Trà Môn Khuê Tú

Chương 23: Chương 23: Trà sạn




Trà sạn ở Hưu Ninh thành không giống với trà trang ở Huy Châu phủ. Trà trang chỉ là nơi bán trà, cung cấp địa phương cho khách nhân ngồi uống trà, mà trà sạn đảm nhiệm trọng trách việc gia công lá trà, thu mua chè sô, tính toán lượng trà bán ra hàng năm. Chè sô được sao chế trên núi sẽ được vận chuyển về đây, tiến hành gia công, phân loại, tuyển chọn, loại bỏ tạp chất, hong khô… mới phân cấp bậc cho lá trà là thành phẩm hay tinh phẩm, phẩm chất càng cao thì giá cả càng tốt. Cũng bởi vì vậy mà trà sạn của đại phòng được xây dựng tại Hưu Ninh, còn trà trang thì đặt ở Huy Châu phủ.

Trà sạn của đại phòng gọi là trà sạn Diệp gia, là một viện tử lớn, hai gian bên ngoài làm mặt tiền cửa hiệu, đi vào chính là xưởng gian.

Hai người tới trà sạn, xuyên qua trà đường, trực tiếp vào xưởng. Tiểu nhị bận rộn lui tới, thấy Tô Ngọc Uyển đến thì cười chào, tay vẫn không ngừng làm việc. Chưởng quầy trà sạn là Mã chưởng quầy lúc này đang chỉ huy trong xưởng, nhìn qua cửa sổ thấy Tô Ngọc Uyển mang theo Tô Thế Thịnh tiến vào, vội ra nghênh đón:

– Cô nương, tam thiếu gia, tới rồi? Mau vào nhà.

Tô Ngọc Uyển hướng Mã chưởng quầy gật gật đầu, hỏi:

– Nhị thiếu gia có ở đây không?

– Có, đang ở chỗ phân loại trà.

Tô Ngọc Uyển kinh ngạc nhướng mày, cũng không cần Mã chưởng quầy dẫn đường, trực tiếp vào gian phân nhặt lá trà.

Vừa vào cửa, tỷ đệ hai người liền nhìn thấy Tô Thế Xương mang tạp dề, tay áo cuốn lại, đang ngồi cùng mấy cái tiểu nhị ở trước bàn, hai tay thoăn thoắt, tập trung tinh thần mà nhặt chè sô, bên cạnh còn có một lão sư phụ chỉ điểm.

Tô thế thịnh nhìn đến ca ca như vậy, có chút trợn mắt há hốc mồm.

Tô Ngọc Uyển trong lòng cực kỳ vui mừng, đi qua đi nhìn trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi vị lão sư phụ kia:

– Hắn học tới đâu rồi?”

Lão sư phụ cùng Tô Thế Xương lúc này mới phát hiện bọn họ. Lão sư phụ tự nhiên là nói tốt:

– Nhị thiếu gia thiên tư thông tuệ, bất kể chuyện gì, vừa học liền biết.

– Không có, ta chân tay vụng về, nhiều việc còn làm chưa tốt.

Tô Thế Xương đỏ mặt, vị lão sư phụ kia liền cười ha ha nói:

– Nhị thiếu gia lúc này mới tiếp xúc bao lâu a? Nếu là chuyện gì đều một học liền giỏi, vậy còn cần mấy người sư phó chúng ta làm gì?

Tuy gọi là lão sư phụ nhưng hắn kỳ thật cũng chỉ mới bốn mươi tuổi. Gia công phân nhặt chè sô, chính là đem chè sô trải lên mặt bàn, sau đó chọn lựa, loại bỏ hoàng phiến, tạp vật cùng trà ngạnh, những việc này đều phải dựa vào nhãn lực. Người lớn tuổi mắt yếu cho dù có nhiều kinh nghiệm, cũng không làm được. Cho nên công nhân ở chỗ phân loại trà phần lớn đều dưới ba mươi tuổi. Lão sư phụ họ Lưu, ở chỗ này xem như lớn tuổi nhất, nhưng hắn nhãn lực còn tốt, nên vẫn lưu lại làm đốc công.

Tô Thế Thịnh cùng Tô Thế Xương tuổi tác xấp xỉ, lại cùng học ở học đường cho nên rất thân thiết. Hắn tò mò mà đánh giá tình hình trong xưởng một chút, lặng lẽ đến bên cạnh Tô Thế Xương hỏi:

– Ca, vì sao lại ở chỗ này làm việc?

Tô Thế Xương đang muốn xụ mặt giáo huấn đệ đệ hai câu, lại thấy Tô Ngọc Uyển cũng đang tò mò nhìn mình muốn biết. Hắn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói:

– Tỷ tỷ không phải kêu đệ về sau học quản sự trà sạn hay? Đệ nghĩ, chuyện gì cũng cần tự mình đi thể nghiệm một phen, thông hiểu đường đi nước bước trong đó mới có thể quản lý thật tốt.

Tô Ngọc Uyển còn chưa nói lời nói, Mã chưởng quầy đã tán thưởng:

– Nhị thiếu gia nói đúng. Nếu muốn quản tốt trà sạn, cũng không phải đứng một bên nhìn nhìn, động chút mồm mép là được, bên trong còn rất nhiều việc phải xử lý đâu. Chế trà so với trồng trà càng khó, nếu là không tự mình làm một lần, thử một lần, để thông hiểu, đến lúc đó bị người lợi dụng cũng không biết. Năm đó, cô nương không phải cũng ngồi ở đây nhặt trà một tháng.

– A? tỷ tỷ cũng nhặt qua rồi?

