Trà Môn Khuê Tú

Chương 81: Chương 81: An ủi




“Ta dùng bí phương sao thành trà Xuân năm nay, cho nên hương vị so với các nhà khác cũng tốt hơn một chút. Nếu Cữu tổ mẫu thích, sau khi trở về ta lại phái người đưa thêm một ít lại đây.” Tô Ngọc Uyển nói.

“Đủ rồi, đủ rồi. Ngươi mang tới cũng chừng năm cân trà, cho dù có đem đi biếu tặng vài khách nhân, số còn lại cũng đủ để chúng ta uống một năm rồi.” Trần lão phu nhân nói tiếp “Hơn nữa trà Minh Tiền và trà Xuân cũng vô cùng quý giá, các ngươi vẫn nên để dành bán thì hơn.”

Bà cho dù không am hiểu về trà cũng biết giá của trà Minh Tiền có thể so với hoàng kim. Lần trước Hàn ma ma trở về đã mang theo hai, ba cân trà. Mà trà này còn ngon hơn cả trà Minh Tiền, giá cả tự nhiên cũng không rẻ, có thể tặng Trần gia một lúc năm cân đã xem như đại lễ rồi. Mấy mẹ con Tô Ngọc Uyển đều là cô nhi quả phụ, bọn họ đã không chiếu cố thì thôi, làm sao còn đi chiếm tiện nghi của người ta, chuyện như vậy bà cũng không có mặt mũi mà làm.

Tô Ngọc Uyển còn chưa nói gì, Trần Hân Nhi đã xen mồm: “Uyển biểu tỷ, ngươi vừa nói trà này là do ngươi dùng bí phương sao chế có phải không?”

“Phải.” Tô Ngọc Uyển gật đầu, trực giác cảm thấy Trần Hân Nhi chính là cố ý nói lời này cho nên cũng âm thầm nâng cao cảnh giác.

“Trà này chính là độc nhất vô nhị, người khác cũng không thể sao được?” Trần Hân Nhi tiếp tục lảnh lót nói.

Tô Ngọc Uyển cười cười: “Xem như vậy đi. Có điều sau khi sao chế gia công xong, cũng có khách thương tới trà sạn của ta mua bán. Hân Nhi biểu muội nếu uống được trà này ở bên ngoài cũng không có gì kỳ lạ.”

“…” Trần Hân Nhi bị nàng chặn họng thì vô cùng buồn bực. Một lúc sau lại rầu rĩ nói với Khương thị: “Nương, người có nhớ không, nửa tuần trước phu nhân Lục Tri sự tặng người một ít trà, hương vị cũng giống như đúc với trà này của biểu muội.”

“Ngươi, đứa nhỏ này…” Khương thị giận dữ liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, xấu hổ cười cười nhìn Tô Ngọc Uyển giải thích: “Trước đây mấy ngày phu nhân của Lục tri sự có lại đây chơi, tặng ta một bao lá trà, nói là trà mới của Hưu Ninh thành, ngon hơn hẳn các nhà khác. Sau khi đại biểu cữu ngươi hạ nha, ta có pha cho ông ấy uống thử, ông ấy còn khen ngon đâu, không ngờ vậy mà lại là trà của ngươi sao.”

Khương thị đã mở lời, Tô Ngọc Uyển cũng dễ giải thích: “Đại biểu cữu mẫu cũng biết, phụ thân ta ra đi đột ngột, cho nên trong nhà cũng rối như tơ vò, nhị thúc của ta lại không ngừng mơ ước vườn trà nhà ta, cho nên gây khó dễ khắp nơi. Nương ta là người không quản thế sự, đệ đệ lại nhỏ tuổi, cũng không thể giúp đỡ cái gì. Trong nhà ngoài sân đều do một tay ta thu xếp. Lúc trước là chế trà Minh Tiền, sau lại đến vụ trà Xuân, trong khoảng thời gian đó ta còn bị bệnh nặng một trận, kéo thân thể bệnh tật lên núi giám sát việc sao chế trà xong thì ta cũng nằm gục luôn rồi. Sau khi nghỉ ngơi một thời gian mới có thể tốt lên một chút.”

Nàng chỉ chỉ chén trà trên bàn: “Gia công trà Xuân rồi mở bán ta đều không thể lo nổi, tất cả đều dựa vào một tay chưởng quầy thu xếp. Cho nên lúc bán trà ta cũng không thể biếu tặng cho thân thích được. Chờ đến lúc thân thể ta khỏi hẳn thì cũng đã qua kỳ đại tang. Ta nghĩ dù sao mình cũng muốn đến thỉnh an Cữu tổ phụ, Cữu tổ mẫu và mấy vị biểu cữu, biểu cữu mẫu cho nên cũng không cho hạ nhân mang tới trước, mà tự mình mang theo, cho nên mới trì hoãn thời gian.”

