Từ lúc Văn Tầm Xuyên thừa nhận, Hạ Lâm Chu cứ như đang lơ lửng trên mây.
Bộ phim đã chiếu đến hơn phân nửa, nhưng nội dung là gì Hạ Lâm Chu cũng chẳng biết, chỉ biết vai chính lúc nào cũng bị ở trong mấy chỗ tối tăm, sau đó một thứ kinh khủng nào đó nhảy xổ ra kèm tiếng nhạc hù cho giật mình, làm hắn dù chẳng hiểu gì cũng bị dọa sợ mấy phen.
Văn Tầm Xuyên bên cạnh lại xem rất nghiêm túc. Hạ Lâm Chu quay đầu sang nhìn trộm gã, cùng lúc đó phim đến đoạn một con ma bất ngờ nhảy ra từ hành lang, làm gã giật mình một cái thật mạnh.
Hạ Lâm Chu còn chưa kịp phụt cười, Văn Tầm Xuyên đã bình tĩnh trở lại, mặt tỉnh rụi cầm remote tắt luôn TV. Hạ Lâm Chu khụ khụ mấy tiếng, hỏi, “Không xem nữa à?”
“Ừ”. Văn Tầm Xuyên đứng dậy, “Phim cũ quá chẳng thú vị gì hết.”
Hạ Lâm Chu cũng không bóc mẽ gã bị sợ, hắn gật đầu đứng dậy a dua theo, “Đúng rồi đó xem chán òm. Anh đi ngủ à?”
“Ừm.” Văn Tầm Xuyên quay lại nhìn hắn, “Nếu em chưa buồn ngủ…”
“Buồn ngủ mà!” Hạ Lâm Chu vội vàng cắt lời, ôm lấy bả vai gã đẩy vào phòng ngủ, giả vờ ngáp một cái, “Buồn ngủ muốn chết.”
Trong phòng ngủ tối om om. Hạ Lâm Chu ôm lấy eo gã đẩy về phía giường. Văn Tầm Xuyên dở khóc dở cười đẩy hắn ra, “Bật đèn.”
“Bật đèn làm gì?” Hạ Lâm Chu cúi xuống tỉ mẩn hôn lên cổ gã.
Văn Tầm Xuyên hôm nay không đi làm, không có mùi nước hoa còn vương lại sau cổ, nhưng mùi hương tự nhiên của gã cũng đủ làm Hạ Lâm Chu mê mẩn. Lòng bàn tay nóng như lửa luồn vào vạt áo sờ nắn da thịt bóng loáng, nụ hôn cũng dần đi lên, ngậm lấy vành tai mềm mại của gã múi mát.
Văn Tầm Xuyên đè lại bàn tay đang sờ soạng ngực mình, “Này, không phải vừa nói buồn ngủ sao, đi ngủ đi.”
Hạ Lâm Chu day khẽ lên vành tai gả, thổi nhẹ hơi nóng, “Làm đi.”
Văn Tầm Xuyên nghiêng đầu tránh né cái hôn, “Tay em đang đau không tiện đâu. Chờ tháo bột rồi tính.”
Hạ Lâm Chu vùi đầu vào cổ gã cọ cọ như đang làm nũng, “Làm gì mà không tiện.”
“Anh không ở dưới đâu.”
Hạ Lâm Chu im lặng một lúc, nhưng vẫn lì lợm trả lời, “Vậy anh cứ ở trên.”
“Nhà không có bôi trơn.”
“Dùng thứ khác tạm được mà.” Hạ Lâm Chu ngẩng đầu, cọ chóp mũi lên sườn mặt gã, “Sữa dưỡng ẩm, kem dưỡng da tay.. cái gì cũng được.”
Văn Tầm Xuyên khẽ thở dài, xoa đầu Hạ Lâm Chu, nghiêng người hôn nhẹ lên môi hắn một cái, nhẹ giọng dỗ, “Hôm khác đi, hôm nay anh mệt lắm.”
Văn Tầm Xuyên đã nói như thế, Hạ Lâm Chu đành phải ngoan ngoãn rút tay về, thả gã ra khỏi lồng ngực.
Văn Tầm Xuyên đi đến cạnh cửa mở đèn. Hạ Lâm Chu nheo mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng, ngả người lên tường nhìn Văn Tầm Xuyên. Gã mở tủ quần áo, lấy xuống một bộ chăn drap và bao gối từ tầng trên cùng.
Hạ Lâm Chu giờ mới phát hiện giường hôm nay không có drap. Hắn xoa xoa mũi, “Anh cần phụ không?”
Văn Tầm Xuyên định nói không cần, nhưng nghĩ lại đại thiếu gia vừa mới “gạ chịch” thất bại xong nên ngượng ngùng lắm, bèn đưa một góc drap giường cho hắn, “Ừ, giúp anh bọc hai góc bên đó.”
Cả hai trải xong drap giường chỉnh tề, Văn Tầm Xuyên leo lên, đưa một cái vỏ gối cho Hạ Lâm Chu, còn mình cầm một cái vỏ khác mặc vào ruột gối, rồi chỉ chốt đèn bên cạnh hắn, “Xong thì tắt đèn đi ngủ.”
Sau khi tắt đèn, Hạ Lâm Chu nằm im một lúc thì lại vòng tay sang ôm eo gã, hỏi, “Anh có phải đang rất buồn không?”
“Nếu anh nói không buồn em có tin không?” Văn Tầm Xuyên nhẹ nhàng trả lời.
“Không tin.”
Văn Tầm Xuyên nhắm mắt không nói gì. Hạ Lâm Chu nhẹ nhàng cọ chóp mũi lên cổ gã, nhịp thở ấm nóng đều đều phả ra. Văn Tầm Xuyên cảm thấy thật sự thoải mái.
“Không sao đâu.” Cánh tay Hạ Lâm Chu trên eo gã siết chặt một chút, cất giọng trầm khàn, “Mọi chuyện sẽ mau qua thôi, tất cả đều sẽ là quá khứ.”
“Ừm” Văn Tầm Xuyên trả lời.
Im lặng một lúc, gã không thể nhìn được nữa, nghiêng đầu liếc hắn, “Sao vẫn còn cương vậy hả….”
“Vốn là “xẹp” rồi….” Hạ Lâm Chu cũng thở dài, “Mà tại ôm anh đó…”
—
Ủa confirm quen nhau xong thái độ đổi 180 độ luôn á,