lại đối với vị đại hoàng tẩu kia kính nhi viễn chi.
Nghĩ đến lúc trước Đỗ Ngạo Tình muốn Đoạn Sở phải trở về điều dưỡng tinh thần lực hỗn loạn cho Đỗ Thai Dương, Nhung Thành Ấm cũng không có chút đồng tình nào với Đỗ Ngạo Tình. Nhung Thành Ấm cũng là một người bao che khuyết điểm, theo hắn thấy, loại chuyện này vốn nên là trách nhiệm của người khế ước, lại muốn đẩy hết cho Đoạn Sở, căn bản là chỉ vì tư lợi của bản thân, không hề suy nghĩ cho người khác.
“Ngươi hình như vẫn luôn không thích đại hoàng tẩu, ta nhớ rõ, ngươi cùng đại hoàng huynh hơn kém nhau mười ba tuổi, đại hoàng tẩu vào thời điểm đó, đối xử với ngươi còn nhỏ tuổi không tốt sao? Vì sao?” Nhung Thành Ấm vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, Úc Hạo Bằng mặc dù nhân duyên trong nhóm huynh đệ tỷ muội rất kém cỏi, nhưng Nhung Thành Ấm sau khi nhập vào hoàng thất nhìn thấy, Úc Hạo Bằng đối với những người khác ít nhất vẫn cho họ mặt mũi, đối với Đỗ Ngạo Tình lại đặc biệt lãnh đạm.
Nhưng điều này rất kỳ quái, Đỗ Ngạo Tình đối với hắn cao cao tại thượng, là bởi vì Nhung gia ở tận Y Duy Tát, căn bản không thuộc nhà giàu có huân quý. Nhưng Úc Hạo Bằng là hoàng tử, cha mẹ lúc trước đã phân tích cho Nhung Thành Ấm, trước kia đại hoàng tử có hi vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế, đối với mấy hoàng đệ hoàng muội nhỏ tuổi hơn hẳn nên mượn sức mới đúng. Vì cái gì Úc Hạo Bằng đối với Đỗ Ngạo Tình lại bài xích như vậy?
Úc Hạo Bằng nhìn bầu bạn của mình biểu tình nghi hoặc, trong mắt hiện lên ý cười, đưa hắn vào lòng ngực, tâm tư lại dần dần phiêu xa.
Cũng chẳng có vì sao nhiều như vậy, chẳng qua hắn là người mang thù, trí nhớ lại rất tốt thôi.
Trí nhớ của Úc Hạo Bằng có được từ rất sớm, cũng từ màu đỏ tươi chói mắt cùng mùi máu tươi nồng đậm mà bắt đầu. Năm ấy hắn ba tuổi, chính mắt nhìn thấy mẹ đẻ xuất huyết quá nhiều mà chết, cả tẩm điện đều là màu đỏ. Ngày hôm sau, hắn lại mất đi đệ đệ mà mẫu thân hắn liều chết giãy dụa sinh hạ. Khi đó hắn quá nhỏ, không hiểu hết ý nghĩa của tử vong, cứ đến tối lại loạng choạng đi khắp trong hoàng cung tìm mẫu thân, cảm thấy hẳn là mẫu thân cùng tiểu đệ đệ chơi trò trốn tìm với hắn.
Nhưng hắn làm sao có thể tìm được mẫu phi đã qua đời, cuối cùng cũng chỉ khiến cho bản thân chính mình trở nên bẩn hề hề, cung nữ, người hầu cũng bởi vì hắn mất đi mẹ đẻ mà trở nên hời hợt, hắn vừa mệt vừa đói ngoài ý muốn xông vào cung điện hoàng hậu.
Ở phòng bếp nhỏ đợi suốt ba ngày, bị nhị hoàng huynh Úc Văn Bân cùng lục hoàng tỷ Úc Nguyên Dung ngoài ý muốn phát hiện, hung hăng nhục nhã hắn một trận, cũng âm kém dương sai mà biết được sự thật về cái chết của mẹ đẻ.
