Trà Môn Khuê Tú

Chương 67: Chương 67: Tính kế




“Chuyện này thì có gì khó đoán đâu?” Tô Ngọc Uyển cười cười đáp, “…Hoắc đại phu đã kê đơn, bà ta cũng không thể nào không uống thuốc nằm vạ trên giường giả bệnh mãi được. Nếu không nhân cơ hội này nói ra, chỉ có thể giả bệnh thêm lần nữa. Giả một lần còn dễ nói, nếu lại giả thêm lần nữa sẽ không tránh khỏi bị người hoài nghi, hơn nữa còn phải chịu khổ da thịt thêm một lần, cho nên bà ta nhất định sẽ nói ra trước khi uống thuốc.”

Tô Thế Xương thở dài: “Nhân tâm thật là khó hiểu.”

Tô Ngọc Uyển cùng mấy người Lập Xuân, Hạ Chí buồn cười, một thiếu niên nho nhỏ như hắn lại có bộ dạng thâm trầm than ngắn thở dài như vậy, trông thế nào cũng thấy đáng yêu.

Đoàn người đi về phía viện của Mạnh di nương.

Phòng của Mạnh di nương tất nhiên đã được dọn dẹp qua, không những không có mùi lạ còn dùng huân hương xông qua, trong phòng vẫn còn vương lại hương thơm nhàn nhạt. Mạnh di nương cũng đã tắm rửa chải đầu, trông cũng có tinh thần hơn rất nhiều, nghe tiếng bước chân đi vào thì giãy giụa để nha hoàn đỡ lên, dựa vào đầu giường, Tô Thế Thịnh săn sóc cầm gối đầu kê sau lưng, lại dùng khăn lau mồ hôi lạnh cho bà ta.

Tô Thế Xương bởi vì muốn xem Mạnh di nương diễn kịch nên cũng theo vào. Hắn dù sao cũng chưa thành niên, trong phòng còn có cả Tô Thế Thịnh nên thấy hắn theo vào mọi người cũng không để ý.

Mạnh di nương ngồi xong rồi mới nhìn Tô Ngọc Uyển, yếu ớt gọi một tiếng: “Cô nương…”

lại duỗi tay một cái, nha hoàn mang ghế tròn đặt ở trước giường cho Tô Ngọc Uyển. Nàng cũng không khách khí, ngồi xuống ghế xong thì hơi cười cười nói: “Có chuyện gì mà Di nương phải gọi ta qua đây để nói? Hoắc đại phu cũng nói bệnh của người không có gì đáng ngại, chỉ cần uống hai thang thuốc, điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏe lại. Có gì muốn nói, chờ bệnh tốt lên lại nói cũng không muộn.”

Mạnh di nương rơi nước mắt, nhẹ giọng nói: “Thân thể của ta, ta biết rất rõ, ta chỉ sợ là sắp không xong rồi, lời này nếu còn không nói, chỉ sợ sẽ không kịp nữa…”

Tô Thế Thịnh vừa nghe thì nóng nảy, há miệng muốn ngắt lời không cho mẫu thân nói tiếp thì Mạnh di nương đã đưa tay xua xua, ý bảo hắn đừng xen vào, lại nhìn chằm chằm Tô Ngọc Uyển nói: “Đại cô nương, ta cả đời này cũng chỉ có một hài tử là Thịnh ca nhi, nếu ta có mệnh hệ gì người ta không yên lòng nhất cũng chính là hắn.”

“Di nương…” Tô Thế Thịnh nghẹn ngào gọi một tiếng, rơi nước mắt.

Tô Ngọc Uyển gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta biết.”

Mạnh di nương cúi đầu lau nước mắt nhưng khi ngẩng lên hai mắt vẫn đẫm lệ nói: “Hắn không đầu thai vào bụng của phu nhân, lại đến trên người có địa vị hèn mọn như ta, là hắn không có phúc khí, không thể làm huynh đệ cùng phụ cùng mẫu với cô nương.”

Đã nói đến mức này, Tô Ngọc Uyển cũng không thể không theo lệ thường mà an ủi người trước lúc lâm chung: “Di nương yên tâm, mặc dù Thịnh ca nhi cùng cha khác mẹ với chúng ta, nhưng từ trước đến nay ta đều xem hắn là đệ đệ ruột thịt mà đối đãi, không khác gì Xương ca nhi.”

“Cô nương là người thiện tâm, sau này ắt sẽ gả được vào nhà tốt, cả đời đều trôi qua suôn sẻ.” Mạnh di nương cười cười, chân thành nói.

Tô Ngọc Uyển gật đầu: “Đa tạ, mượn cát ngôn của di nương.”

Nói đến đây, Mạnh di nương chậm rãi thu liễm nụ cười, biểu tình có chút nghiêm trọng, vươn bàn tay khô héo dường như muốn kéo tay Tô Ngọc Uyển, nàng hơi nhăn mày nhưng cũng không lập tức vươn tay ra.

Tô Thế Thịnh cầu xin gọi một tiếng “Tỷ…”

Tô Thế Xương liếc hắn, ẩn ẩn bất mãn. Nhưng Tô Thế Thịnh lúc này chỉ lo nhìn Mạnh di nương nên không nhìn thấy. Cũng may Tô Ngọc Uyển nghe hắn cầu xin thì vẫn vươn tay, cầm lấy tay Mạnh di nương.

