Trà Môn Khuê Tú

Chương 84: Chương 84: Đi dạo




Nàng chẳng những không thể tự mình nói ra trước mà cho dù Trần lão phu nhân có mời thì Tô Ngọc Uyển cũng phải từ chối một phen mới được, nếu không sẽ khiến Trần gia hiềm nghi.

“Như vậy làm sao được? Sẽ khiến Cữu tổ mẫu thêm phiền toái mất.”

“Sao lại phiền toái chứ? Ta cả ngày ở nhà cũng rất buồn, nếu như nương ngươi lại đây, mỗi ngày đều có người bồi ta trò chuyện giải khuây, ta là cầu còn không được làm sao lại phiền toái chứ?” Trần lão phu nhân cười hiền từ “Hơn nữa, Cữu tổ phụ ngươi vẫn luôn tự trách, cảm thấy bản thân không chiếu cố tốt các ngươi, nếu các ngươi dọn đến đây cũng xem như là cho ông ấy một cơ hội đền bù. Nếu không đến lúc chúng ta nằm xuống, cũng không có mặt mũi đi gặp tổ mẫu của ngươi.”

Tô Ngọc Uyển cuống quít đứng lên: “Cữu tổ phụ nói vậy chính là chiết sát chúng ta rồi. Chúng ta là tiểu bối, ngần ấy năm đã không thể hiếu kính Cữu tổ phụ và Cữu tổ mẫu cho thật tốt, người áy náy phải là chúng ta mới đúng.”

“Ai, không nói lời này nữa, lại nói cũng không phải chúng ta sai.” Trần lão phu nhân vung tay lên, ngụ ý tất cả đều là Tô lão thái gia sai.

Nhắc tới trưởng bối nhà mình, Tô Ngọc Uyển cũng không tiện nói thêm cái gì nữa. Chuyện năm đó ai đúng ai sai cũng không thể nói rõ ràng được. Nguyên phối của Tô lão thái gia đã qua đời, ông ấy tự nhiên cũng có quyền cưới ai làm vợ kế, mà Trần gia là nhà mẹ đẻ của nguyên phối, cũng có quyền can thiệp chuyện tục huyền của ông ấy. Hai nhà bất hòa bất quá cũng bởi vì Khổng thị. Mà người này cũng không thể nói là tốt hay xấu được, có Tô lão thái gia bảo hộ Tô Trường Thanh nên bà ta cũng không có hội làm ác nhân.

Thấy Tô Ngọc Uyển trầm mặc, Trần lão phu nhân tự trách cười nói: “Xem ta lại nói lung tung cái gì rồi, khi không lại nhắc tới mấy chuyện này làm gì. Một lát ngươi theo đại biểu tẩu ngươi tới sân viện kia xem thử một chút, nếu có chỗ nào cần tu sửa thì cứ nói với nàng. Đến lúc đó lại mở thêm một cái cửa, cũng tiện cho các ngươi ra vào, không đến mức muốn ra phủ còn phải thông báo với đại biểu cữu mẫu ngươi một tiếng.”

Trần lão phu nhân nói như vậy chứng tỏ cũng thực lòng muốn đại phòng chuyển tới phủ thành, đây tự nhiên cũng là ý tứ của Trần lão thái gia. Tô Ngọc Uyển đoán trước kia bà ấy cũng không mấy quan tâm đối với đại phòng Tô gia, cho dù là Hàn ma ma trở về đã bẩm báo hoàn cảnh gian nan của các nàng thì cũng không phái người tới giúp đỡ. Nay bỗng dưng lại thay đổi thái độ, hơn phân nửa là bởi vì nàng quá giống tổ mẫu, khiến Trần lão thái gia nhớ tới muội muội của mình mà ra.

Tô Ngọc Uyển cười cười: “Cữu tổ phụ và Cữu tổ mẫu đã suy nghĩ cho chúng ta như vậy, nếu ta còn từ chối nữa sẽ thành ra không biết xấu hổ. Chỉ là tiểu viện phía tây kia cũng không cần thu xếp nữa. Nhà chúng ta ở phủ thành cũng có một trà trang. Trước kia cha ta vì thuận tiện qua lại nên đã đặt mua hai tiểu viện ở thành đông, cách chỗ này cũng không xa, đến lúc đó chỉ cần tu sửa lại một chút là có thể ở được, không cần phiền toái Cữu tổ phụ và Cữu tổ mẫu.”

Thực lòng mà nói thì Trần lão phu nhân cũng không nguyện ý để đại phòng Tô gia chuyển đến nhà mình. Trần phủ tuy rộng nhưng cũng không thể chịu nổi nhiều người. Cái sân viện phía tây kia vốn là của nhà con thứ hai, tuy bây giờ bọn hắn đã đi nhậm chức bên ngoài, mấy năm cũng chưa về, nhưng giữ lại chỗ ở của bọn họ trong nhà cũng đại biểu cho nhớ mong của cha mẹ luôn ngóng trông bọn họ trở về. Nếu đem chỗ này cho người Tô gia thì một nhà nhi tử sẽ không có chỗ ở Huy Châu nữa, ngày lễ, ngày tết nếu trở về thì biết trụ ở đâu?