Một lần ngoài ý muốn kia, khiến cho phụ vương biết hắn mất tích mà tham dự cuộc tìm kiếm nghe được, liền kéo hoàng hậu cùng vài người hậu phi xuống khỏi vị trí hiện tại, cũng coi như vì mẫu phi và bát hoàng đệ của hắn mà báo thù, nhưng hắn đối với Úc Văn Bân cùng Úc Nguyên Dung cực kỳ chán ghét cùng căm hận, thậm chí lúc ấy còn giận chó đánh mèo lên phụ vương. Cho dù lúc sau biết được phụ vương đang ở giai đoạn thăng lên cấp 9 cực kì nguy hiểm, bài xích trong lòng cũng không thể tiêu tan.
Cho nên chờ mẫu hậu Lộ Dịch Toa cùng đại hoàng tẩu Đỗ Ngạo Tình sau đó nhập hoàng thất, hắn đã cùng nhị hoàng huynh, lục hoàng tỷ thủy hỏa bất dung. Mẫu hậu được gả vào cả ngày vội vàng không thấy bóng người, sau đó Úc Hạo Bằng mới biết được, mẫu hậu lúc ấy chưa kịp chế tác số lượng lớn thuốc ngưng thần loại A cho phụ vương, vẫn luôn lưu lại ở trong phòng thí nghiệm, cho nên sự vụ trong cung đều là đại hoàng tẩu quản lý. Mà tranh chấp của hắn cùng nhị hoàng huynh, lục hoàng tỷ, tự nhiên bị vạch trần trước mặt đại hoàng tẩu, cuối cùng được dẹp yên một cách “Công bằng”.
Một hoàng tử còn nhỏ tuổi ngay cả mẫu tộc cũng không có, sau vài lần bị đánh năm mươi đại bản, tình cảnh của Úc Hạo Bằng ở hoàng cung càng thêm không ổn. Thẳng đến một ngày, hắn bẩn hề hề ngồi chồm hổm tựa vào bụi hoa ở đình viện hoàng cung ngủ, bị mẫu hậu đi từ phòng chế thuốc tới thu thập cây cỏ ôm trở về tẩm điện Đế Tinh điện, hết thảy mới xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Vương hậu Lộ Dịch Toa là người có tính bao che khuyết điểm từ trong xương, cũng không che dấu mà thiên vị hắn. Chẳng sợ hắn vẫn không thể trở thành người thức tỉnh, bị mọi người cười nhạo toan tính lên nhầm người, còn không bằng mượn sức một đứa con khác, nhưng cũng vào ngày hắn mười tám tuổi trưởng thành năm đó, mẫu hậu liền tự mình chế tác một lọ thuốc tiến hóa, cũng đem hơn phân nửa sản nghiệp mang tên nàng giao cho hắn.
“Cửu đệ của con còn nhỏ, chờ cửu đệ trưởng thành, mẫu hậu còn có thể gom lại càng nhiều sản nghiệp cho cửu đệ của con. Lại nói, con có tin mẫu hậu không?” Lời Lộ Dịch Toa nói ra, cho tới bây giờ đều không để người khác cự tuyệt.
Úc Hạo Bằng cứ như vậy một đường được sủng mà lớn lên, tâm nhãn vẫn rất nhỏ, trừ bỏ đem tinh lực đặt trên việc tranh đoạt sự chú ý của mẫu thân với đệ đệ, đãi ngộ “Công bằng” của Đỗ Ngạo Tình năm đó, cùng những cung nhân bình thường luôn trào phúng hắn, thù hận do không được trọng dụng, tính cả sự chán ghét với nhị hoàng huynh, lục hoàng tỷ, thật sâu ghi tạc trong óc.
