Trà Môn Khuê Tú

Chương 59: Chương 59: Kỳ hảo




Thấy Tô Ngọc Uyển trầm lặng, tựa hồ không cao hứng, Ân thị không dám nói thêm gì nữa, nhưng không nói lại cảm thấy không cam lòng bèn khuyên nhủ: “Cha ngươi lúc sinh thời thương ngươi nhất, tới lúc lâm chung vẫn còn không yên tâm, chỉ sợ ngươi sau này không có chỗ dựa vào sẽ chịu khổ. Chuyện Lý gia từ hôn, nếu cha ngươi biết được còn không biết sẽ đau lòng thế nào đâu. Bây giờ có nhiều người tới cầu thú như vậy, hắn ở trên trời cao hứng còn không kịp, làm sao lại trách ngươi? Huống hồ chúng ta cũng không phải nghị thân bây giờ, chỉ là cho người ta một cái hồi âm, để bọn họ yên tâm là được, sao phải từ chối người ta. Ngươi thấy có phải hay không?”

Lê ma ma thấy vậy thì vội vàng nói: “Phu nhân, nếu chỉ xem điều kiện bên ngoài, Lý gia lúc trước cũng rất tốt, người ít, gia cảnh lại giàu có, Lý thiếu gia lại càng thêm tuấn tú lịch sự. Nhưng có ai biết bọn họ bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa đâu? Cho nên chúng ta chọn người, không thể chỉ nhìn bề ngoài, còn phải xem thiếu gia nhà người ta nhân phẩm thế nào, có ham mê nữ sắc hay không mới được. Chuyện nghị thân là đại sự cả đời, nếu gả sai người, bên ngoài dù có đẹp đẽ bên trong lại ngậm đắng nuốt cay thì lại có gì tốt. Dù sao cô nương cũng còn ba năm nữa mới có thể xuất giá, chúng ta cũng không cần sốt ruột.”

Ân thị nghe xong cảm thấy có lý mà nữ nhi cũng gật đầu tán đồng thì đành lui một bước đồng ý, nhìn chồng thiệp trong tay sầu não nói: “Mấy cái này phải trả lời thế nào mới tốt đây?”

“Cứ nói nữ nhi vẫn đang trong hiếu kỳ, không nên nghị thân.” Tô Ngọc Uyển nói.

“Cũng chỉ có thể như vậy.” Ân thị gia mớ thiệp trong tay lại cho Lê ma ma phân phó: “Việc này giao cho ma ma.”

“Phu nhân, cô nương yên tâm, lão nô sẽ giải quyết ổn thỏa.” Lê ma ma đón thiệp nói.

Chuyện cần nói đã nói xong, Tô Ngọc Uyển đang muốn cáo từ hồi sân viện thì nha hoàn tiến vào, mặt đầy cổ quái bẩm: “Phu nhân, nhị lão gia cùng nhị phu nhân cầu kiến người cùng cô nương.”

Ân thị còn tưởng mình nghe lầm rồi, có chút không dám tin mà hỏi lại: “Bọn họ cầu kiến… ta cùng Uyển tỷ nhi?” vô cùng nhấn mạnh hai chữ “cầu kiến”.

“Vâng.” Nha hoàn đáp lời: “Bọn họ đang chờ ngoài cổng, chờ bà tử truyền lời vào thông bẩm.”

Ân thị nghi hoặc nhìn về phía Tô Ngọc Uyển, hiển nhiên là vẫn có chút mơ hồ không hiểu rôt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tô Ngọc Uyển lại vô cùng bình tĩnh nói: “Thỉnh bọn họ vào đi. Cho người qua trà sạn kêu tam thiếu gia về đãi khách.”

Dù sao nam nữ khác biệt, Tô Trường Đình tới mẹ con nàng cũng không thể tiếp đón hắn trong nội viện cùng với Ngụy thị, mà để Lưa An chiêu đãi bên ngoài thính đường. Tô Thế Xương cũng đã trưởng thành, trà sạn lại cách nhà không xa, để hắn về đón tiếp Tô Trường Đình xem như là rèn luyện một chút.

Không bao lâu sau Ngụy thị đã vào cửa, phía sau còn có nha hoàn ôm theo lễ vật. Ngụy thị vừa vào cửa đã cười nói vô cùng thân thiết: “Đại tẩu, viện này của tẩu ta cũng lâu rồi không tới, bụi chuối tây bên ngoài đã lớn như vậy rồi. Thời gian thấm thoắt trôi qua, chúng ta đều già đi mà bọn nhỏ cũng đã lớn hết rồi.”

Trước kia chưa phân gia, Tô Trường Thanh cùng Ân thị là trưởng tử, trưởng tức nên ở cùng với vợ chồng lão thái gia ở chính viện, chính là sân viện của Ngụy thị bây giờ, mà sân viện này chính là chỗ của nhị phòng ở lúc trước. Sau khi phân gia, Tô lão phu nhân muốn đi theo con trai mình dưỡng lão nên đại phòng cùng nhị phòng liền đổi chỗ cho nhau.