Sau khi Hàn ma ma trở về, sớm đã đem chuyện của đại phòng, nhị phòng và Tô lão phu nhân Khổng thị kể lại một lượt, cho nên tình hình trong nhà Tô Ngọc Uyển thế nào, mấy người Trần lão phu nhân và Khương thị đều hiểu rõ. Tô Ngọc Uyển giải thích xong càng khiến Trần lão phu nhân nảy sinh đồng tình. Mà Trần lão thái gia làm quan thông phán chính là quan chính lục phẩm, ở phủ nha Huy Châu này chỉ thấp hơn tri phủ đồng tri mà thôi, căn bản cũng không thiếu trà để uống. Trần Hân Nhi nói như vậy giống như trách cứ Tô Ngọc Uyển cố tình chậm trễ, không chịu phái người đưa trà tới sớm vậy, khiến Trần lão phu nhân không vui, liếc mắt trách cứ Khương thị xong mới nói với Tô Ngọc Uyển: “Hân Nhi biểu muội của ngươi không hiểu chuyện cho nên lời nói cũng không đắn đo, cân nhắc, ngươi đừng nghĩ nhiều. Tình huống nhà ngươi thế nào Hàn Thuận đều đã nói cho chúng ta biết rồi. Cũng thật là làm khó cho ngươi, tuổi còn nhỏ đã phải chống đỡ môn hộ, bên cạnh còn có một nhị thúc cực phẩm như thế…”

Nói tới đây bà có chút áy náy tiếp lời: “Lúc Hàn Thuận trở về nói lại ta đã muốn phái người qua đó, tiếc là vừa khéo nhị biểu cữu ngươi lại chuyển công tác lần nữa cho nên trong nhà cũng vô cùng rối ren, mới trì hoãn tới bây giờ. Bây giờ thấy ngươi bình yên vô sự đến đây, ta rốt cuộc cũng có thể yên tâm.”

Trần lão phu nhân quan tâm nhìn Tô Ngọc Uyển hỏi: “Lúc trước ngươi bị bệnh gì? Không sao chứ? Ngươi còn nhỏ, phải nên tĩnh dưỡng nhiều chút, đừng để mệt thân mình. Đến lúc lớn tuổi như ta cho dù có hối hận thì cũng đã muộn.”

“Không có việc gì ạ, chỉ là bị dị ứng phát ban thôi.” Tô Ngọc Uyển cười nói.

Nàng là cô nương gia còn chưa cưới gả, cho nên chuyện mình bị người ta từ hôn không thể do nàng tự mình mở miệng được, nhất định phải do một bị ma ma lão luyện hoặc là người có thân phận tới nói ra mới tốt. Mà đây cũng chính là nguyên nhân Tô Ngọc Uyển đưa Hứa ma ma đi cùng.

Chỉ là Hứa ma ma ở bên cạnh Ân thị lâu ngày, không biết là tự bản thân bà cũng không nhanh nhẹn hay là bị lây bệnh của chủ tử mà lúc này cũng ngơ ngơ ngác đứng đó, không tiếp lời Tô Ngọc Uyển. Cũng may Lập Xuân đứng cạnh bà ta âm thầm kéo áo, lại dùng mắt ra hiệu một chút, bà ta mới phản ứng lại, bước lên trước một bước mở miệng nói: “Cô nương nhà chúng ta vốn không ăn được cá biển, nhưng nhị phu nhân Ngụy thị lại kêu Khổng gia đại phu nhân mang cá tới, nói là cá sông, nhị cô nương của nhị phòng lại cạnh khóe cô nương nhà ta, cô nương không có cách nào mới phải ăn một chút, kết quả là cả người đều phát ban. Sau đó trong phủ liền lan truyền đồn đãi, nói cô nương bị hủy dung. Lý gia nghe được chuyện này liền cho người tới lui thân.”

Càng nói Hứa ma ma càng thêm nghẹn ngào, sau cùng còn nhịn không được mà lấy khăn chấm nước mắt. Trần lão phu nhân nghe được lời này thì ngây ngẩn cả người, nhìn Tô Ngọc Uyển hỏi: “Ngươi bị từ hôn?”

Tô Ngọc Uyển gật đầu, cúi đầu xuống không nói.

Khương thị thở dài một hơi: “Hài tử đáng thương.” Rồi bà cũng dùng khăn chấm chấm trên mắt.

Kim thị vốn vẫn đang ngồi ngơ ngẩn một bên, cau mày nhìn khăn tay của mình, tâm tư hoàn toàn không đặt ở trong sảnh đường, nhưng nghe thấy Tô Ngọc Uyển bị từ hôn xong bỗng dưng ngẩng đầu, hai mắt giận dữ như muốn phun ra lửa nhìn chằm chằm Tô Ngọc Uyển. Hai mắt Trần Hân Nhi cũng lóe lên, trào phúng nhìn Tô Ngọc Uyển.

Nhắc tới chuyện hôn nhân của mình, Tô Ngọc Uyển mặc dù không để ý nhưng trước mặt người ngoài vẫn không thể để lộ cái gì, chỉ đành cúi đầu không nói, cho nên cũng không nhìn thấy biểu tình kỳ quái của Kim thị và Trần Hân Nhi, nhưng Lập Xuân và Cốc Vũ ở sau lưng nàng lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Hai người liếc nhau một cái, trong lòng phỏng đoán vì sao hai người kia lại đối với cô nương nhà mình tràn ngập địch ý như thế.

“Lý gia từ hôn ngươi là do bọn hắn không có phúc khí, ngươi cũng đừng thương tâm. Cô nương tốt giống như ngươi vậy, còn sợ không tìm được người để gả sao? Đợi ngày mai ta sẽ cho ngươi một mối hôn sự tốt.” Trần lão phu nhân mở miệng an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.