Trà Môn Khuê Tú

Chương 29: Chương 29: Tô ngọc lăng




Lúc đoàn người tới Ninh Hi đường, trong phòng đã vô cùng náo nhiệt, còn mơ hồ xen lẫn tiếng cười của mấy tiểu cô nương. Đi vào trong phòng Tô Ngọc Uyển thấy Khổng đại phu nhân đang ngồi bên dưới chủ vị, nói chuyện với Tô lão phu nhân, mà nữ nhi của bà ta là Khổng Bội Vân cùng mấy người Tô Ngọc Lăng đang cười rất vui vẻ, mẹ con Ngụy thị, tam phu nhân cùng hai nữ nhi của bà cũng đã đến.

Mẹ con Khổng gia tuy là khách quen nhưng dù sao nam nữ vẫn có khác, Tô Thế Xương cùng Tô Thế Thịnh thỉnh an lão phu nhân xong liền đi về phía đại sảnh, dùng bữa cùng Tô Trường Đình và Tô Trường Phong.

– Đại biểu tỷ tới rồi?

Khổng Bội Vân thấy Tô Ngọc Uyển lại đây thì ngừng cười, đứng lên hành lễ với Ân thị cùng Tô Ngọc Uyển. Khổng đại lão gia lớn tuổi hơn Tô Trường Thanh, Khổng đại phu nhân liền ngồi ngay ngắn, chờ Ân thị hành lễ với mình. Tô lão phu nhân đợi mọi người hành lễ xong, liền phân phó nói:

– Canh giờ không sớm, lát nữa Nguyệt nương cùng Vân tỷ nhi còn phải trở về, kêu các nàng nhanh dọn cơm đi.

Ngụy thị lên tiếng, tự mình đi thu xếp. Ân thị cười nói:

– Đa tạ nương. Không biết đại biểu tẩu mang cá gì tới?

– Gọi là cá gì nhỉ…

Khổng đại phu nhân nhắm mắt suy nghĩ nửa ngày, gõ gõ đầu đầy châu ngọc của mình, cười tự trách:

– Xem ta này, trí nhớ thật là hỏng bét, trước khi tới ta còn cố ý hỏi lão gia nhà ta tên cá, bây giờ lại không nhớ ra. Bất quá ngươi yên tâm, ta vẫn nhớ kỹ Uyển tỷ nhi không ăn được cá biển, cho nên lúc hỏi tên, còn đặc biệt hỏi rõ là cá biển hay cá sông, gã sai vặt của lão gia nhà ta nói là cá sông. A, nhớ ra rồi, cá này là cá Đao, rất khó bắt, gã sai vặt kia phải hoa rất nhiều bạc mới mua được một sọt này, chính là nghĩ cô thái thái thích ăn đồ ngon nên mới mua tới hiếu kính.

Tô Ngọc Uyển cong môi cười, vuốt mông ngựa khen:

– Vẫn là biểu cữu mẫu có tâm hiếu thuận tổ mẫu. Bất quá cá này quý như vậy, mấy người tiểu bối chúng ta ăn không nổi, vẫn nên để tổ mẫu bồi bổ thân mình đi.

– Ai nha, Uyển tỉ nhi ngươi cũng thực hiếu thuận, không uổng công cô thái thái thương ngươi. Ngươi yên tâm, biểu cữu ngươi tuy không có tiền đồ gì, năm trước mở quán trà, vận chuyển theo đường sông, cũng kiếm được ít bạc. Tục ngữ nói, uống nước không quên người đào giếng, Tô gia đối với chúng ta tốt, chúng ta cũng không dám quên. Cá này mua tới cũng là muốn cảm tạ mọi người, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ mỗi người một con.

Lời này của Khổng thị khiến Tô lão phu nhân vô cùng có mặt mũi, tràn ngập ý cười nói:

– Biểu cữu mẫu ngươi đã nói vậy, ngươi cũng đừng khách khí, chỉ lo ăn nghèo nàng là được.

