Trà Môn Khuê Tú

Chương 45: Chương 45: Cúi đầu




Lê ma ma thấy vậy thì nhanh chóng tiến lên dùng sức kéo tay áo Tô Ngọc Uyển từ trong tay Hồng Tụ ra, cả giận nói: “Đây là làm sao? Không chỉ nhị phu nhân muốn đánh cô nương nhà ta mà ngay cả một tiểu nha hoàn như ngươi cũng dám động thủ? Lão gia nhà ta không còn các ngươi liền khi dễ trên đầu cô nhi quả phụ đại phòng chúng ta sao? Thật đúng là không có thiên lý. Chẳng lẽ các ngươi không sợ đại lão gia trên trời nhìn thấy sẽ giáng trách phạt, khiến các ngươi gặp báo ứng hay sao?”

Hồng Tụ nhìn thấy mấy người qua đường nghe được lời của Lê ma ma đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ thì không khỏi gấp đến mức đầu đầy mồ hôi. Nàng làm sao quản được sau này có gặp báo ứng hay không, chỉ biết là nếu lúc này mà để Tô Ngọc Uyển đi thì báo ứng của nàng cũng lập tức đến rồi, nên càng ra sức năn nỉ Tô Ngọc Uyển theo nàng đến chỗ Tô lão phu nhân.

Đang lúc lôi kéo, cửa lớn nhị phòng lại mở ra lần nữa, người tới là thị tỳ đắc dụng nhất của Tô lão phu nhân Lưu ma ma.

Nhìn thấy tình cảnh trước cửa như vậy bà ta không khỏi bước vội tới cười nói với Tô Ngọc Uyển: “Đại cô nương, lão phu nhân nói có chuyện gấp muốn gọi người qua đó một chuyến.” Khi nói chuyện đã đến bên cạnh Tô Ngọc Uyển, nhỏ giọng nói: “Chuyện buổi chiều lão phu nhân đã hối hận rồi, muốn kêu cô nương qua đó để xin lỗi, còn nói sẽ quản thúc nhị phu nhân cùng tam cô nương, không để bọn họ đi tìm cô nương cùng đại phu nhân gây phiền toái.”

Tô Ngọc Uyển vốn cũng không muốn đi tìm tộc trưởng, vừa rồi bất quá cũng chỉ là đóng kịch một chút mà thôi, nếu Tô lão phu nhân đã cho một cái bậc thang, nàng tự nhiên cũng thấy tốt liền thu, thở dài nói: “Thôi được rồi.”

Lưu ma ma cùng Hồng Tụ tức thì kinh hỷ, vội vàng nhường đường, thỉnh Tô Ngọc Uyển vào phủ.

Tô Ngọc Uyển đi vào Hi Ninh đường thấy Tô lão phu nhân đúng là đang ngồi trước bàn xem trang sức, trên bàn còn đặt mấy hộp trang sức đã mở nắp, tỏa sáng lấp lánh.

“Lão phu nhân, đại cô nương tới rồi.” Lưu ma ma vừa vào cửa liền bẩm báo.

Lúc này Tô lão phu nhân mới ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm vẫy tay với Tô Ngọc Uyển: “Uyển tỷ nhi, mau tới đây xem xem có thích mốn nào không?”

Tô Ngọc Uyển lại không đến gần, chỉ đứng xa một trượng hành lễ nói: “Đa tạ lão phu nhân, bất quá cháu gái vẫn đang trong hiếu kỳ, không nên mang trang sức. Nếu lão phu nhân có dư chi bằng cấp cho mấy vị muội muội đi.”

“Ai, cho các nàng làm gì? Một người hai người đều bộ dạng như khỉ, không ra hình ra dạng gì cả, cho các nàng còn không phải lãng phí. Nào, ngươi lại đây chọn mấy món đi, bây giờ không dùng thì ra hiếu dùng, trang sức tốt để vài năm cũng không sao.” Tô lão phu nhân vô cùng hiền từ nói chuyện, nếu người ngoài nhìn vào hẳn sẽ không tưởng tượng được nửa canh giờ trước giữa hai người họ còn giương cung bạt kiếm, muốn sống muốn chết đến thế nào.

Nhân sinh đều là kịch, nếu Tô lão phu nhân đã muốn diễn, Tô Ngọc Uyển nàng cũng nên bồi một chút mới phải đạo. Tô Ngọc Uyển cúi đầu, thần sắc ảm đạm, lã chã chực khóc nói: “Ta hiện tại dung mạo như quỷ, cho dù có trang sức tốt cũng không thể mang, cho nên tổ mẫu người không cần bận tâm, có trang sức tốt vẫn nên cấp cho mấy vị muội muội thôi, cho ta mới chân chính là lãng phí đâu.” Nói xong liền móc khăn tay ra lau nước mắt.

“Ai!” Tô lão phu nhân thở dài, vẫy vẫy tay về phía bên cạnh, một nha hoàn vội tiến lên dâng một cái hộp nhỏ tới.

