Trả Nợ

Chương 45: Chương 45: Trả thuốc




8:45pm

【1】: Thế nào?

【1】: Tìm được thủ phạm phá xe không?

9:12pm

【 xuyên 】:Được, một lũ người tự cho là đang đi “đòi công lý”.

【1】: Bọn điên cấp độ cuối!

【1】: Giờ anh đang ở đâu?

【 xuyên 】: Đồn công an.

【1】: Kết quả sao rồi?

【 xuyên 】: Giải quyết riêng, bồi thường tiền.

【1】: Tốt rồi.

【1】: Về cẩn thận

9:17pm

【 xuyên 】: Ừm.

【1】: Về đến nhà thì báo tôi một tiếng.

10:02pm

【1】: Còn chưa về đến nhà à?

10:11pm

【 Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin vui lòng thử lại sau……】

10:25pm

【 Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin vui lòng thử lại sau……】

10:45pm

【 Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin vui lòng thử lại sau……】



“Bác à, cháu thực sự có việc gấp lắm!”

“Tiểu Chu, cháu cũng thông cảm cho bác, đừng làm khó bác nữa, con về phòng đi.” Bác Trần đứng trước cửa lớn cùng với hai vệ sĩ to cao mặc vest đen chặn Hạ Lâm Chu ra ngoài.

Năn nỉ thế nào cũng không được, Hạ Lâm Chu sốt ruột, hắn định đánh ngã hai vệ sĩ rồi chạy ra, nhưng đúng thật là hai tên này chẳng hề nương tay một tý nào, tóm lấy tay hắn lôi lại vào nhà. Cánh tay quấn thạch cao của hắn còn chưa lành hẳn, mà cả hai vệ sĩ lại ra tay thô bạo đến mức hắn còn tưởng hai tên đó muốn bẻ què tay hắn luôn.

“Để tôi đi!” hạ Lâm Chu bực bội rống lên một tiếng, nhưng hai tên vệ sĩ vẫn giả bộ không hiểu tiếng người.

Bất lực, Hạ Lâm Chu chỉ còn có thể quát lên, “Thả ra, tôi tự về!”. Nói xong, hắn giằng tay ra khỏi hai tên vệ sĩ, giận dữ chạy về phòng đóng sầm cửa lại.

Hạ Lâm Chu lấy điện thoại tiếp tục gọi thử cho Văn Tầm Xuyên, nhưng gã vẫn tắt máy. Hắn nhìn thoáng qua tin nhắn cuối cùng gã gửi, là hai tiếng trước, đành cắn răng, nhét điện thoại kỹ lưỡng vào túi, quay đầu nhìn cửa sổ.



“Chỗ này là đồn công an! Không phải chỗ để các người đánh nhau!” Một cảnh sát trực ban hơi luống tuổi chỉ tay vào một đám người ngồi xổm ven tường, quần áo hỗn độn trông khá thê thảm, “Mấy người nhanh chóng nộp tiền bồi thường đi, nếu không mang tiền thì gọi người nhà lên đưa.”

Văn Tầm Xuyên dùng mu bàn tay lau máu còn ứ đọng trên khoé miệng. Gã gỡ cặp mắt kính đã bị bể một bên, bỏ vào túi, lạnh mặt đi ngang qua cậu cảnh sát trẻ da hơi ngăm đang ngồi ở bàn trực, “Tôi có thể về được chưa?”

Cậu cảnh sát trẻ đập bàn trừng mắt nói, “Thái độ gì đây hả? Tôi nói cho anh biết tới đồn công an đánh nhau tôi đã không giam anh lại thì thôi, lại còn dám phách lối.”

“Này, Tiểu Tôn!” Chú cảnh sát luống tuổi ném cho cậu ta một cái nhìn cảnh cáo, rồi lôi ra biên bản và bút máy, chỉ chỉ vào Văn Tầm Xuyên, “Lại đây ký tên, chờ bên kia gom đủ tiền bồi thường, cậu nhận lấy là có thể về được rồi.”

Văn Tầm Xuyên chẳng buồn đọc nội dung trong biên bản, gã lật trang cuối tìm chỗ ký tên, sau đó buông bút, xoay người rảo bước đi thẳng.

“Này, còn chưa lấy tiền bồi thường mà đi đâu…”

Đồn công an ở nơi khá hẻo lánh, lại nửa đêm rồi, xe taxi không đậu sẵn.

Di động Văn Tầm Xuyên lúc đánh nhau bị rớt ra, vỡ cả màn hình. Lúc đó gã không để ý lắm, cứ nhặt lên bỏ lại vào túi, giờ lấy ra định gọi xe thì mới phát hiện điện thoại đã bị hư luôn, không mở máy được.

Gã đành đi bộ dọc theo đường lớn, canh xem có xe taxi nào chạy ngang không thì vẫy vào, rốt cuộc gã đi đến hơn 500m mới vẫn được một chiếc taxi.

Lúc xuống xe Văn Tầm Xuyên nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm. Xung quanh im lặng đến kì lạ.

