Trà Môn Khuê Tú

Chương 128: Chương 128: Giáp mặt lúng túng




Hà nhị nãi nãi vội đỡ nàng, cười nói: “Không cần đa lễ.” Sau đó liếc mắt đánh giá Tô Ngọc Uyển một chút, “Không ngờ vừa nhắc tới trà ngon đã gặp ngay chính chủ. Cũng may lúc nãy ta không có nói xấu gì.”

Mọi người đều cười vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Tô Ngọc Uyển cũng đã thay đổi.

Kinh doanh lá trà lợi nhuận rất phong phú. Vườn trà trên núi Tùng La được người ta săn đón như vậy cũng là vì nó cho lợi nhuận rất lớn, đám người quyền quý muốn chen chân vào để chia một chén canh thôi.

Hơn nữa lúc mọi người uống trà, quản gia cũng giới thiệu một chút về trà trang sản xuất ra loại trà đó: trà này dùng lá trà trên núi Tùng La và phương pháp riêng để sao chế, nguyên liệu hoàn mỹ, chế tác thích đáng, hương vị thanh thuần, ngọt sảng cho nên giá cả mới cao như vậy. Trên thị trường số lượng cũng có hạn, may mắn lắm mới có thể mua được một ít, qua một thời gian nữa, chỉ e muốn mua cũng không có mà mua.

Lúc đó mọi người còn tò mò muốn biết chủ nhân của nó là ai, năm nay bao nhiêu tuổi, một năm bán trà không biết kiếm được bao nhiêu bạc. Ai ngờ người ta lại ở ngay trước mắt mình.

Nghĩ tới số tiền hàng năm Tô gia kiếm được, một vị phu nhân khoảng chừng năm mươi tuổi không nhịn được mà hỏi: “Tô cô nương, bí phương này là do ai nghiên cứu ra vậy? Là thúc thúc, bá bá hay là do tổ tiên truyền xuống?”

Lời này chính là muốn bóng gió hỏi thăm mỗi năm nhà Tô Ngọc Uyển kinh doanh được bao nhiêu lợi nhuận. Nếu lợi nhuận phong phú sẽ tính xem có nên cưới vị cô nương có hồi môn phong phú này vào cửa không? Mặc dù Tô gia thân phận không cao, không xứng với nhi tử nhà bọn họ thì cũng có thể gả cho con vợ lẽ, hoặc cháu trai trong tộc cũng được, dù sao thì phù sa cũng đều chảy vào nhà mình.

Hôm qua Hình phu nhân được Ân thị nói hết chuyện trong nhà cho nghe nên bà biết Diệp gia trà trang là của Tô gia, có điều tình hình cụ thể trong đó thế nào thì bà cũng không rõ. Bà quay sang nhìn Khương thị.

Chuyện đã đến mức này, Khương thị cho dù có muốn giấu cũng không thể giấu được, đành phải thuận nước đẩy thuyền, làm người tốt một phen, chỉ vào Tô Ngọc Uyển nói: “Các ngươi cũng không ngờ tới có phải không? Trà mà các ngươi đang uống chính là của nhà nàng, phương pháp sao chế cũng do chính nàng nghĩ ra. Nhà bọn họ sớm đã phân gia rồi. Mười năm trước sau khi tổ phụ nàng qua đời đã chia gia sản ra làm ba phần cho phụ thân nàng và hai vị thúc thúc. Vị cháu ngoại này của chúng ta rất có bản lĩnh, sau khi phụ thân nàng qua đời, mẫu thân thân thể không tốt, hai đệ đệ còn nhỏ, gánh nặng trong nhà đều do một mình nàng gánh vác. Nàng không những xử lý vườn trà, trà trang gọn gàng ngăn nắp, còn có thể nghiên cứu ra phương pháp sao trà mới này, khiến cho việc kinh doanh ngày càng phát triển mạnh, không ít nam tử còn không bằng được nàng đâu!”

Tô Ngọc Uyển là cháu gái của muội muội Trần lão thái gia, thân thích này cũng có hơi xa chút, hơn nữa nàng còn đến từ một huyện nhỏ như Hưu Ninh, hẳn cũng không phải là nữ nhi nhà giàu có gì. Cho dù trong tay nàng có vườn trà đi nữa thì cũng chưa chắc lọt được vào mắt của mấy vị phu nhân quan gia kia. Nhưng mà nàng có bí phương độc nhất thì lại khác. Chỉ cần có thể sử dụng tốt là sẽ có thể kiếm được một khoản tiền rất lớn. Những người này tuy không phải xuất thân thế gia, trong tay cũng không thiếu bạc, nhưng mà có ai lại chê bạc nhiều đâu, nếu có thể cưới Tô Ngọc Uyển vào cửa, cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ như vậy nên mấy vị phu nhân kia liền trở nên thân thiết, kéo tay nàng hỏi han đủ thứ, hỏi nàng đang ở đâu? Mẫu thân vì sao hôm nay không tới? Đệ đệ còn đi học hay là giúp đỡ nàng quản lý gia nghiệp vân vân…

Trần Hân Nhi bên cạnh thấy vậy thì bĩu môi, nhưng nàng biết dụng ý định của mẫu thân và tổ mẫu mình nên cho dù trong lòng có khó chịu đi nữa cũng không dám đối nghịch, chỉ có thể đen mặt ngồi ở một bên.

Mọi người còn đang nói chuyện với nhau thì bỗng dưng có một vị cô nương đi về phía Tô Ngọc Uyển hỏi: “Tô cô nương tới rồi à?”