Tô Thế Xương cảm thấy chính mình có thể chịu được khổ, cho nên khi nhìn thấy tỷ tỷ cùng Tô Thế Thịnh, trong lòng còn đang đắc ý một phen. Nào ngờ, tỷ tỷ nũng nịu kia của mình không những đã nhặt còn nhặt cả một tháng, chính mình cũng chỉ tính nhặt thử hai, ba ngày, biết được năng suất làm việc của nhân công là được, so với tỷ tỷ mình quả nhiên vẫn còn kém rất xa. Nghĩ đến đây hắn không khỏi có chút uể oải.

Tô Thế thịnh lại không ngạc nhiên mấy, buổi sáng hắn cùng Hoàng quản sự lên núi, mệt đến mức thở không ra hơi, hai chân nặng như chì, nhưng sợ tỷ tỷ hỏi Hoàng quản sự biểu hiện của mình, còn có mong đợi của di nương nên đành phải cắn răn kiên trì. Nhưng không nghĩ tới tỷ tỷ nhìn như nhu nhược lại có thể leo núi như giẫm trên đất bằng, ngoại trừ mặt có chút ửng đỏ, hô hấp vẫn vững vàng. Chứng tỏ khi tỷ tỷ quản lý vườn đều sẽ tự mình bò đến trên núi đi dò xét tình huống, mà lúc đó cha vẫn còn trên đời đâu, nàng hoàn toàn không cần làm như vậy. Có thể thấy được, người khác đều khen tỷ tỷ thiên tư thông minh, lại không biết nàng sở dĩ có thể được việc, đều dựa vào là nghị lực cùng vất vả trả giá.

Trong lòng Tô Thế Thịnh nghĩ cái gì Tô Ngọc Uyển không biết, nhưng Tô Thế Xương uể oải nàng lại thấy rất rõ ràng nên vội nói:

– Tình huống của tỷ không giống đệ. Khi đó tỷ mới mười hai tuổi, cha nói ta định lực không đủ, mới để ta nhặt trà một tháng.”

– Đệ cũng đã mười hai tuổi.

Tô Thế Xương trên mặt uể oải chưa hết nhưng trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, chính mình cũng phải nhặt trà một tháng. Tô Ngọc Uyển còn muốn nói nữa cái gì, lại bị Mã chưởng quầy nói trước:

– Nếu không, nhị thiếu gia cũng nhặt trà một tháng.

Tô Thế Xương dùng sức gật đầu:

– Được.

– Ta mỗi ngày cũng sẽ leo núi.

Tô Thế Thịnh không cam lòng yếu thế, vội vàng nói. Mã chưởng quầy phối hợp vuốt mông ngựa:

– Tam thiếu gia cũng rất có khả năng, có thể giúp đỡ xử lý vườn trà.

Tô Thế Thịnh được Mã chưởng quầy khen thì có chút ngại ngùng, nhấp miệng nở nụ cười.

Tô Thế Xương cũng không nói gì nữa mà chuyên tâm nghiêm túc nhặt trà, cũng không để ý mấy người Tô Ngọc Uyển. Mã chưởng quầy thấy vậy vỗ vỗ bả vai một nhân công nói:

– Ngươi đứng dậy một lát, để tam thiếu thử xem.

– Ta cũng có thể sao?

– Đương nhiên, đến lúc đó cùng ca ca ngươi về nhà luôn.

Tô ngọc Uyển nhìn thấy hai đệ đệ đều có ý cầu tiến thì cực kỳ cao hứng. Thấy Lưu sư phó đang chỉ Tô Thế Thịnh cách phân nhặt trà thì nhìn Mã chưởng quầy một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Mã chưởng quầy vô cùng cảm khái:

– Cô nương ban đầu ta còn lo lắng đại phòng không chống đỡ được. Ngươi mặc dù có khả năng nhưng có thể ở lại Tô gia bao nhiêu lâu đâu, ra khỏi hiếu kỳ liền phải xuất giá. Đến lúc đó hai vị thiếu gia không có khả năng gánh vác, lại tranh chấp đấu đá lẫn nhau, gia nghiệp cho dù lớn cũng không chịu nổi lăn lộn. Nhưng mà bây giờ ta rốt cuộc có thể yên tâm rồi.

Mã chưởng quầy vốn là người Tô lão thái gia lưu lại, năm nay cũng hơn năm mươi, vô cùng trung thành với Tô lão thái gia cùng Tô Trường Thanh, tình cảm với Tô gia cũng rất tốt. Từ khi Tô Trường Thanh qua đời, hắn liền lo lắng, sốt ruột, trước sợ Tô Ngọc Uyển không chống đỡ nổi gia nghiệp, sau lại lo hai vị thiếu gia trưởng thành không gánh nổi phân trách nhiệm này.

Vườn trà có ba, bốn mươi nhân công, trà trang cũng gần hai mươi người, còn có công nhân ở trà trang huy Châu đều ký khế ước bán đứt hoặc cầm cố với Tô Trường Thanh. Đại phòng Tô gia một khi sụp đổ, bọn họ cũng chỉ có kế cục bị bán, về sau vận mệnh như thế nào ai cũng không dám nói trước.

Hiện giờ Tô Ngọc Uyển dưới sự ép buộc của Tô Trường Đình vẫn có thể không ngã, hai vị thiếu gia còn hiểu chuyện như vậy, Mã chưởng quầy vui mừng muốn khóc. Bởi vậy hắn mới nguyện ý khích lệ hai vị thiếu gia. Tô Ngọc Uyển trịnh trọng nói:

– Về sau Xương nhi sẽ thường xuyên đến đây học quản sự, lúc Thịnh ca nhi không đi vườn trà, ta cũng sẽ kêu hắn tới. Đến lúc đó còn phải nhờ lão nhân gia người chỉ điểm bọn chúng nhiều chút.

Nói xong chuyện này, Mã chưởng quầy mấp máy miệng, muốn nói lại thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.