Trà Môn Khuê Tú

Chương 94: Chương 94: Cự tuyệt




Nhan An Lan gật đầu: “Mua vườn trà.” Hắn rũ mắt nhìn chén trà trong vắt màu lục nhạt trong tay, thâm thúy nói: “Kêu Hoàng Hoài An đi mua, sau đó đến Hưu Ninh thành mua thêm mấy thợ sao trà nữa.”

Hoàng Hoài An là phú thương Huy Châu, cũng giống như Thẩm gia đều là thủ hạ dưới trướng của Đại hoàng tử. Có điều Thẩm gia phát triển rầm rộ còn Hoàng gia chỉ được xếp vào nhóm trung bình, ở Huy Châu này cũng không hiện sơn lộ thủy.

“Vâng.” Nam tử trung niên vẫn đứng yên lặng trong góc nhà ứng một tiếng. Lân Trí là tùy tùng thân cận của Nhan An Lan, bình thường rất ít khi nói chuyện, mơ hồ không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nhưng Thẩm Nguyên Gia biết người này không tầm thường. Hắn chính là cao thủ trong cung phái ra, chịu trách nhiệm bảo hộ an toàn cho Nhan An Lan và liên lạc với các thế lực bên dưới.

Nhìn bóng dáng Lận Trí đã biến mất ở cửa, Nhan An Lan mới quay đầu nhìn Thẩm Nguyên Gia, thấy hắn vẫn đang ngây người nhìn về phía Lận Trí rời đi thì cho là hắn không thoải mái bèn giải thích một câu: “Chuyện này nếu giao cho nhà các ngươi đi làm chỉ sợ mục tiêu quá rõ ràng, sẽ dễ dàng rước lấy phiền toái.”

Thẩm Nguyên Gia một hồi lâu mới phản ứng lại hỏi: “Ngươi vừa nói gì cơ? À, cái này ta biết.”

Hắn đã đi theo Nhan An Lan nhiều năm, tự nhiên cũng có thể hiểu rõ vì sao Nhan An Lan phải an bài như thế. Kinh doanh lá trà lợi nhuận phong phú, mà Thẩm gia lại là hoàng thương, ai cũng biết bọn họ đứng về phe đại hoàng tử. Nếu để Thẩm gia làm chuyện này sẽ khiến cho thế lực của tam hoàng tử chú ý. Đến lúc đó bọn họ còn chưa kịp kiếm tiền thì đã bị người ta hoặc ngấm ngầm, hoặc công khai đả kích rồi.

Nhưng mà Hoàng Hoài An thì khác, hắn là ám tử, có rất ít người biết chuyện hắn là người của đại hoàng tử, hơn nữa hắn cũng chỉ là thương nhân bình thường, nếu để hắn ra mặt thu mua vườn trà rồi chế biến thì sẽ thích hợp hơn nhiều.

Thẩm Nguyên Gia nói xong thì do dự một lát, đem ý nghĩ trong lòng của mình ra hỏi Nhan An Lan: “Ngươi nói xem nếu ta cưới Tô cô nương về nhà, có phải sẽ giúp đỡ được cho sinh ý càng nhiều không?”

Nhan An Lan sửng sốt, nâng mắt lên nhìn Thẩm Nguyên Gia: “Ngươi… ngươi vừa mới nói gì?”

“Ta nói sao chế được một lượng lớn trà Tùng La thì lợi nhuận kiếm được sẽ rất phong phú, nhưng nếu để người khác biết dùng trà nơi khác cũng có thể chế thành trà Tùng La thì chúng ta liền không có ưu thế gì nữa. Nhưng mà một khi có được bí phương trong tay của Tô cô nương, người khác cho dù có mua nhiều vườn trà hơn nữa cũng sẽ không có khả năng cạnh tranh với chúng ta. Cho nên ta mới nghĩ tới chuyện cưới nàng ấy vào cửa.”

Nhan An Lan ngơ ngác nhìn hắn, nửa ngày cũng không hồi phục tinh thần khiến Thẩm Nguyên Gia có chút ngại ngùng, đỏ mặt gãi gãi đầu.

“Ngươi là vì bí phương sao trà mới cưới nàng hay là vì coi trọng nàng?” Nhan An Lan trầm thấp hỏi.

“Ta…” Thẩm Nguyên Gia muốn nói là vì bí phương, nhưng lời đã ra đến miệng lại bị hắn ép xuống, thành thật nói: “Thật ra ta đã sớm nói chuyện này với nương, còn bị bà mắng cho một hồi nữa. Ta … Ta cảm thấy nàng rất thông minh, lớn lên cũng không tệ…”

Nhan An Lan híp mắt, thật lâu không nói khiến Thẩm Nguyên Gia bất an ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn.

“Nương ngươi không đồng ý.” Nhan An Lan bình tĩnh trình bày sự thật.

“Cái đó… Chỉ cần ngươi nói một lời…” Thẩm Nguyên Gia lắp bắp nói, trong mắt cũng tràn đầy chờ mong.

