Trà Môn Khuê Tú

Chương 75: Chương 75: Ý tưởng




“Hử?” Tôn thị dừng tay nghi hoặc nhìn hắn.

“Tổ mẫu của nàng là thân muội muội của thông phán Trần đại nhân, lúc phụ thân nàng qua đời, Trần đại nhân còn phái tôn tử là Trần Trác Lãng đi phúng viếng. Lần trước ta đi Hưu Ninh còn gặp được bọn họ trên núi Tùng La, hơn nữa Tô cô nương còn là bạn vong niên của Đại Phương đại sư nữa.”

Tôn thị đã ở Huy Châu nhiều năm, tình hình của mấy vị quan viên trong phủ nha bà đều nắm rất rõ ràng, bình tĩnh giội cho nhi tử một gáo nước lạnh: “Tổ mẫu của nàng đã sớm qua đời, phụ thân nàng cũng không còn nữa, cửa thân thích này cũng xa quá rồi đi. Lại nói nếu Trần gia thật sự coi trọng nàng cũng sẽ không tùy ý để nhi tử của kế thất không ngừng ức hiếp các nàng như thế.”

Thẩm Nguyên Gia nghẹn lời.

Tôn thị thở dài, an ủi nhi tử: “Ta lên kinh trước, nếu không tìm thấy người thích hợp sẽ suy xét đến Tô cô nương.”

“Vâng.” Thẩm Nguyên Gia cũng không phải trẻ con, tự nhiên sẽ không tin tưởng lời nói dỗ dành trẻ con này của mẫu thân mình.

Kinh thành quan lại nhiều, mà quan địa phương cũng không ít. Thẩm gia dựa vào đại hoàng tử, cũng cung cấp tiền bạc cho đại hoàng tử tranh quyền. Chỉ cần là người của Đại hoàng tử hoặc là người nhìn trúng hắn, muốn tranh một chút tòng long chi công đều sẽ cho Thẩm gia mặt mũi, nguyện ý đem nữ nhi nhà mình đi đầu tư chính trị. Mẫu thân đi chuyến này, chỉ cần bà nguyện ý, làm sao có chuyện không tuyển được con dâu như ý.

Hắn ủ rũ đứng dậy, cáo từ rời đi, nhưng vừa ra đến cửa đã gặp muội muội đang dẩu miệng đi vào, thấy hắn liền oán giận nói: “Ca, vị Nhan công tử kia thấy ta cùng nhị tỷ liền bỏ trốn mất dạng, một chút cũng không thèm để ý.”

Một bên là lợi ích gia tộc, một bên là bằng hữu cho nên Thẩm Nguyên Gia vì chuyện này vẫn luôn cảm thấy khó xử, thấy muội muội oán giận thì không khỏi bực bội nói: “Đó là do các ngươi không có bản lĩnh.” Nói xong cũng ra cửa đi luôn.

Thẩm Nhược Bích òa lên khóc, dậm chân làm nũng: “Nương, người nhìn ca ca xem…”

“Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi còn khóc nhè.” Tôn thị vừa an ủi vừa giáo huấn nữ nhi: “Tình huống trong nhà Nhan công tử phức tạp, cho nên cần phải có một thê tử lợi hại. Ngươi nếu muốn hắn coi trọng mình thì phải biểu hiện một chút thủ đoạn lợi hại mới được, chỉ khóc nhè cũng vô dụng…”

Thẩm Nguyên Gia đã ra khỏi phòng nghe được những lời này cũng chỉ biết thở dài. Bởi vì quan hệ ruột thịt nên hắn thấy muội muội nhà mình rất tốt, nhưng nếu như công tâm mà nói thì vô luận là dung mạo hay năng lực, hai muội muội nhà mình đều thua kém Tô Ngọc Uyển quá xa. Gia thế của Nhan An Lan đã đủ hiển hách, bây giờ còn đi theo đại hoàng tử, ngày sau nếu đại hoàng tử đăng vị, hắn được phong làm quốc công cũng không quá phận, nhưng một khi đại hoàng tử thất bại, tam hoàng tử lên thay, vậy thì hắn cũng sẽ rơi vào con đường vạn kiếp bất phục. Cho nên Nhan An Lan cưới thê tử chỉ cần năng lực, không xem gia thế. Nếu đổi lại là Thẩm Nguyên Gia, hắn cũng sẽ chọn Tô Ngọc Uyển mà không phải hai vị muội muội kia của mình. Không những không giúp ích được gì còn kéo chân sau, gây thêm phiền phức. Chỉ là lời này hắn cũng không thể nói ra với mẫu thân và muội muội được.

……………………………………

Mùa xuân hoa thắm liễu xanh, chim ca khắp chốn tưng bừng. Tô Ngọc Uyển mang theo Mã chưởng quầy, nha hoàn hộ vệ từ Hưu Ninh thành vừa đi vừa dừng xem xét vườn trà hoặc nơi thích hợp trồng trà.

Từ Hưu Ninh đi về phía đông nam không xa chính là Truân Khê, nơi này từ rất lâu trước kia đã bắt đầu trồng trà. Trước kia đoàn trà còn hưng thịnh, đều dùng phương pháp chưng thanh chế thành trà bánh. Trà được chế theo thủ pháp này nhìn chung sẽ mang theo vị chát, hương vị cũng kém hơn rất nhiều so với trà Tùng La.