Cho dù chỉ là tạm thời cũng không được, bà không muốn nhi tử sinh ra khúc mắc, mà thất vọng buồn lòng với cha mẹ.

Hơn nữa hai nhà không thân thiết, bản tính thế nào cũng không rõ, vạn nhất sau này xảy ra va chạm muốn xử lý cũng rất phiền. Chi bằng ngay từ đầu liền cách xa một chút. Chỉ là trong lòng trượng phu vẫn luôn muốn đền bù cho cố muội muội, bà cũng không thể nói cái gì, chỉ đành phải theo ý mà làm.

Nay Tô Ngọc Uyển có thể thức thời như vậy, đồng ý chuyển nhà nhưng không lại không ở trong Trần phủ đã thành toàn tâm nguyện của Trần lão thái gia lại không làm bà khó xử, khiến cho Trần lão phu nhân yên lòng, cũng thực tình yêu thích Tô Ngọc Uyển hơn.

Trần lão phu nhân cười hiền lành: “Ngươi đứa nhỏ này còn khách khí với chúng ta cái gì? Có điều sân phía tây cũng không rộng lắm, một nhà các ngươi chen chúc với hạ nhân cũng hơi chật chội. Nếu ngươi đã có chỗ ở tốt rồi thì ta cũng không cưỡng cầu, dù sao cũng không xa, nếu có chuyện gì chỉ cần nói một tiếng là được.”

“Vâng, đa tạ Cữu tổ mẫu.” Tô Ngọc Uyển nhún người hành lễ.

“Được rồi, các ngươi đi chơi đi.” Trần lão phu nhân lại dặn dò Kim thị “Chiếu cố Uyển biểu muội cho tốt, đừng để người khác va chạm với nàng.”

“Vâng.” Kim thị kính cẩn lắng nghe ứng một tiếng rồi dẫn mấy người Tô Ngọc Uyển, Trần Hân Nhi, Trần Mật Nhi ra cửa.

Trần Mật Nhi tính tình hoạt bát, vừa lên xe ngựa đã vô thức vén rèm lên xem xét bên ngoài, Kim thị thấy vậy thì kêu một tiếng: “Tứ muội muội.” Nàng lúc này mới thả tay xuống, dẩu dẩu cái miệng nhỏ. Trần Hân Nhi nhàn nhạt ngồi một bên, cúi đầu giảo khăn tay, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

Đã không thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, không khí trong xe lại nặng nề quái dị, Tô Ngọc Uyển quét mắt một vòng rồi hỏi Trần Mật Nhi: “Mật Nhi biểu muội trước giờ có hay ra ngoài không? Phủ thành có chỗ nào ăn ngon hay thú vị không?”

Tô Ngọc Uyển vừa hỏi một câu đã rà trúng cái máy hát của Trần Mật Nhi khiến nàng ấy hưng phấn hẳn lên, gật đầu cười nói: “Cũng không thường xuyên ra cửa, bất quá trong thành có chỗ nào ăn ngon ta đều biết hết.” Sau đó bẻ ngón tay đếm đếm: “Thành đông có một cửa hàng điểm tâm là Văn Hương trai, làm điểm tâm không tệ, nổi tiếng nhất là bánh đậu xanh, nhưng mà ta lại thích tranh hương cao (Bánh vị cam) hơn. Cách Văn Hương Trai không xa còn có một tửu lâu bán thức ăn chay rất ngon tên là Tố Hinh các, nương đã dẫn ta tới đó vài lần, hương vị rất đặc biệt…”

Nàng vừa nói vừa nhìn Kim thị, muốn nàng ấy dẫn mấy người đi ăn một chút. Kim thị trước mặt Trần lão phu nhân thân thiết với Tô Ngọc Uyển như vậy có lẽ là bởi vì đã bị giáo huấn, bây giờ đã ra khỏi chủ viện liền trầm mặc không lên tiếng, có thể là do trời sinh đã không thích nói chuyện, một phần cũng là không bỏ xuống được mặt mũi.

Thấy cô em chồng trông mong nhìn mình, Kim thị cũng không tiện từ chối, cười nói với Tô Ngọc Uyển: “Những chỗ Mật Nhi nói đều rất tốt, hơn nữa cũng chỉ đón tiếp nữ quyến, không chiêu đã nam khách, rất thích hợp để chúng ta đi. Một lát nữa đi xem vải vóc và trang sức xong chúng ta liền tới Tố Hinh các dùng thức ăn chay đi, cũng cho người mua chút điểm tâm của Văn Hương trai về phủ nếm thử.”

“Được a, được a.” Trần Mật Nhi kêu lên vui sướng. Quả nhiên đứa nhỏ này xưa nay bị nhốt trong phủ, không mấy khi được ra ngoài cho nên cũng không biết nhiều lắm, đếm cả nửa ngày cũng chỉ có hai, ba nơi đó mà thôi.

Tô Ngọc Uyển nhìn thì có vẻ lão luyện nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, vừa nghe có đồ ăn ngon lại không cần phải quay về đối mặt với người Trần phủ thì vô cùng cao hứng, vui vẻ nói với Kim thị: “Vậy thì đành phải làm phiền tẩu tẩu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.