Hắn và Nhan An Lan ở chung với nhau, nhìn bên ngoài thì có vẻ như là tình như thủ túc, có thể tùy ý nói gì làm gì cũng được, cũng không phân biệt tôn ti, nhưng mà đó là với những chuyện nhỏ mà thôi. Nếu là đại sự, hết thảy Thẩm gia đều phải nghe theo phân phó của Nhan An Lan, nếu bọn họ không nghe lời hoặc là tâm hoài bất trung, Nhan An Lan chỉ cần phất tay một cái cũng có thể khiến Thẩm gia cửa nát nhà tan ngay lập tức. Cho nên hôn sự của Thẩm Nguyên Gia, chỉ cần Nhan An Lan nói một tiếng, Thẩm đại phu nhân có muốn hay không cũng không thể phản đối.

Nhan An Lan nhăn mày, giọng nói cũng càng thêm lạnh lẽo: “Hôn nhân là lệnh cha mẹ, lời mai mối. Việc hôn sự của ngươi là chuyện riêng của Thẩm gia, ta sẽ không nhúng tay vào.”

Thẩm Nguyên Gia không cam lòng, đang định dùng chỗ tốt của bí phương để thuyết phục Nhan An Lan thì đã nghe hắn nói tiếp: “Còn nữa, ngươi có nghĩ tới nếu mẫu thân ngươi đã không thích Tô cô nương, nhưng bởi vì chịu sự bức bách của ta mà không thể không cưới nàng vào cửa, chẳng lẽ mẫu thân người sẽ để cho nàng có được ngày lành sao? Đã cầm bí phương của người ta, còn khiến người ta phải sống khổ sống sở, đây không phải thích nàng mà là hại nàng. Nàng đã mất đi phụ thân, bị thúc phụ khi dễ như vậy đã đáng thương lắm rồi, ngươi còn muốn nàng phải thảm hơn nữa mới chịu à?”

Mặt của Thẩm Nguyên Gia lập tức trắng bệch. Hắn há miệng thở dốc, định nói mình nhất định sẽ che chở nàng nhưng nghĩ tới sự cường hãn của mẫu thân thì nghẹn lại, một lúc sau cũng không nói được tiếng nào.

Nhan An Lan lại nhìn thoáng qua: “Ngươi không phải vẫn luôn cảm thấy nàng đáng thương, muốn giúp đỡ nàng sao? Chỉ cần lôi kéo nàng về trận doanh của chúng ta là được, vừa có thể cho nàng chỗ dựa, vừa có được bí phương, chẳng phải là một công đôi việc? Làm như vậy, ngươi có khác gì mấy người cầu thân ở Hưu Ninh thành đâu?”

Thẩm Nguyên Gia đỏ mặt xấu hổ, muốn nói mình không giống bọn họ. Hắn là bởi vì thấy Tô Ngọc Uyển tốt mới muốn cưới nàng, lúc hắn nói chuyện này với mẫu thân cũng không hề nghĩ tới chuyện bí phương kia. Nhưng mà đối mặt với ánh mắt thâm thúy, lạnh lẽo kia của Nhan An Lan, một câu hắn cũng không thể nói.

Nhan An Lan không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài. Hôm nay hắn mặc một thân trường bào màu xanh đá viền bạc, hết sức phong thần tuấn lãng. Dáng người thon dài, cao lớn, chân lại dài, mặc dù bước chân không nhanh không chậm nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất ngoài cửa viện.

Ánh mặt trời ngày xuân chiếu xuống đình viện tươi tốt, xuyên qua những gốc tùng cổ thụ, để lại những bóng dáng loang lổ trên mặt đất. Gió nhẹ thổi qua tạo thành những xao động nho nhỏ, chồng chéo lên nhau tựa như một giấc mộng xuân.

………………….

Không nói Thẩm lão phu nhân sẽ nói như nào với tức phụ của nhi tử thứ xuất, Triệu thị lại dùng lời nói của trượng phu để thoái thác ra sao, lúc này khách viện của Tô Ngọc Uyển đã có thêm một vị khách không mời mà tới, chính là nữ nhi của ngũ cô thái thái – Phó Dung.

“Sao Phó cô nương lại đến chỗ này của ta?” Tô Ngọc Uyển tự mình rót trà cho Phó Dung, đẩy đến trước mặt nàng, cười hỏi.

Phó Dung đánh giá bài trí trong phòng Tô Ngọc Uyển một chút, thấy chỗ này tựa hồ càng tinh xảo, hoa mỹ hơn nơi mình đang ở thì trong lòng không thoải mái, trên mặt vẫn tươi cười, hiền lành nhìn Tô Ngọc Uyển: “Nương ta nói ta và cô nương tuổi tác xấp xỉ nhau, lại đều ở Trần gia làm khách, phải nên thân cận nhiều hơn mới tốt, cho nên hôm nay mới để ta tới bái phỏng cô nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.