Trà Môn Khuê Tú

Chương 169: Chương 169: Nhan an lan tới chơi




Cho nên Tô Ngọc Uyển cũng không để tâm chuyện của Hình gia nữa, hôm sau ngủ dậy liền vội vàng đi xem sổ sách.

Hôm nay là đầu tháng, cũng chính là ngày kết toán sổ sách thu vào của tháng trước. Cứ đến mùng một, sản nghiệp các nơi đều sẽ phái người mang sổ sách tới cho nàng kiểm tra, Hạ Chí tính toán kiểm tra trước, nếu không có gì sai sót thì sẽ giao lại cho Tô Ngọc Uyển.

Tô Ngọc Uyển nhìn sổ sách trong tay, khá hài lòng với khoản lợi nhuận thu được trong khoảng thời gian này.

Lúc trước vì muốn mua vườn trà và núi hoang nên nàng đã tiêu hết toàn bộ số tiền kiếm được của vụ trà Xuân và bảy, tám phần tiền tích trữ của phụ thân để lại. Tô Ngọc Uyển mua vườn trà vào cuối tháng năm, vụ trà Xuân đã qua, nhưng vụ trà hè lại sắp đến. Mùa hè, cây trà lớn nhanh, mặc dù giá sẽ thấp hơn nhưng bù lại số lượng lại rất lớn, nhất là nàng lại mua thêm cả mấy vườn trà lớn, nên lợi nhuận cũng không kém hơn so với vụ trà Xuân trên núi Tùng La, mới ba, bốn tháng đã kiếm được chừng hai ngàn lượng bạc.

Tô Ngọc Uyển mặc váy hoa mỏng màu xanh nhạt, ngồi trong thư phòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào sổ sách nhưng đầu óc lại đang nghĩ xem nên đem một ngàn tám trăm lượng bạc này đi mua vườn trà hay là mua một căn nhà lớn hơn để ở thì được.

Tòa nhà này của Tô gia chỉ có hai sân viện, một nhà Tô gia cộng thêm cả hạ nhân cùng ở có hơi chật chội. Hơn nữa chỗ này cũng không có hoa viên, bình thường muốn tìm một chỗ để đi dạo cũng không có. Cả ngày Tô Ngọc Uyển đều bận rộn, chẳng mấy khi có thời gian ở nhà tản bộ ngắm cảnh, nhưng mà Ân thị thì khác. Lúc còn ở Hưu Ninh, diện tích của Tô phủ lớn nên có rất nhiều hoa viên và hồ nước, lúc Ân thị không có việc gì làm thì sẽ ra đó đi dạo, tỉa cành cắt hoa gì đó cũng có thể giết thời gian. Bây giờ phải chen chúc trong tòa nhà nho nhỏ thế này tự nhiên là không thoải mái, có điều Ân thị biết Tô Ngọc Uyển đã mang hết tiền đi mua vườn trà rồi cho nên mới chịu đựng không nói mà thôi.

Nhưng mà cho dù Ân thị không nói, Tô Ngọc Uyển làm nữ nhi lại không thể không quan tâm tới tâm tình và chất lượng cuộc sống của mẫu thân mình.

Nàng còn đang rối rắm chưa biết phải quyết định thế nào thì lại nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài cửa viện. Tô Ngọc Uyển ngẩng đầu lên nhìn lại liền trông thấy Ân thị dẫn theo Lê ma ma và một nha hoàn đi tới, trong tay nha hoàn còn bưng một hộp đồ ăn, chắc là Ân thị lại làm được món gì ngon mang tới cho nữ nhi ăn.

Tô Ngọc Uyển đặt sổ sách xuống, đứng dậy bước ra ngoài đón.

Ân thị vừa vào sân đã thấy nữ nhi chờ sẵn ngoài hành lang thì cười nói: “Nương vừa mới làm bánh kê, con nếm thử một chút đi.”

Tô Ngọc Uyển chờ Ân thị bước lên bậc thang rồi mới ôm tay bà, kéo người vào phòng nói: “Con thích ăn bánh kê nương làm nhất.”

Này cũng không phải nàng dỗ cho Ân thị vui vẻ, mà sự thực là vậy. Ân thị thích nấu nướng, hơn nữa cũng rất có thiên phú, thường thích tự mình xuống bếp làm đồ ăn, mà hương vị cũng rất tuyệt. Bánh kê này chính là món điểm tâm mà Tô Ngọc Uyển thích nhất.