Cho nên, nghĩ đến nơi mà Đỗ Ngạo Tình tự cho là chỗ dựa vững chắc lớn nhất mất đi, rốt cuộc không còn mặt mũi nói ra câu “Ta cũng là muốn tốt cho ngươi, mẹ đẻ ngươi chẳng qua chỉ là phi tử xuất thân bình dân lại còn chết rồi”, hoặc là “Mẫu hậu vất vả nuôi lớn ngươi, hiện tại người khế ước của Thịnh Trạch chưa định, còn có nơi phụ vương cũng cần chú ý, không thể ngay cả thuốc ngưng thần tầm thường cũng muốn mẫu hậu cung cấp cho chứ? Ngươi là một chiến sĩ hậu thiên, có mấy người khế ước này nguyện ý xứng đôi, đối với ngươi mà nói đã là may mắn”. . . . . . Úc Hạo Bằng liền cảm thấy tâm tình thật tốt.
Nhung Thành Ấm hỏi xong, liền nhìn thấy Úc Hạo Bằng lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, không biết vì sao có chút đau lòng khó chịu, Đỗ Ngạo Tình so với Hạo Bằng lớn hơn mười tuổi, lại là đại hoàng tử phi, không cần nghĩ cũng biết khẳng định đã khi dễ Úc Hạo Bằng. Nhung Thành Ấm nghĩ vậy, liền có chút hối hận khi hỏi vấn đề này, chống khửu tay phải, thân thể nghiêng về phía trước, hôn nhẹ lên môi Úc Hạo Bằng trấn an.
Nhân thấy thân dưới của nam nhân bắt đầu biến hóa, Nhung Thành Ấm đỏ mặt ngẩng đầu, chống lại đôi mắt sáng kinh người.
“Thành Ấm. . . . . ” Úc Hạo Bằng hàm hồ hô một tiếng, nghiêng người một cái, đem Nhung Thành Ấm đặt dưới thân.
Nhung Thành Ấm chỉ cảm thấy tim đập lợi hại, khi tay Úc Hạo Bằng trượt xuống phía dưới tìm kiếm, hắn cũng không cự tuyệt, ngược lại thuận theo mà thả lỏng thân thể. . . . . . .
Ánh nắng đã tắt, ngọn đèn ở tẩm điện cũng chuyển thành màu vàng nhạt ấm áp, Úc Hạo Bằng chìm trong mộng đẹp, Nhung Thành Ấm lại nhìn không chuyển mắt gương mặt của hắn khi ngủ, đôi môi nam nhân khẽ mím lại, chân mày giãn ra, thoạt nhìn thập phần bình thản, cùng tính tình bá đạo lại ác liệt lúc bình thường hoàn toàn khác biệt.
Mười sáu tuổi năm ấy nhận thức Úc Hạo Bằng, cũng là khóa thực tiễn đầu tiên. Hắn còn tưởng thất hoàng tử này muốn đối phó với Đoạn Sở. Cố tình người này lại thật sự xấu xa, cứ thao thao bất tuyệt nhắc tới đấu thú luyện huyết đầy huyết tinh, phần đông người khế ước sợ tới mức mặt mày tái mét, lần thứ hai gặp mặt, liền khiến người bạn tốt hắn mới làm quen được là Úc Thiên Triển tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, càng đừng nói lần thứ ba lại có ý đồ xông vào ký túc xá của bọn họ tìm Đoạn Sở. . . . .
Nhung Thành Ấm khi đó, hận không thể cách thất hoàng tử này thật xa, chưa từng nghĩ tới hai người cuối cùng lại thích nhau, cùng ký khế ước, trở thành bầu bạn cả đời hắn thề trung thành. Cho dù bắt đầu của hai người, thực sự buồn cười khi Úc Hạo Bằng đề phòng Úc Thiên Triển, thậm chí lúc ký khế ước, cầu hôn cũng náo loạn tới mức đem đến thật nhiều chê cười, nhưng trong bốn năm sau khi kết hôn này, Nhung Thành Ấm càng ngày càng càm thấy may mắn, vì hắn đã lựa chọn nghe theo nội tâm.