Cả phòng lại được dịp cười vang. Lúc này Ngụy thị cũng vào bẩm:

– Nương, đồ ăn đã chuẩn bị xong, chúng ta nhanh tới thiên thính đi.

– Ừ, đi thôi.

Tô lão phu nhân vừa mới đứng dậy, Khổng đại phu nhân đã giành trước một bước nâng bà, dìu đến đại sảnh. Trong sảnh bày hai bàn, người lớn một bàn, tiểu cô nương một bàn, mọi người theo thứ tự ngồi xuống, lúc hạ nhân hầu hạ chủ tử rửa tay, nha hoàn thiếp thân đã giúp chủ tử gắp đồ ăn.

Cá Đao kia rộng chừng ba bốn chỉ, dài hơn một thước (một thước là 33cm, cơ mà một chỉ là bao nhiêu mình bó tay, ai biết có thể chỉ giúp mình với được không), hấp trong mâm sứ trắng nõn, bên trên rải hành sợi, đặt ở giữa bàn.

Bàn này của Tô Ngọc Uyển có tất cả sáu người, trên mâm sứ cũng vừa đủ sáu con cá Đao, đúng là mỗi người một con. Khổng Bội Vân tuy là khách, nhưng cá là do nhà nàng mang đến, nên lên tiếng khuyên nhủ:

– Mọi người đừng khách khí nhanh nếm thử cá này đi. Ta nghe cha ta nói, cá này ăn rất ngon, phải tự mình ăn thử mới biết được.

Tô gia tuy là thương gia, nhưng Tô lão thái gia xuất thân là người đọc sách, rất là chú trọng quy củ. Bàn này tuy cùng thế hệ, nhưng Tô Ngọc Uyển là trưởng tỷ, nàng không động đũa, những người khác cũng không thể động.

Lập Xuân thấy mọi người đều nhìn về phía Tô Ngọc Uyển, thì dùng mắt hỏi, thấy nàng gật gật đầu, liền kẹp cá tới cái đĩa trước mặt, tinh tế gỡ xương. Ánh mắt Tô Ngọc Lăng lóe lên bảo nha hoàn của mình cũng gắp một con.

Tô Ngọc Uyển nhìn đĩa cá Lập Xuân gỡ ra trước mặt, do dự một chút, dùng đũa gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng. Cá Đao này quả nhiên là danh bất hư truyền, thịt cá non mịn, vào miệng liền tan, khó nhất chính là cỗ hương vị vô cùng tươi ngon kia khiến cho răng miệng sinh hương, thật lâu không tiêu tan. Người có đầu lưỡi mẫn cảm như Tô Ngọc Uyển, đối với đồ ăn ngon như vậy thực vô cùng hưởng thụ.

Tô Ngọc Uyển bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, ở trước mặt mĩ vị cũng muốn phóng túng mình một chút. Bất quá nàng quét mắt nhìn Tô Ngọc Lăng một chút, đũa đang hướng về đĩa cá liền dừng lại, chuyển qua kẹp một miếng gà phù dung, đưa vào miệng.

Tô Ngọc Lăng ngừng ăn, hướng Khổng Bội Vân sử một ánh mắt. Khổng Bội Vân lập tức hiểu ý, cười cười nói với Tô Ngọc Uyển:

– Đại biểu tỷ, sao tỷ không ăn? Chẳng lẽ là hương vị không tốt?

– Ta ăn cá biển sẽ bị dị ứng, khi còn nhỏ thiếu chút nữa đã bỏ mạng.

Tô Ngọc Uyển cũng chậm rầm rì nói, bỏ miếng gà phù dung kia vào miệng.