Tô Ngọc Uyển quay sang thì thấy Hình Dư Nghiên đi tới. Hôm nay nàng ấy mặc bộ y phục tinh xảo màu lam mua ở Cẩm Vân Hiên ngày hôm qua, vừa xinh đẹp lại tao nhã.

Tô Ngọc Uyển cũng không dám tỏ vẻ thân thiết, chỉ đứng dậy hành lễ, gọi một tiếng: “Hình cô nương.”

Hình Dư Nghiên xua tay: “Không cần khách khí như vậy.” Sau đó nói với mấy vị phu nhân, “Con đưa mấy vị cô nương ra ngoài chơi.”

Hình phu nhân cười nói: “Đi đi, mấy tiểu cô nương ở chung với nhau mới thoải mái.”

Tô Ngọc Uyển quay sang nhìn Khương thị. Bà ta thấy chuyện này cũng không có gì ngoài ý muốn. Vừa rồi Hình phu nhân cũng đã nói hôm qua hai mẹ con bà mới gặp Ân thị và Tô Ngọc Uyển ở Cẩm Vân Hiên.

Khương thị cười cười nói: “Các ngươi đi chơi đi. Hân tỷ nhi, con cũng đi cùng đi.”

Trần Hân Nhi sớm đã không kiên nhẫn, chỉ là Tô Ngọc Uyển không đi, nàng ta cũng không thể đi trước, nghe Khương thị nói vậy thì như được đại xá, đứng dậy theo Hình Dư Nghiên và Tô Ngọc Uyển ra ngoài.

Bảy, tám vị cô nương đang ríu rít nói chuyện với nhau trong thiên sảnh (sảnh bên) bỗng dưng trông thấy sau lưng Hình Dư Nghiên có một vị cô nương lạ mặt thì quay sang hỏi nàng: “Đây là ai vậy?”

Hình Dư Nghiên nói: “Đây là Tô cô nương, là thân thích trong nhà Trần đại nhân.”

Trần Hân Nhi nãy giờ vẫn nghẹn một bụng khí mà không có chỗ phát tác. Nghe Hình Dư Nghiên nói vậy thì khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Bất quá chỉ là một người bà con xa, không có cha tới nương nhờ nhà chúng ta mà thôi.”

Mấy tiểu cô nương xấu hổ liếc nhau.

Hôm qua Hình Dư Nghiên gặp gỡ Tô Ngọc Uyển cũng có ấn tượng rất tốt, thấy Trần Hân Nhi vô lễ như vậy thì hơi trầm mặt, không vui liếc nàng ta một cái.

“Tô cô nương, cô nương theo ta sang bên này đi.” Nàng lôi kéo Tô Ngọc Uyển đến bên kia ngồi xuống, tự mình rót cho Tô Ngọc Uyển một chén trà hỏi: “Ở phủ thành có quen không?”

Tô Ngọc Uyển biết Hình Dư Nghiên dùng cách này để biểu đạt bất mãn của mình với Trần Hân Nhi, nên cũng không khách khí, mỉm cười đón chén trà, cười cười nói: “Cũng tạm, dù sao chỗ này cách Hưu Ninh cũng không xa, thói quen sinh hoạt cũng không khác lắm. Có điều chỗ này nhiều người quá, náo nhiệt hơn bên kia rất nhiều.”

Thấy Hình Dư Nghiên thân thiết với Tô Ngọc Uyển như thế, mấy cô nương kia không khỏi liếc mắt nhìn Trần Hân Nhi một cái, sau đó cũng ào ào đi qua chỗ hai người ngồi xuống.

Chỗ này ngoại trừ Hình Dư Nghiên và em chồng của Hà nhị nãi nãi có thân phận cao hơn Trần gia ra, gia thế của những người còn lại đều thấp hơn rất nhiều. Mặc dù Trần Hân Nhi là cháu gái của Trần lão phu nhân, bình thường mọi người cũng sẽ cho nàng ta mấy phần mặt mũi, thậm chí còn nịnh bợ chút. Nhưng mà so với Hình Dư Nghiên, thì thân phận và địa vị của nàng vẫn kém hơn một bậc. Thấy Hình Dư Nghiên thân thiết với Tô Ngọc Uyển lại bất mãn với Trần Hân Nhi như vậy, mọi người tự nhiên đều sẽ đứng về phía bên này. Hơn nữa ngày thường Trần Hân Nhi cũng khiến người ta không thích nổi, chỉ là sợ hãi quyền thế của tổ phụ nàng ta nên mới không dám đắc tội mà thôi. Hình Dư Nghiên muốn hạ mặt mũi của Trần Hân Nhi, mọi người tự nhiên cũng vui vẻ làm nền.

Hình Dư Nghiên thấy mấy nàng lại đây thì vô cùng cao hứng, giới thiệu từng người với Tô Ngọc Uyển.

Trần Hân Nhi thấy vậy thì và tức vừa ngại, vò nát cả khăn tay. Hai vị cô nương có quan hệ tốt với nàng ta, thấy nàng ta như vậy thì nhìn qua nhìn lại hai bên, khó xử một lúc mới bước sang kéo tay áo của nàng ta nói: “Hân nhi, chúng ta cùng nhau qua đó đi.”

p/s: Ui mấy nay nhà có khách, xong gửi nàng bận vật vã. Tưởng xong rồi đang đú đởn thì khách bảo thiếu của tui rồi bà ơi. Mai mà Đà Lạt không mưa thì tui lại đi hái hồng, mưa thì sẽ edit típ cho mọi người đọc nhé. À, bên Wiki dịch lại bình thường rồi nên sẽ đỡ mất thời gian hơn. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.