“Thành Ấm, ngươi xem thất ca nhiều năm như vậy cũng không lo lắng chuyện xứng đôi, hiện tại thà rằng cùng người khác ký khế ước cũng nhất định phải tìm ngươi kết hôn, có thể thấy được đối với ngươi là thật tâm, đúng không? Lại nói, thất ca tính tình rất hẹp hòi, ngươi xem thất ca ngay cả người nhà ngươi cũng kéo tới Đế Ma Tư, nếu ngươi thật sự không đồng ý, hắn còn không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu?
Người ta không phải nói, lưu manh không đáng sợ, lưu manh có văn hóa mới đáng sợ, mấu chốt nhất chính là thất ca không chỉ có văn hóa, hắn còn có quyền thế. . . . . .”
Đoạn Sở trêu chọc, kỳ thật Nhung Thành Ấm có chút không hiểu lắm câu nói của Đoạn Sở, nhưng hắn cũng đoán được lưu manh không phải từ gì tốt, trong lòng lại theo bản năng phản bác, Úc Hạo Bằng tuy tính tình xấu xa, nhưng người bị hắn nhằm vào đều là tự tìm lấy, cho dù là bạn tốt Úc Thiên Triển mà hắn từng cho rằng là một người ôn nhu cao nhã, còn không phải cũng giấu diếm tâm tư ác độc, kém xa không bằng Úc Hạo Bằng quang minh chính đại, lòng dạ trong sáng vô tư, lại nói, hắn tuyệt không lo lắng Úc Hạo Bằng sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với hắn. Có lẽ. . . . .
“Suy nghĩ cái gì?” Một thanh âm ôn nhu mang theo chút dụ dỗ vang lên.
Không chút do dự, Nhung Thành Ấm há miệng trả lời: “Nghĩ đến thời điểm ngươi cầu hôn, đại khái chính là không còn sợ hãi, ta mới. . . .”
Nhung Thành Ấm nói được một nửa, nghẹn họng nhìn trân trối Úc Hạo Bằng không biết từ khi nào đã mở mắt ra.
“Ngươi, ngươi tỉnh lại lúc nào?” Nhung Thành Ấm buồn bực hỏi.
Úc Hạo Bằng ha ha nở nụ cười, đem Nhung Thành Ấm kéo vào trong ngực, chẳng chút để ý mà trả lời: “Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, ngủ được mới là lạ!”
Nhung Thành Ấm sáng tỏ, trên mặt cũng lộ ra tươi cười nhẹ nhàng. Úc Hạo Bằng tâm tình tốt lắm, chứng tỏ không bị chuyện quá khứ ảnh hưởng. Đối với Nhung Thành Ấm mà nói, như vậy là đủ rồi.
“Đúng rồi, ngươi biết khi nào thì Tiểu Sở trở về không? Hắn lần này đi thú vực tinh cầu, thu hoạch hẳn là không tồi?” Nhung Thành Ấm tựa đầu vào bả vai Úc Hạo Bằng, câu được câu không hỏi.
Úc Hạo Bằng cúi đầu, nhìn Nhung Thành Ấm bắt đầu mệt rã rời, tiến lên hôn hôn: “Đã sắp đến Lan Ba tinh hệ, chúng ta ngủ đi! Ngày mai mang ngươi cùng Cẩm Duyên đi tìm anh vợ, anh vợ mới từ Y Duy Tát trở về, khẳng định cho ngươi không ít thứ tốt.”
Từ lúc đệ đệ thực lực càng ngày càng mạnh, bầu bạn mà đệ đệ tìm cũng càng ngày càng tài giỏi, Úc Hạo Bằng phát hiện, bãi nuôi dưỡng mà hắn dùng để trợ giúp cho mẫu hậu cũng càng lúc càng ít tác dụng, đồ vật tốt này nọ vơ vét được trong thương hội cũng đã có chỗ dùng. Cho nên hắn cũng rất ít khi tự mình quản lí sản nghiệp trên danh nghĩ này, trừ bỏ xử lý sự vụ hoàng tộc bị phân phó, ngày trôi qua cũng càng thêm nhàn nhã.