Hai mẹ con vào phòng, nha hoàn lấy điểm tâm đặt trong hộp ra cùng với một chén sữa dê nóng hôi hổi đặt lên bàn.

“Con tranh thủ ăn đi cho nóng, cả ngày đều bận trong bận ngoài thế này, phải bồi bổ nhiều chút.” Ân thị nhìn nữ nhi, từ ái nói. Thấy nữ nhi cầm điểm tâm lên ăn mới đưa mắt quan sát xung quanh, thấy sổ sách trên bàn liền cầm lên lật thử vài trang, sau đó hỏi: “Nương nghe Lê ma ma nói con đang định mua nhà có phải không?”

Tô Ngọc Uyển nhìn sang Lê ma ma một cái, trong lòng vô cùng ấm áp, biết bà lại tranh thủ thay mình nói chuyện trước mặt Ân thị nên quay sang cười với Ân thị nói: “Vâng. Tòa nhà này hơi nhỏ, nhiều người ở hơi chật chội.”

“Con đừng vội mua nhà lớn, để bạc đó mua vườn trà tiếp đi.” Ân thị nói.

Tô Ngọc Uyển cũng đoán là Ân thị sẽ nói như vậy. Mặc dù bà không có chủ ý và năng lực gì đáng nói, không thể vì con cái chống đỡ một mái nhà, thậm chí là quản lý nội trạch cũng làm không tốt, nhưng bà lại vô cùng yêu thương trượng phu và nhi nữ, từ trước đến nay đều đem nhu cầu của chính mình đặt ở phía sau. Tô Ngọc Uyển cảm thấy như vậy cũng đủ rồi.

Nếu bà đã không có năng lực còn thích vung tay múa chân, cả ngày chỉ nghĩ đến lợi ích và quyền của mẫu thân thì nàng sẽ khóc không ra nước mắt mất.

Tô Ngọc Uyển liền quyết định mua tòa nhà trước, sau này lại mở rộng vườn trà sau cũng không muộn. Nhưng mà nàng còn chưa lên tiếng, Ân thị đã nói tiếp: “Hôm qua hạ nhân của tam phòng đã tới thỉnh an, nói là nhị thúc và nhị thẩm ngươi cũng muốn đến phủ thành, hình như là muốn tìm một cửa hôn sự tốt cho Lăng tỷ nhi thì phải. Nếu lúc này chúng ta mua nhà, bọn họ tự nhiên sẽ tới đây chen chúc. Lúc ở Hưu Ninh bọn họ đã gây cho chúng ta không ít phiền toái, cho nên bây giờ nương không muốn để bọn họ tới nhà chúng ta ở nữa.”

“Nhị thẩm và nhị thúc muốn tới phủ thành sao?” Tô Ngọc Uyển kinh ngạc hỏi.

Ân thị gật đầu: “Lúc đó con không có ở nhà, lúc con về thì muộn rồi nên nương không nói.” Bà khoát tay, “Dù sao cũng không quan trọng, chúng ta cứ tránh xa bọn họ ra là được.”

Tô Ngọc Uyển cười cười, biết Ân thị hôm nay có thể được như vậy cũng là nhờ công lao của Lê ma ma.

“Vậy con lấy bạc đi mua vườn trà nhé? Bây giờ mua vườn trà là tốt nhất, bằng không sau này giá cả sẽ tăng lên chóng mặt. Đợi đến lúc con kiếm được lời sẽ mua cho nương một tòa nhà thật lớn, có cả hoa viên trong nhà nhé.” Tô Ngọc Uyển vừa bẻ một miếng bánh kê cho vào miệng vừa nói.

“Được, con cứ xem rồi làm đi, đừng bận tâm tới ta. Chỉ cần mấy tỷ đệ các con tốt thì cho dù ta có phải ăn cỏ, ăn trấu cũng vui vẻ.” Ân thị từ ái vỗ vỗ mái tóc dài đen nhánh của Tô Ngọc Uyển.