Áo thun trên người sau trận ẩu đả bị lôi túm hơi giãn ra, lộ nửa phần vai đang bắt đầu tụ máu bầm đậm đến đáng sợ. Từ trưa đến giờ gã cũng chưa có gì bỏ bụng nên cơ thể giờ đã phát ra tín hiệu cảnh cáo. Văn Tầm Xuyên chỉnh lại cổ áo, thẳng lưng, vươn tay áp mạnh lên sườn bụng, cố đè nén cơn đau đã bắt đầu râm ran lan ra từ dạ dày.

Gã lục lọi túi quần lấy ra một viên kẹo bạc hà lúc trưa tiện tay nhét vào, lột giấy gói cho vào miệng. Vị ngọt the mát lạnh từ đầu lưỡi nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng, át đi mùi máu tanh nồng như sắt gỉ, làm cơn đau dạ dày của gã cũng bớt hẳn đi.

Trước tiểu khu có mấy cái đèn đường, nhưng chẳng thể nào đánh loãng được màn đêm đen đặc, chỉ sáng lên một phần nhỏ, mờ mờ ảo ảo tranh tối tranh sáng vẽ ra một thân ảnh cao gầy nhấc từng bước chân cô độc về nhà.

Đèn cảm ứng trong hành lang lại không buồn sáng, chắc là lại “bãi công”. Văn Tầm Xuyên ở lâu trong cái khổ, gã cũng quen khổ rồi, chỉ tặc lưỡi một cái, sờ soạng từ thang máy ra tìm cửa nhà.

Đảo lưỡi lăn viên kẹo trong khoang miệng để vị ngọt lại lan tỏa, gã bỗng cảm thấy đau đau nửa bên mặt. Giơ tay chạm khẽ, hình như là sưng lên rồi. Văn Tầm Xuyên buông thõng tay, vô tình liếc mắt, đột nhiên phát hiện có một đốm lửa màu cam cách đó không xa, hình như là ở trước cửa nhà gã.

Có người đang đứng đó.

Văn Tầm Xuyên chợt chùn bước, tay siết chặt di động.

“Sao giờ mới về?” Người đứng trước cửa mở miệng hỏi. Giọng nói hắn đượm một vẻ mệt mỏi khàn khàn, không biết đã đứng đợi ở đây bao nhiêu lâu.

Văn Tầm Xuyên hơi khựng người, chẳng hiểu sao gã lại giơ tay chỉnh sửa, vuốt lại mái tóc hỗn độn của mình, “Có chút sự cố bất ngờ.”

Hạ Lâm Chu lôi điện thoại ra mở đèn pin, ánh sáng huỳnh quang phát ra rẽ bóng tối, chiếu sáng một đường trên hành lang giúp Văn Tầm Xuyên dễ dàng đi đến.

Gã cố gắng điều chỉnh cho nhịp chân mình thật tự nhiên, hỏi, “Sao cậu lại đến đây?”

Hạ Lâm Chu nhìn gã gần đến bên cạnh thì ấn tắt đèn pin. Hắn kẹp điếu thuốc đã cháy gần đến đầu lọc đưa lên miệng thô lỗ rít nốt hơi cuối cùng, vừa thả khói vừa bất ngờ tóm lấy Văn Tầm Xuyên kéo gã đến trước mặt.

“Tới trả thuốc.”

Giọng Hạ Lâm Chu khàn đi, hắn cúi đầu cọ cọ cặp môi khô nứt lên phiến môi mềm của gã, giọng thật sự trầm, rất trầm, “Tiện thể, thăm anh.”

Một cánh tay mạnh mẽ rắn rỏi ôm chặt lấy eo Văn Tầm Xuyên. Hạ Lâm Chu mang theo vị thuốc lá đắng chát trên đầu lưỡi tiến vào khoang miệng quen thuộc.

Bóng tối mang một bí thuật, nó che đi đôi mắt, và phóng đại tất cả các giác quan, khuếch đại tất cả mọi cảm xúc. Văn Tầm Xuyên cảm nhận chân thật được tất cả, từ nhịp thở rối loạn phả ra, đến cánh tay rắn chắc ôm lấy hông gã, hay lồng ngực nóng rực dán sát lên da thịt, và vị thuốc lá trộn lẫn với kẹo bạc hà nồng nàn trong khoang miệng.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt trên lưng gã, giọng nói áp sát vào tai, dịu dàng lắm như chẳng phải hắn mọi ngày, “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”

Văn Tầm Xuyên vươn tay ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt. Gã nhắm mắt lại, tựa trán vào đầu vai hắn. Màng nhĩ trong tai tràn ngập tiếng tim đập, giống như có ai đang nổi trống trong lồng ngực, làm gã phải run lên nhè nhẹ.

Thình thịch --

Thình thịch --

Thình thịch --

Mùi thuốc lá và kẹo bạc hà vẫn cứ quẩn quanh trong khoang mũi gã, đắng chát nhưng ngọt ngào, đậm nồng mà lại the mát.

Có lẽ, không phải chỉ một giây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.