Thực ra ông nội chưa chắc chắn về chuyện hai đứa nhỏ, chỉ là hôm ấy ra sau vườn lấy đồ nghề, trùng hợp nghe được Lê Dương và em họ cãi cọ.
Nghe không đủ rõ, nhưng đã chôn chặt suy đoán trong lòng.
Ban đầu ông cụ rất hoảng loạn.
- - Sống gần hết đời người, chưa bao giờ tiếp xúc với loại chuyện này.
Ông sợ Lê Dương đi nhầm đường, sợ cậu bị đàm tiếu, sợ tương lai cậu gặp nhiều gian khổ, sợ đứa cháu mình thương yêu sống không được tốt.
Nhưng những tâm sự ấy ông chẳng thể thổ lộ với ai, chỉ chọn lúc không có Lê Dương mà ứa nước mắt với di ảnh bà nội, lúc tiễn Lê Dương cũng nhịn không được bóng gió dặn dò.
Bởi vậy khi nhìn thấy Thư Tuệ cũng tầm tuổi Lê Dương, ông mới có ý dò hỏi cô.
Ngày ấy ông ngồi trong nhà chính, quên phẩy quạt, trước mắt toàn ưu sầu.
Thư Tuệ hỏi ông làm sao thế, ông cụ có nói một câu: “Ngày xưa mà nam với nam, là bị tội lưu manh đấy......”
Lòng Thư Tuệ “lộp bộp”, minh bạch có lẽ ông nội đã biết được gì.
Nhưng cô không rõ, là ông cụ tự nhìn ra, hay Lê Dương chủ động nói?
Cô không dám tuỳ tiện hỏi, chỉ có thể cố hết sức biểu đạt suy nghĩ của mình.
Ông nội hỏi: “Tiểu Thư à, con nói bọn trẻ các con thời nay, sao cứ thích đi con đường khác với mọi người thế?”
“Con cháu đều có phúc của con cháu đúng không ạ...... Nếu đi đường ấy mà mình vui, vậy chẳng phải được rồi sao......” Thư Tuệ châm chước nói, “Hơn nữa, đi đường giống mọi người, chưa chắc sẽ sống vui vẻ mà.”
Ông nội thở dài, “Vậy nếu con đường này không hợp lẽ phải?”
Thư Tuệ hỏi lại: “Cái gì được xem là lẽ phải?”
Ông cụ trầm mặc.
Con đường thế nhân đều đi thì có thể xưng là lẽ phải sao?
Ông nội trong cơn hoảng hốt, nghĩ đến câu chuyện khi Lê Dương còn bé.
Khi đó Lê Dương mới cao đến đầu gối ông, trên mặt phúng phính thịt, rất là đáng yêu.
Lúc ấy các bạn nhỏ khác đều thích xem hoạt hình, Tiểu Lê Dương một mình ngồi ở đầu giường xem 《 Thế giới động vật 》.
Vì thế trong lúc nhóm bạn nhỏ rôm rả thảo luận Cừu Vui Vẻ lại nảy ra ý tưởng kỳ diệu gì để thoát khỏi hang sói, cậu chỉ có thể đứng một bên nghĩ về con sói cô độc săn mồi trong phim tài liệu.
Tiểu Lê Dương vì chuyện này mà buồn bực một đoạn thời gian dài, cậu cảm thấy mình và đồng bọn nhỏ không hợp.
Cậu không vui ngồi ở đầu giường, cau mày ấn điều khiển từ xa, liên tục đổi qua đổi lại hai kênh 《 Thế giới động vật 》 và Cừu Vui Vẻ.
Lúc bà nội gọi cậu ra ăn cơm, mới phát hiện bé con đã rầu rĩ không vui cả ngày.
Bà vội hỏi Tiểu Lê Dương có chuyện gì, sao lại không vui, nhưng Tiểu Lê Dương chỉ biết lắc đầu. Cậu cảm thấy chuyện này nói ra hơi xấu hổ.
Ông nội nhìn là hiểu mọi chuyện, liền ôm Tiểu Lê Dương đến quảng trường.
Một nhóm bác gái cầm quạt nhảy quảng trường, tiếng nhạc vừa to vừa rộn rã.
Tất cả mọi người đều cầm quạt hồng, cây quạt xanh lá ở chính giữa nổi lên rõ mồn một.
Ông nội nói với Tiểu Lê Dương: “Con xem, quạt của bà ấy không giống với những người khác, nhưng bà nhảy có vui không?”
Tiểu Lê Dương không rõ nguyên do nhưng vẫn gật đầu: “Vui ạ.” Bà ấy cười tươi không thua ai cả.
“Con nghĩ xem bà nội con, bà không thích khiêu vũ, nhưng bà Lưu bà Trương nhà hàng xóm, hay bà Lý ở đối diện, có bà nào không thích khiêu vũ? Chẳng phải bà con vẫn chơi với các bà ấy rất vui sao?”
Tiểu Lê Dương lại gậtgù.
Ông nội bế cậu lên, giảng giải: “Tiểu Dương à, trong lòng con thích làm gì thì hãy làm cái ấy, không cần bận tâm người khác thích gì, biết không?”