Nhung Thành Ấm “Phốc” một tiếng nở nụ cười, di chuyển thân thể tìm tư thế nằm thật tốt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, môi bị vật thể ấm áp bao trùm, Nhung Thành Ấm không mở mắt ra, khóe miệng lại cong lên.
Hai ngày sau, Úc Thịnh Trạch mang theo Đoạn Sở trở lại Đế Ma Tư, Úc Hạo Bằng nhận được tin tức, trước tiên đi tới chỗ hai phu phu, trừ bỏ báo lại tin tức Đỗ Thai Dương đã chết, cũng nhắc tới Hà Thải San khẩn cấp xin giúp đỡ.
“Nàng biết thuốc ngưng thần khai thông chỉ có tác dụng với tinh thần lực hỗn loạn, nhưng hiện tại, thuốc ngưng thần loại A đã hoàn toàn không áp chế được tinh thần lực bạo động của Hà Ngang Bình trưởng lão, nàng cũng chỉ đành hy vọng vào thuốc này mà cố gắng thử một chút. Ta cảm thấy, tốt nhất là Tiểu Sở trước hết nghiên cứu chế tạo thuốc ngưng thần khai thông đã.” Úc Hạo Bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Đế quốc Đế Ma Tư hiện tại có mười hai vị chiến sĩ cấp 9, cho nên cho dù Đỗ Thai Dương, Hà Ngang Bình lần lượt gặp chuyện không may cũng không quá mức lo lắng. Nhung mỗi một vị chiến sĩ cấp 9, đều là trụ cột của đế quốc, dưới tình huống có hi vọng, bọn họ cũng không mong muốn cứ như vậy mà buông tha. Huống chi, Úc Hạo Bằng còn tồn tại tâm tư khác.
Cùng Úc Hạo Bằng đánh nhau từ nhỏ đến lớn, Úc Thịnh Trạch liếc mắt một cái liền nhìn ra dụng ý của thất hoàng huynh, ánh mắt chuyển hướng Đoạn Sở, dựng lên kết giới tinh thần lực đồng thời gật gật đầu: “Thất ca nói không sai, còn thí nghiệm chưa kịp làm kia, không bằng trước cứ giao cho Hà Thải San tông sư.”
Đoạn Sở nhăn lại mi, Đoàn Tử mới vừa tiến vào cấp 9, năng lượng không ổn định, bất quá tình hình của Hà Ngang Bình thật sự nguy cấp, không bằng cứ để cho Hà Thải San quyết định.
“Chúng ta hiện tại liền đi qua!” Đoạn Sở đề nghị.
Hắn lần này trong quá trình chế tác thuốc ngưng thần khai thông, gặp một ít nghi vấn. Nhắm mắt làm liều khẳng định không thể được, hơn nữa Hà Thải San đối với nghiên cứu về chiến sĩ cấp 9 chắc chắc sâu sắc hơn so với hắn, thỉnh giáo nàng, mới có khả năng giải quyết nguy cơ nhanh hơn. Này không chỉ vì Hà Ngang Bình, còn vì Úc Khải Phong bọn họ. Phải biết, Hà Ngang Bình thân thể đang nguy cấp, mà Đoạn Sở còn muốn thỉnh giáo Hà Thải San, vậy người nóng vội liền đổi thành bọn họ, Đoạn Sở tuyệt không muốn vì chuyện này mà lâm vào giằng co, lãng phí thời gian vô ích.
Úc Hạo Bằng liên tục gật đầu, có Hà Ngang Bình để thí nghiệm, phụ vương cùng hoàng thúc hắn sẽ an toàn hơn.
Ba người trực tiếp đi tới Hà gia, giây lát, Hà Dược Bân khó nén vui mừng mà đi nghênh đón, cung kính mời vào Hà gia, tới trước một tòa nhà đặc chế.
