Nguyên ca nhi trong miệng Lương lão thái gia chính là con của Lương nhị lão gia. Tiểu tử kia miệng ngọt nên rất được lòng lão thái gia. Lương lão thái gia thân mình đã không còn tốt nữa, không biết lúc nào liền đi. Người qua đời thì mấy huynh đệ hắn cũng phải phân gia. Tô đại cô nương kia còn phải giữ đạo hiếu ba năm, ba năm sau quang cảnh thế nào, ai cũng không biết được. Nếu nàng gả vào trước khi phân gia, lại mang theo bí phương cùng tám mươi mẫu vườn trà làm của hồi môn, còn có thêm Trần đại nhân ở Huy Châu phủ giúp đỡ, cái nhà này còn có phần của đại phòng bọn họ hay sao?
Của cha của mẹ đều không bằng của mình, Tô đại cô nương phải do đại phòng nhà mình cưới mới là ổn thỏa nhất.
Nhưng trong phòng của hắn, người chưa đính thân xấp xỉ tuổi Tô cô nương cũng chỉ có con trai thứ ba là Lương Khởi Kiện, lão tứ mới bảy tuổi nhỏ hơn Tô cô nương quá nhiều, cho dù tới cửa cầu hôn người ta cũng chưa chắc đã đồng ý. Lại nói quan gia tiểu thư với nhà hắn mà nói chính là cao không tới, thấp không xong. Phụ thân người ta có chức có quyền, làm sao lại nhìn trúng một tiểu tú tài thương hộ? Nếu chức quan thấp thì trợ giúp cho Khởi Kiện lại không lớn. Chi bằng cưới Tô đại cô nương còn có lợi ích thực tế hơn.
“Cha, hôn nhân đều là lệnh cha mẹ, lời mai mối. Tô đại cô nương chính là ta nhìn trúng cho Kiện ca nhi. Lão nhân gia người suy nghĩ cho Nguyên ca nhi mà tranh cửa hôn sự này nhưng chưa chắc vợ chồng nhị đệ đã đồng ý đâu. Theo ta không bằng cứ để Kiện ca nhi cưới Tô cô nương đi. Kiện ca nhi cũng là tôn tử của người, Tô cô nương gả vào đây không phải cũng là tôn tức của người hay sao, với người mà nói cũng đâu có gì khác biệt.”
Lời này tuy không rõ ràng nhưng ai nghe thấy cũng hiểu được Lương đại lão gia đây là đang trách cha mình bất công, chỉ nghĩ cho Lương Khởi Nguyên mà không không nghĩ cho Khởi Kiện.
“Khụ khụ khụ…” Lương lão thái gia ho khan một trận, thở hổn hển một lúc sau mói nói: “Ngươi là trưởng tử trong nhà, sau khi ta chết phân gia, hơn phân nửa gia sản đã là của ngươi rồi, để nhị đệ ngươi có thêm chút lợi thì đã làm sao? Đệ đệ ngươi tốt thì ngươi cũng tốt hơn chút, không đến mức khiến bọn hắn nhìn ngươi sống tốt mà nháo đến gà bay chó sủa.”
Lương lão đại nghe được lời này càng giận hơn. Phụ thân luôn bất công nhị phòng, đến lúc chết đi, có thể phân cho đại phòng hơn nửa gia sản mới là chuyện lạ, nói không chừng là nhị phòng được nhiều hơn mới đúng. Bây giờ nói bất quá cũng chỉ là dỗ hắn chút thôi.
“Cha, người nói gì vậy chứ? Người thân mình vẫn còn tốt, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Mấy huynh đệ chúng ta cũng sẽ không phân gia, cùng nhau chăm sóc cha đâu.” Lời hay ai lại không biết nói, hắn vẫn nên dỗ tốt cha mình, đợi lấy được chỗ tốt rồi tính sau.
“Con a… khụ khụ khụ…” Lương lão thái gia chưa nói xong đã ho khan không dứt.
“Người đâu, mang thuốc lên cho lão thái gia.” Lương đại lão gia phân phó gia nhân xong lại quay sang ân cần: “Cha, người cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, không cần lo lắng chuyện trong nhà làm gì, ta đi an bài người đến Tô gia cầu hôn đây.” Nói xong cũng không đợi lão thái gia mở miệng đã vội vàng ra cửa.
“Ngươi…khụ khụ khụ…” Lương lão thái gia ở trong phòng ho mãi không ngừng.
Lương đại lão gia cũng mặc kệ, trực tiếp trở về sân viện của mình cùng thê tử bàn bạc một lúc, Lương đại phu nhân liền phân phó người đi tìm bà mối, chuẩn bị thay tam nhi tử đến Tô gia cầu hôn.