Tô lão phu nhân mở hộp ra, để lộ mấy tờ giấy đã ngả vàng “Ta lúc trẻ cũng thích trang điểm, trăm cay ngàn đắng mới đào được mấy phương thuốc dưỡng nhan này. Bởi vì dược liệu khó tìm, chi phí lại cao nên cũng không dùng được mấy lần. Sau này tổ phụ ngươi qua đời, ta cũng không còn tâm tư gì nữa. Bất quá phương thuốc này hiệu quả không tệ, trên mặt ngươi bây giờ bất quá chỉ là ban ngân còn sót lại thôi, chỗ này vừa khéo có phương thuốc trị rất tốt, ngươi thử một lần nhất định sẽ có hiệu quả.”

Nói xong lại chỉ về phía bên kia: “Mấy hôm trước nghe nói trên mặt ngươi còn ban ngân, ta đã cho người đi thu thập dược liệu, hôm nay sau khi các ngươi đi rồi quản gia mới mang mấy thứ dược liệu cuối cùng tới. Ngươi mang dược liệu này tìm người chế thuốc bôi một thời gian, dung mạo sẽ rất nhanh hồi phục.”

Một nha hoàn khác đã ôm một cái tráp lớn đi tới, Tô Ngọc Uyển nhìn vào thử, bên trong còn chứa năm sáu cái hộp to nhỏ bất đồng đang đựng nhân sâm, linh chi, long can thảo vô cùng trân quý.

Xem ra, vì muốn chặn miệng nàng, lão phu nhân đã hạ vốn gốc rồi.

Tô Ngọc Uyển cúi đầu, không lên tiếng.

Tô lão phu nhân thấy thái độ nàng đã dịu bớt, vội kéo tay nàng tới trước bàn, ấn vai ngồi xuống nói: “Nào, tới đây, chọn mấy thứ ngươi thích đi.” Lại tự mình chọn mấy thứ quý giá đặt trước mặt Tô Ngọc Uyển, nói tiếp: “Ta sẽ nói với nhị thẩm của ngươi, để nàng không ghi hận mẫu tử ngươi nữa. Một nhà sống chung làm sao tránh khỏi va chạm, chỉ cần đừng quá so đo là được, dù sao cũng là người một nhà mà phải không?”

Tô lão phu nhân nói xong lại cầm hai thất lụa màu sắc tươi sáng nói: “Đây là của biểu cữu mẫu đưa tới. Tuy nói chuyện ngươi ăn cá bị dị ứng cũng không phải nàng cố ý, nhưng dù sao cá cũng là do nàng đưa tới, nàng cảm thấy có lỗi với ngươi nên mới đưa tới hai thất vải để bồi tội. Uyển tỷ nhi ngươi rộng lượng, cũng đừng trách nàng có được không?”

Cái nhà này mặc dù đã phân gia nhưng chung quy cũng là người một nhà, đặc biệt là triều đại lấy hiếu trị thiên hạ như bây giờ, nếu Tô lão phu nhân bưng lên cái thân phận bà bà cùng tổ mẫu thì cho dù là Ân thị hay Tô Ngọc Uyển, Tô Thế Thịnh, Tô Thế Xương đều không thể không cúi đầu hiếu thuận bà ta.

Lại nói, Tô lão thái gia lúc còn trẻ làm ăn phát đạt đã chuyển cả nhà vào trong thành sống, một năm cũng chỉ có lúc tế tổ mới trở về quê trụ lại mấy ngày, ngày thường ngoại trừ tộc nhân có việc hiếu hỉ trọng đại đưa chút lễ thì rất ít khi qua lại với tộc nhân. Tộc trưởng Tô gia cũng chỉ là địa chủ nông thôn có chừng trăm mẫu ruộng, Tô Ngọc Uyển cho dù muốn trở về tộc cáo trạng, tộc trưởng cũng không nhất định có thể tới quản.

Nếu không phải Tô lão thái thái là vợ kế, mỗi lần về tế tổ đều bị người ta so sánh với Trần thị, bà lại là người yêu mặt mũi, không muốn mang tội danh trưởng tử nguyên phối vừa tạ thế mẫu tử nhà mình đã khi dễ cô nhi quả phụ nhà họ thì bà ta đúng là sẽ không để bụng chuyện Tô Ngọc Uyển hồi tộc cáo trạng.

Mà Tô Ngọc Uyển cũng hiểu rõ chuyện này nên mới không thật về quê mà cố tình tiết lộ tin tức cho Vương bà tử, khiến cho Tô lão phu nhân biết được chuyện này mà sốt ruột.

Bây giờ Tô lão phu nhân đã xuống nước còn mang nhiều thứ như vậy ra bồi thường, Tô Ngọc Uyển cũng nên thu tay, phối hợp với bà ta.

Nàng nhìn mấy thứ trên bàn, hơi chần chờ nói: “Chuyện này…nhị thẩm có biết không?”

“Nàng cho dù biết cũng không sao, cái nhà này vẫn do ta làm chủ.” Tô lão phu nhân hào khí phất tay.

“Nhưng mà…nhị thẩm sẽ không trả thù sau lưng nương ta chứ? Tổ mẫu cũng biết nương ta lá gan nhỏ, không chịu nổi kinh hách.” Tô Ngọc Uyển sầu lo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.