Tươi cười trên mặt Khổng Bội Vân cứng đờ một lát, lại nhanh chóng khôi phục thần thái nói:

– Nhưng đây là cá sông, chính là bắt lên từ sông của châu chúng ta. Đại tỷ tỷ cũng biết cha ta mấy năm nay tuy có buôn bán trà nhưng với tài lực nhà chúng ta cũng chỉ có thể quanh quẩn trong châu này, không thể ra biển. Cá này là do cha ta tận mắt nhìn thấy người ta bắt lên, mướn thuyền cùng xe ngựa nhanh chóng mang về. Cá này chú ý tươi mới, chậm trễ một hai ngày, liền chết hơn phân nửa, cá Đao lại quý, cha ta làm sao lại bỏ được mà đem bạc vứt vào nước đâu. Hơn nữa, hắn cho dù có tâm, cũng không có tài lực đó.

Khổng Bội Vân giương mắt nhìn Tô Ngọc Uyển, đôi mắt thanh triệt, vô cùng ngây thơ hồn nhiên:

– Cho nên đại tỷ cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì.

Lúc này lại có một âm thanh trào phúng chen vào:

– Vân tỷ nhi, ngươi cũng đừng khuyên, nếu không có người còn cho rằng ngươi muốn hại nàng đâu. Cả ngày nghi thần nghi quỷ, thật đúng là đem chính mình như đại nhân vật.

Lời này vừa nói ra, cả nhà đều an tĩnh, mọi người nhìn trộm Tô Ngọc Uyển. Tô Ngọc Uyển quay đầu nhìn chằm chằm Tô Ngọc Lăng, ánh mắt lạnh lẽo, bất quá thanh âm vẫn không nhanh không chậm, vô cùng thong dong, khóe miệng còn mang theo ý cười:

– Tô Ngọc Lăng, Vân biểu muội còn ở đây đâu, ngươi thật muốn đem từng chuyện từng chuyện nhị thúc cùng nhị thẩm đối ta kể ra sao, để xem có phải hay không có người muốn hại ta, xem ta như đại nhân vật?

Tô Ngọc Lăng nghẹn lời. Phụ thân nàng cụ thể đối với Tô Ngọc Uyển làm cái gì nàng không biết, nhưng Tô Trường Đình xúi giục nông dân trồng chè, ngáng chân đại phòng, nhị thái thái lại thu mua Tống thị, dùng Lý gia tạo áp lực lên Tô Ngọc Uyển, hai chuyện này dưới sự cố ý để lộ của Tô Ngọc Uyển, hạ nhân Tô gia đều lén lút nghị luận, các chủ tử đều biết. Tô Ngọc Lăng tự nhiên cũng nghe nói. Mà trong nội tâm của nàng ta, Khổng Bội Vân tuy là người Khổng gia, nhưng so với đường tỷ Tô Ngọc Uyển này càng thân thiết hơn, những chuyện đó của phụ thân cũng không hề kiêng dè Khổng gia.

Nhưng những chuyện đó của cha mẹ, chỉ có thể làm, không thể nói, nói ra chẳng khác nào chứng thực đồn đãi, đối với Khổng gia thân cận lại xa cách với nhà đại bá cũng vậy, chỉ có thể làm, không thể nói, nói ra chính là kẻ bạc tình bội nghĩa, không biết phân biệt thân sơ.

Chỗ chết người chính là Tô Ngọc Lăng vô cùng hiểu đường tỷ nhà mình, thật chọc giận nàng, nàng thật sự sẽ nói ra hết những chuyện cha mẹ mình đã làm trước mặt mọi người.

Người trong Tô gia tự mình xé rách mặt có thể, nhị phòng đem hết thủ đoạn đoạt gia sản cũng có thể, nhưng trừ phi Tô Trường Đình không muốn ở lại Hưu Ninh thành này, nếu không tuyệt đối không dám để Tô Ngọc Uyển thông cáo thiên hạ mọi chuyện. Tuy nói thương nhân trọng lợi ích, nhưng huy thương làm việc quan trọng nhất là chữ tín. Tô Trường Đình đối với người thân còn có thể bất nghĩa, vì một chút lợi ích mà bức thân nhân vào con đường cùng, người ngoài ai còn dám cùng hắn làm ăn buôn bán?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.