Lương đại thiếu gia nghe được chuyện này, lại nhìn thê tử tướng mạo cùng gia cảnh bình thường thì trong lòng hối hận không thôi, chuyện tốt như thế này sao lại không rơi xuống đầu hắn chứ? Nhưng sau đó lại nghĩ: “Cho dù Lương gia có phân gia thì hắn cùng tam đệ vẫn ở cùng một nhà, Tô cô nương mang đến chỗ tốt gì hắn là ca ca chắc cũng sẽ được hưởng sái đôi chút.
…………………..
Một màn này ở Lương gia từ sau khi Tô Ngọc Uyển làm rơi mũ sa cũng không biết đã trình diễn bao nhiêu lần trong nhà của mấy hộ Hưu Ninh thành rồi.
Buổi sáng trà Xuân của trà sạn Diệp gia bán được giá cao, buổi chiều đã có vài nhà không hẹn mà cùng phái bà mối tới cửa cầu hôn với Tô đại cô nương.
……………………………………..
Trong nhà Lý gia.
“Xoảng” một tiếng, bình hoa trên bàn đã bị Lý Ngọc Minh quăng xuống đất vỡ tan khiến Lý phu nhân đau lòng không thôi: “Ai da, bình hoa kia ta phải mua mất mười lượng bạc đó, ngươi cho dù tức giận cũng không nên đạp phá đồ đạc bừa bãi nha.”
“Bạc, bạc, người chỉ biết bạc!” Lý Ngọc Minh hét lên: “Nương có biết bên ngoài đang cười nhạo con thế nào không? Bọn họ cười ta là ngốc tử, nương tử vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy lại không cần, vì một thôn nữ mà lui cửa hôn sự tốt này với Tô gia. Nếu không phải tại nương ta làm sao sẽ từ hôn? Làm sao lại trở thành trò cười cho thiên hạ chứ?”
“Ặc, này…Chuyện này không phải chính ngươi cũng đồng ý sao? Lý phu nhân yếu ớt nói.
Tuy trong mắt bà Lý gia cũng có đủ tiền, cho dù có nhiều thêm chút bạc thì cũng không thế nào. Bà tuổi lớn, mỗi ngày có thể sống tốt đều mạnh hơn bất cứ cái gì. Tô Ngọc Uyển cho dù xinh đẹp lại có khả năng thì cũng không phải con dâu bà thích. Nhưng nhi tử không cao hứng, còn bị cả thành chê cười, chính mình ra cửa cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói bà làm chuyện ngu ngốc thì chính bà cũng cảm thấy không thoải mái.
“Ta đồng ý? Nếu không phải nương suốt ngày ở bên tai lải nhải, nói Tô cô nương thế này không tốt, thế kia không tốt, lại còn bị hủy dung, trị không khỏi, ta sẽ đi nhìn mặt nàng lúc đó sao? Bây giờ thì hay rồi, nương tử mỹ mạo, nắm trong tay bí phương sao trà oanh động toàn thành cùng tám mươi mẫu vườn trà đã là của người khác!” Lý Ngọc Minh nói đến đây càng thêm tức giận, đưa tay gạt bỏ bộ trà cụ bằng sứ Vĩnh Nhạc xuống đất, khiến nó vỡ tan ra thành từng mảnh.
Lý phu nhân đau lòng, mặt mũi nhăn nhó thành một đoàn nhưng cũng không dám nói gì.
Tống thị làm người vô cùng khôn khéo, hôm qua vừa nghe Tô gia có bí phương mới sao được trà ngon liền tranh thủ dọn dẹp, lấy cớ bà bà ở quê sinh bệnh phải về thăm, lôi kéo trượng phu đi cùng, e sợ mẫu tử Lý gia biết được tới đây giận chó đánh mèo.
Vì thế hôm nay Lý phu nhân có muốn đổ tội lên đầu bà ta cũng không có cách nào.
“Nếu không, ta đem bức họa của mấy cô nương đến cho ngươi xem xem có vừa ý ai hay không?” Lý phu nhân chỉ có thể dùng chiêu này để dời đi lực chú ý.
“Không xem.” Nhắc tới chuyện này Lý Ngọc Minh càng thêm bực bội.
Vì làm vừa lòng hắn, Lý phu nhân cũng không biết từ đâu tìm được mấy bức họa, nói là khuê tú trong thành. Hắn nhìn mấy bức họa kia, mỗi người đều vô cùng xinh đẹp nên cũng nghiêm túc lựa chọn, cuối cùng nhìn trúng khuê nữ một nhà địa chủ ngoại thành. Lý phu nhân vô cùng mừng rỡ, chuẩn bị đến cửa cầu hôn, nhưng Lý Ngọc Minh lại không vội, cố ý ra khỏi thành một chuyến nhìn thử dung mạo nàng kia một chút. Ai ngờ mỹ nhân trong tranh kia lại là một “nữ hán tử” cao lớn thô kệch, thiếu chút nữa đem hắn bắt đi làm áp trại phu quân. Vì chuyện này hắn sau khi trở về còn nổi trận lôi đình với Lý phu nhân một lần, không bao giờ để bà thu xếp chuyện hôn nhân nữa.