Hà Thải San đã chờ ở nơi đó, nghe xong lời Đoạn Sở nói, run rẩy tiếp nhận hai bình thủy tinh trong suốt, sau đó kiên định hướng Đoạn Sở gật gật đầu: “Cám ơn, ngươi mau đi tới không thì sẽ không kịp, ta để lại một lọ chờ kiểm tra đo lường, lọ khác sẽ trực tiếp đưa vào!”
Hà Thải San nói xong, xoay người đi trở về tòa nhà đặc chế.
Nửa giờ sau, Hà Thải San vẻ mặt kích động đi ra, cảm kích hành lễ, sau đó mời Đoạn Sở vào phòng thí nghiệm cách vách.
Một tháng sau, Hà Ngang Bình thành công vượt qua nguy cơ tinh thần lực bạo động, cao tầng Đế Ma Tư lâm vào vui sướng. Mà Đoạn Sở được coi là người có công, lại bình thản phát biểu: “Thuốc ngưng thần khai thông cấp 9, trước mắt chỉ có ta mới có thể chế tác. Vấn đề này so với dị thú giống người khế ước cấp 9 khan hiếm còn nghiêm trọng hơn. Cho nên chiến sĩ cấp 9 nếu tinh thần lực bạo động, biện pháp tốt nhất vẫn là dựa vào bản thân chiến sĩ đó tự mình khống chế, kết hợp cùng người khế ước khai thông liên tục, thuốc chỉ có thể dùng vào thời điểm nguy hiểm nhất.”
Lộ Dịch Toa nhìn thấy Đoạn Sở vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt tràn đầy ý cười ôn nhu, vỗ vỗ bờ vai của hắn lắc đầu: “Tểu Sở thả lỏng nào, con mới bao nhiêu tuổi, tương lai còn trăm năm, nhất định sẽ xuất hiện người khế ước khác chân chính tìm ra được phương pháp chế tác thuốc ngưng thần khai thông cấp 9, còn có thuốc thức tỉnh, tựa như thuốc tiến hóa năm đó.”
Đoạn Sở vừa nghe, trên mặt lộ ra tươi cười ngượng ngùng, Lộ Dịch Toa giải quyết được họa lớn trong lòng lại chuyển tâm tư, thập phần nghiêm túc hỏi: “Mẫu hậu cảm thấy hiện tại mấu chốt nhất chính là, con cùng Thịnh Trạch, tính toán khi nào thì sinh cho mẫu hậu một tôn tử?”
Đoạn Sở lập tức đỏ bừng mặt, Úc Hạo Bằng ôm Cẩm Duyên lại đây, nghe được lời Lộ Dịch Toa thì lập tức tỏ vẻ duy trì: “Đúng đúng, ca đã nói rồi, Tiểu Sở ngươi xem Cẩm Duyên một mình đáng thương biết bao nhiêu, không bằng nhanh chóng sinh một đứa cùng nó chơi đùa?”
Đoạn Sở theo bản năng quay đầu nhìn về phía Úc Thịnh Trạch, tay bị nắm gắt gao, Úc Thịnh Trạch trừng mắt nhìn Úc Hạo Bằng e sợ thiên hạ bất loạn, ghé sát vào bên tai Đoạn Sở nói nhỏ cái gì.
Bởi vì kết giới tinh thần lực, Úc Hạo Bằng cái gì cũng không nghe được, chỉ nhìn thấy Đoạn Sở vẻ mặt nín cười gật đầu, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Bất quá hắn cũng không cần đợi bao lâu, chỉ thấy Úc Thịnh Trạch thu hồi kết giới tinh thần lực, đối với Lộ Dịch Toa thập phần khẳng định nói: “Mẫu thân, con cùng Tiểu Sở tính toán một lần phải sinh hai đứa, như vậy Cẩm Duyên nếu bắt chước thất ca lấy lớn khi dễ nhỏ, hai đánh một tuyệt đối không thành vấn đề!”
Tháng Sáu 16, 2016
174