“Đại cô nương, ngươi nếu đã xem Thịnh ca nhi là thân đệ đệ, vậy bí phương kia ngươi có thể hay không… có thể hay không cũng cho Thịnh ca nhi một phần? Các ngươi đều là người một nhà, nếu huynh đệ nhà mẹ đẻ tốt, ngươi ở nhà chồng cũng có thể đứng thẳng thắt lưng có phải không?” Mạnh di nương giống như hồi quang phản chiếu, lúc nói lời này tuy có hơi hổn hển nhưng trên mặt lại hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, hai mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm Tô Ngọc Uyển, giống như muốn xuyên thủng tâm trí của nàng, ép nàng phải đáp ứng vậy.

Tô Ngọc Uyển vẫn cười nhưng hai mắt lại trở nên lạnh lẽo, dùng sức rút tay về, nhàn nhạt nói: “Thịnh ca nhi là đệ đệ của ta, mặc dù di nương không có trận bệnh này ta cũng sẽ giao bí phương cho hắn cùng Xương ca nhi. Bí phương này tuy nói là ta tự mình nghiên cứu được nhưng ta cũng chưa từng có ý định độc chiếm.”

Nàng quay đầu nhìn Tô Thế Thịnh, trên mặt đã không còn tươi cười: “Chỉ là ta không biết Thịnh ca nhi có xem ta như tỷ tỷ của mình hay không thôi, dù sao hắn cũng có một mẫu thân tốt như di nương mà có phải không?” Mấy lời cuối cùng giọng điệu của nàng đã trở nên lạnh lẽo.

Tô Thế Thịnh bị nàng nhìn như vậy thì trong lòng có chút chột dạ, giống như mình đã làm chuyện gì có lỗi với nàng vậy. Chờ đến lúc hắn suy nghĩ kĩ càng, chính mình hình như cái gì cũng chưa làm, lại càng không có chuyện có lỗi với tỷ tỷ thì Tô Ngọc Uyển đã quay đầu đi, không thèm nhìn hắn nữa.

Tô Ngọc Uyển đứng lên, mặt không biểu tình nhìn Mạnh di nương trên giường nói: “Có những lời này, di nương hẳn cũng nên an tâm dưỡng bệnh rồi đi? Người cứ nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta không quấy rầy nữa.” Nói xong thì xoay người ra ngoài, quyết tuyệt nói: “Xương ca nhi chúng ta đi thôi.”

Tô Thế Xương lạnh lẽo nhìn Tô Thế Thịnh một cái rồi cũng vội vã đuổi theo Tô Ngọc Uyển.

Tô Thế Thịnh bị thái độ của Tô Ngọc Uyển cùng Tô Thế Xương làm cho ngơ ngác, trong lòng ẩn ẩn bất an, phảng phất như trong nháy mắt kia, thế giới của hắn đã cách xa thật xa tỷ tỷ cùng ca ca rồi vậy.

“Di nương…” Hắn không biết phải làm sao gọi Mạnh di nương một tiếng.

Mạnh di nương cũng phát hiện không thích hợp, vội vàng nói: “Ngươi… ngươi mau đi theo đại cô nương cùng nhị thiếu gia giải thích đi, đừng để bọn họ hiểu lầm ngươi.”

Tô Thế Thịnh giống như tìm được đường sáng, vội vàng đuổi theo, nhưng chờ hắn đuổi ra tới bên ngoài viện môn, Tô Ngọc Uyển cùng Tô Thế Xương đã qua khỏi khúc cua, không còn bóng dáng.

Nghĩ lại mẹ ruột đang trong lúc nguy hiểm sớm tối, Tô Thế Thịnh dừng bước, hơi do dự một chút lại xoay người trở về phòng.

Trong phòng Mạnh di nương vẫn giữ nguyên tư thế như lúc hắn ra ngoài, trên mặt càng thêm nôn nóng và lo lắng. Thấy hắn trở vào liền hỏi: “Thế nào rồi? Có nói không?”

Tô Thế Thịnh lắc đầu: “Bọn họ đi nhanh quá, không đuổi kịp.”

“Ngươi đứa nhỏ này, đường chỉ có một đoạn như vậy, ngươi cũng không biết đi thêm mấy bước xem bọn họ đi đâu sao?” Mạnh di nương bối rối.

P/s: nói thật, lúc edit những đoạn có nhân vật Mạnh di nương này mình rất bực bội, bà ta không chịu làm cái gì, chỉ ăn không ngồi rồi, đợi người ta nuôi mình, thấy nguy hiểm thì trốn vào phía sau, nghe được mùi ngon lại giở thủ đoạn tranh giành, rõ ràng là ăn mặc của đại phòng nhưng lại bắt tay với người ngoài tính kế nhà mình, vô cùng đáng khinh luôn.

Cũng không hiểu mắt mũi Tô Trường Thanh để đâu, cưới mấy phòng thiếp thất đều là cực phẩm, nản. Đúng là ăn no rửng mỡ, bực hết cả mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.