Bởi vậy vườn trà ở đây giá cả cũng rẻ hơn ở núi Tùng La rất nhiều, hơn nữa chỉ cần có tiền, muốn mua bao nhiêu cũng được, không giống như trên núi Tùng La một mẫu khó cầu. Chỉ cần ý tưởng của Tô Ngọc Uyển có thể thực hiện được, nàng mua thật nhiều vườn trà ở đây sau đó lại dùng phương pháp sao trà để chế biến, cho dù trà thành phẩm hương vị không bằng được so với trà Tùng La thì vẫn có tương lai.

Mà Tô Ngọc Uyển tin tưởng, mặc dù chỗ này thổ nhưỡng khiến cho chất lượng của tiên diệp không bằng nhưng nếu nàng dùng nồi bạc để sao trà sẽ có thể bù vào chỗ khuyết thiếu này, hương vị trà thành phẩm nhất định cũng sẽ không kém hơn trà do nông dân trồng chè ở núi Tùng La sao thành.

Vì muốn chứng thực ý nghĩa của mình, nàng dừng lại ở Truân Khê, để Hứa ma ma lên trấn trên thuê một cái tiểu viện độc lập, Mã chưởng quầy thì đi vườn trà mua một ít tiên diệp để nàng và mấy người Lập Xuân dùng nồi sắt và nồi bạc sao thử một phần.

“Mã chưởng quầy, hương vị thế nào?” Tô ngọc Uyển buông chén trà trong tay, cười nhìn Mã chưởng quầy.

Khuôn mặt già nua kia của Mã chưởng quầy cười vui vẻ đến mức nhăn lại thành một đoàn, đôi mắt mờ đục lấp lánh như sao trời, còn ẩn ẩn ngậm nước mắt, giọng nói cũng mang theo hưng phấn run rẩy: “Cô nương, chúng ta… đây là thành công rồi?”

Tô Ngọc Uyển cũng không trả lời ngay, đưa tay ra hiệu cho Lập Xuân bưng tới một ly trà khác cho Mã chưởng quầy nói: “Mã chưởng quầy lại thử chén trà này xem.”

Mã chưởng quầy nhìn ly trà kia xong lại nhìn Tô Ngọc Uyển, suýt chút nữa làm đổ cả chén trà trong tay. Hắn đặt chén trà cũ xuống, bưng chén trà kia lên, quan sát màu nước rồi hít thử hương vị một lúc mới nhấp thử một ngụm, nhắm mắt lại cảm nhận.

Thật lâu sau hắn bỗng dưng rơi lệ. Mã chưởng quầy cũng biết mình luống cuống, vội vàng buông chén trà xuống, nghiêng người lau nước mắt, nói với Tô Ngọc Uyển “Tốt, tốt…”

Cho dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn mang theo nghẹn ngào không nói ra lời.

Tô Ngọc Uyển có thể hiểu được tâm tình của Mã chưởng quầy lúc này. Phụ thân nàng tiếp nhận vườn trà từ trong tay tổ phụ, cả đời đều ở Hưu Ninh huyện phấn đấu, vất vả kinh doanh mới có thể có được thành tựu như bây giờ, gần như đã là dẫn đầu phần lớn người ở Hưu Ninh thành rồi. Mà nàng chỉ cần một cái nhấc tay đã có thể mở ra một vùng trời mới huy hoàng chưa từng có như thế.

Tô Ngọc Uyển áp chế đau khổ trong lòng, nhẹ giọng giải thích: “Lúc cha còn sống, ta cũng từng đề cập đến chuyện này, chỉ là còn chưa kịp tiến hành thì cha đã mất. Nếu cha vẫn còn sống, chúng ta cũng sẽ không phải gặp nhiều trắc trở như vậy, mãi tới lúc này mới có thể mua được vườn trà…”

“Ta hiểu, ta hiểu…” Mã chưởng quầy bình ổn tâm tình xong, liên tục gật đầu. Trong lòng hắn căn bản không hề trách cứ Tô Ngọc Uyển giấu diếm, cô nương nhà hắn từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú kinh người. Đại phòng có thể có cục diện như hôm nay, một phần cũng là nhờ vào Tô Ngọc Uyển bày mưu tính kế, Tô Trường Thanh sinh thời vẫn thường hay thở dài tiếc nuối Tô Ngọc Uyển không sinh ra là nam tử.

Đây cũng là lý do vì sao ông ấy suy nghĩ thật lâu lại quyết định để cho Tô Ngọc Uyển đính thân với Lý gia. Lý gia ít người, năng lực của Lý thiếu gia cũng kém xa Tô Ngọc Uyển cho nên sau khi thành thân nàng vẫn có thể phát huy tài năng của mình, không đến mức bị nhốt trong nội trạch làm một phụ nhân tầm thường chốn khuê phòng.

“Ta chỉ là nhớ đến lão gia, nếu lão gia còn sống, nhìn thấy thế cục tốt đẹp sau này như vậy, không biết sẽ cao hứng thế nào đâu…” Mã chưởng quầy nói.

Bi thương kìm nén trong lòng Tô Ngọc Uyển rốt cuộc cũng bộc phát, nàng che mặt nỉ non một lúc. Mã chưởng quầy biết mình lỡ lời khiến Tô Ngọc Uyển nhớ tới phụ thân liền chuyển đề tài: “Vậy cô nương định mua trà ở Truân Khê à? Nơi này cách Hưu Ninh cũng không xa, nếu mua vườn trà cũng sẽ tiện cho cô nương và thiếu gia lại đây chăm sóc.”

Lập Xuân đã mang nước lên cho Tô Ngọc Uyển rửa mặt, sau khi nàng lau mặt sạch sẽ thì hơi rũ mi, che đi đôi mắt vẫn còn hơi ửng hồng, dùng tay sửa sửa làn váy, lắc đầu nói: “Ta muốn cả nhà chuyển tới Huy Châu phủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.