Thái độ này của Ngụy thị chỉ có lúc Tô lão thái gia còn sống mới có, sau khi ông qua đời, bà đối với Ân thị liền xem như không thấy. Ân thị thấy bà ta như vậy thì hơi cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Ân thị vốn định đứng lên hai bước tiếp đón, phụ họa vài câu cho phải đạo, nào ngờ lời này của Ngụy thị lại chọc trúng nỗi lòng mong nhớ trượng phu khiến bà không nhịn được mà rơi nước mắt, tiếp lời Ngụy thị: “Chúng ta đều đã già rồi, lão gia nhà chúng ta cũng bỏ nhà chúng ta mà đi.”

Ngụy thị nói lời kia vốn là muốn nhắc khéo tới chuyện hôn nhân của Tô Ngọc Uyển, không ngờ Ân thị lại nhớ tới Tô Trường Thanh khiến bà ta hơi ngừng lại, cẩn thận liếc Tô Ngọc Uyển một cái, thấy nàng cũng đang nhìn mình không tốt thì vội vã tiến lên an ủi: “Đại tẩu đừng khóc. Nhân sinh đều phải nhìn về phía trước, phải nghĩ tới chỗ tốt mới có thể vui vẻ qua ngày. Tẩu ngẫm lại xem Uyển tỷ nhi có bao nhiêu tài giỏi, nay dung mạo cũng đã khôi phục, khiến trăm nhà cầu cưới đó thôi, người a, phúc khí còn ở phía sau đâu.”

Thời gian này được Lê ma ma khuyên nhủ, Ân thị cũng biết thói quen động một tí lại rơi nước mắt của mình dễ làm người khác phiền lòng nên cũng tận lực kiềm chế nước mắt, dùng sức gật đầu nhưng cũng không nói gì.

Ngụy thị cũng không cần bà trả lời, chỉ kêu nha hoàn của mình dâng lễ vật lên trước mặt Tô Ngọc Uyển nói: “Uyển tỷ nhi, trong mấy cô nương Tô gia thì ngươi là lớn nhất. Bây giờ có ngươi mở đầu, khiến cho người giàu có cùng quyền thế nhất trong thành đều tới cửa cầu cưới, mấy muội muội sau này cũng có thể lây chút ánh sáng. Thẩm cũng không có cái gì tốt cảm ơn ngươi, ngươi sắp phải nghị hôn rồi, tuy là vẫn còn trong hiếu kỳ, nhưng dù sao cũng phải trang điểm chút mới được. Đây là mấy khúc vải hoa cẩm tốt nhất, đừng nhìn bên ngoài bình thường mà chê, bên trong còn có huyền cơ đâu.”

Bà lấy một khúc vải dệt màu trắng mở ra một đoạn, đặt trước mặt Tô Ngọc Uyển nói: “Nhìn xem, mới nhìn thì là màu trắng, nhưng dưới ánh sáng mặt trời lại có thể nhìn thấy vân mây ẩn hiện. Ngươi nếu dùng làm váy dài mặc lên nhất định sẽ giống như tiên nữ cưỡi mây mà tới, khiến người ta không rời được mắt.”

Thấy Tô Ngọc Uyển vẫn không có biểu tình gì, Ngụy thị lại thu hồi khúc vải trắng, xả một cuộn màu lam nhạt khác chỉ cho nàng xem: “Khúc này lại ẩn ẩn có sóng lượn, lúc đi đường làn váy lay động giống như sóng biển dập dìu, vô cùng xinh đẹp.” Nói xong lại nhìn về phía Ân thị hỏi: “Đại tẩu nói có phải hay không?”

Ân thị lúc này đã lau khô nước mắt, vừa ngạc nhiên vừa chăm chú nhìn mấy khúc vải kia, nghe bà ta hỏi vậy thì vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, không biết này làm sao mà dệt được hoa văn tinh xảo như vậy?” Lại duỗi tay sờ sờ mặt vải hỏi: “Vải này bán thế nào, ta cũng đi mua mấy khúc cho Uyển tỷ nhi may y phục.”

Bởi vì Uyển tỷ nhi muốn nghị thân nên Ân thị chỉ một lòng nghĩ may cho nữ nhi mấy bộ xiêm y thật đẹp. Mấy khúc vải này màu sắc thanh nhã lại lộ quang hoa, vô cùng thích hợp với Tô Ngọc Uyển nên bà cũng muốn hỏi thăm xuất xứ một chút.”

Ngụy thị nghe được lời này thì vô cùng vui vẻ nói: “Đại tẩu lại khách khí rồi. Uyển tỷ nhi là nữ nhi của tẩu, nhưng cũng là chất nữ của ta cùng lão gia. Đại ca đã không còn nữa, lão gia nhà chúng ta cũng xem Uyển tỷ nhi như nữ nhi của mình. Này xem, lần trước bằng hữu đi sang đất Thục, hắn liền cố ý nhờ người ta mang về cho mấy khúc vải này cho Uyển tỷ nhi làm xiêm y đâu.”

“Cái này sao được? Ngươi nhanh mang về cho Lăng tỷ nhi may xiêm y đi.” Ân thị vội vã từ chối.

“Cũng không phải cho tẩu, là cho Uyển tỷ nhi, chuyện này tẩu nói không tính.” Ngụy thị tránh khỏi tay Ân thị, đưa mấy khúc vải cho Lập Xuân nói: “Huống hồ Lăng tỷ nhi ra hiếu xong cũng có không ít vải đẹp làm xiêm y rồi, cái này là lão gia nhà ta cho Uyển tỷ nhi.”

Lập Xuân lại không đón lấy, chỉ nhìn Tô Ngọc Uyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.