Tô Ngọc Uyển cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Này cũng không phải nàng ba phải, một lát đã thay đổi chủ ý mà bởi vì nàng quá mức chán ghét người của nhị phòng. Nhất là kẻ thích chiếm tiện nghi của người khác như Tô Trường Đình, nếu biết đại phòng có một tòa nhà lớn thì hắn nhất định sẽ mang theo vợ con đến ở, không thèm quan tâm đại tẩu đang ở góa không thích hợp cho tiểu thúc như hắn ở lại, cũng mặc kệ hai phòng đã xé rách mặt với nhau và người đại phòng không hề thích hắn.

Cho nên tòa nhà này tạm thời vẫn không nên mua thì tốt hơn.

Tô Ngọc Uyển dùng điểm tâm xong tiễn Ân thị đi rồi, đang định viết thư cho Mã chưởng quầy để lão trong lúc giúp Trần gia thu xếp chuyện mua vườn trà thì tranh thủ tìm cho nhà mình luôn thì đã nghe nha hoàn báo Mã chưởng quầy tới.

“Tới thật đúng lúc.” Tô Ngọc Uyển cười nói, trở về phòng thay y phục rồi đi về phía tiểu khóa viện ở tiền viện – nơi Tô Ngọc Uyển chuyên dùng để tiếp các chưởng quầy đến bàn bạc công sự.

Nàng vừa bước vào tiểu khóa viện đã thấy Mã chưởng quầy đi lại trước cửa, vừa thấy nàng tới hai mắt đã sáng lên, bước vội hai bước lên trước, đưa tay ra dấu im lặng, ý bảo nàng ra ngoài cửa viện.

Tô Ngọc Uyển hơi kinh ngạc, không biết Mã chưởng quầy muốn làm gì nhưng cũng im lặng đi theo lão ra cửa viện, mãi tới lúc cách cửa viện hơn một trượng rồi, Mã chưởng quầy mới quay đầu lại nhìn xung quanh, thấp giọng nói với Tô Ngọc Uyển: “Cô nương có biết vị Nhan công tử tới từ kinh thành không?”

Tô Ngọc Uyển nhướng mày: “Có gặp mấy lần. Mùa xuân rồi hắn đi theo Thẩm công tử tới Hưu Ninh, có ở nhờ Diệp gia trà trang nhà chúng ta một đêm. Hôm qua trà trang có người tới cửa gây sự hắn cũng có mặt, sau đó cùng với Thẩm công tử đứng ra làm người chứng kiến cho chúng ta. Sao vậy?”

Mã chưởng quầy cổ quái nhìn Tô Ngọc Uyển, hạ thấp giọng hơn nữa nói: “Sáng hôm nay hắn tới trà trang từ sớm, nói là muốn gặp ta. Ta nghe tiểu nhị thông truyền xong thì vội vã qua đó, nhưng mà hắn lại nói là mình có việc cần bái phỏng cô nương, nhưng sợ làm ảnh hưởng tới thanh danh của cô nương cho nên muốn nhờ ta dẫn tới đây bái kiến.” Lão chỉ chỉ vào trong viện, “Bây giờ người đang ở trong viện đó.”

Tô Ngọc Uyển ngạc nhiên: “Hắn có chuyện gì sao?”

Mã chưởng quầy lắc đầu: “Ta có hỏi nhưng hắn không chịu nói, chỉ nói là gặp cô nương sẽ biết.”

“Chắc là bàn chuyện sinh ý.” Tô Ngọc Uyển khoát tay, đi vào trong viện, “Có lẽ là muốn hợp tác với chúng ta.”

Mã chưởng quầy cũng gật đầu tán đồng. Ngoại trừ việc làm ăn ra lão cũng không nghĩ ra được lý do gì khác, chỉ là trong lòng lão cũng chút buồn bực, muốn bàn chuyện sinh ý, nói với lão không phải là được rồi sao? Cần gì phải gặp cô nương? Chẳng lẽ hắn xem thường mấy chưởng quầy như mình? Tác phong của vị công tử tới từ kinh thành này cũng thật kì quặc, làm việc cứ phải đòi gặp người đứng đầu mới được.

Có điều công tử thế gia từ kinh thành có thể coi trùng sinh ý nhà mình, nguyện ý tới nói chuyện hợp tác cũng là chuyện tốt, cho nên chút buồn bực này chẳng mấy đã bị hắn vứt ra sau đầu, âm thầm vui sướng đi theo Tô Ngọc Uyển vào sân, hướng về chính sảnh.

P/s: Tui đã trở lại rồi đây, thực là không dễ dàng chút nào, lâu ngày không đụng tới cả người đơ luôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.