Lê Dương dựa vào vai ông nội, nặng nề vâng một tiếng.
Mà hôm nay đụng phải chuyện này, ông nội lại không nén được tiếng thở dài.
Nghe Thư Tuệ hỏi, ông bất giác nhớ tới ngày xưa.
Chuyện ông dạy Lê Dương và chuyện ông lo lắng, thực ra đều có cùng một đạo lý. Nhưng tình huống hôm nay, há có thể dùng một câu tuỳ tâm đơn giản mà giải quyết được.
Cuối cùng ông cụ không nói gì nữa, chỉ thở dài thêm rất nhiều lần.
Sau mấy ngày ông cụ buồn rầu mất ngủ, không ngờ Lê Dương lại quay về.
Ông đang ngồi trong sân nhìn cây dương nhỏ trước cửa ngẩn người, hình dáng đứa cháu ông thương nhớ liền xuất hiện ở cổng.
Ông cụ ngẩn ngơ: “Tiểu Dương?”
Lê Dương vẫn rất căng thẳng, thậm chí còn không biết phải đối mặt với ông thế nào.
“...... Ông nội.”
Ông nội kinh ngạc, “Ôi chao, sao lại về đây?”
“Có phải để quên cái gì không?”
Lê Dương đi vào, hơi thấp thỏm: “Không phải......”
Ông nội nhìn mặt cậu, đầu tiên là trầm mặc, sau một lúc lâu lại thở dài, vỗ vỗ bả vai Lê Dương, chẳng nói một lời.
Lê Dương nhất thời cũng không biết nên nói gì. Không khí trong sân chìm vào yên tĩnh.
Lê Dương tự phỉ nhổ bản thân dùng dằng, nhưng cậu thật sự không biết phải mở miệng thế nào.
“Chưa ăn cơm đúng không?” Ông nội vẫy vẫy tay, cắt ngang lời Lê Dương định nói, “Trưa trời trưa trật sang đây không sợ nắng à, ông nội nấu cơm cho ăn nhé?”
Ông nội đứng dậy, khập khiễng vào nhà.
Đi đến trước cửa, ông ngoái lại hỏi: “Muốn ăn món gì? Ông nội nấu cho con.”
Muôn vàn cảm xúc phức tạp, đứng trước cử chỉ quan tâm bình thường nhất của ông nội lại không cách nào che giấu.
“Gì cũng được,“ Cậu sụt sịt mũi, “Ông nấu gì con cũng thích ăn hết.”
Cậu cũng không để ý lúc này mình uỷ mị y hệt một thiếu nữ mười sáu.
Ông nội bị cậu chọc cười: “Thế hả, nấu gì cũng ăn hết hả, thằng nhóc con là kén ăn nhất đấy!”
Lê Dương thở dài, yên lặng cười theo.
Ông cụ vừa xoay người định vào bếp, Lê Dương mới hít sâu một hơi, nói hết câu định nói.
“Ông nội, Thiệu Nhất cũng tới.”
Ông nội lúc này sửng sốt thật sự, lại nhỏ giọng ây da.
Dường như không biết nên nói gì, ông cụ cuối cùng chỉ phất tay, “Tiểu Thiệu cũng tới à.”
Lê Dương không rõ ý ông, chỉ đành nhân lúc ông không để ý mà nhắn tin cho Thiệu Nhất.
- - Đợi thêm một chút.
Thiệu Nhất nhắn lại rất nhanh.
- - Được.
Ông nội cắm cơm xong, nhìn sang Lê Dương đứng ở cửa bếp, thắc mắc hỏi: “Không phải nói Tiểu Thiệu tới sao? Người đâu?”
Lê Dương: “...... Tới ngay đây ạ.”
- - Vào đi.
Lê Dương do dự nói: “Ông nội, Thiệu Nhất......”
Ông nội thở dài: “Đứng bên ngoài làm cái gì, bảo thằng bé vào ăn cơm.”
Lê Dương chớp chớp mắt.
Cậu không dám hỏi ông nội nói vậy là có ý gì, chuyện đã đến nước này, cậu cũng không dám vội vàng xé rách giấy dán cửa sổ.
Đợi khi Thiệu Nhất cùng cậu ngồi vào bàn ăn, Lê Dương mới cảm thấy chân thật hơn một chút.
- - Mọi chuyện quá thuận lợi sẽ không tránh khỏi cảm giác bất an.
Nhưng tiếng nói cười của Thiệu Nhất và ông nội vang bên tai là sự thật.
Hôm nay Thiệu Nhất cẩn thận hơn lần trước rất nhiều, tuy hai người cậu vẫn giao lưu bình thường, nhưng theo bản năng đã tránh đi mấy động tác thân mật nhỏ.
Lê Dương cảm thấy được anh Nhất của cậu nói chuyện rụt rè hơn hẳn.
Bỗng nhiên cậu không còn căng thẳng nữa.
Cũng phải.
Có gì cần căng thẳng đâu.
Mày là Lê ba ba cơ mà.
Ăn xong bữa cơm, vẫn chưa ai đề cập đến vấn đề tất cả đều quan tâm trong lòng, nhưng dường như cũng không cần thiết lắm, bởi vì vấn đề đã có đáp án rồi.
“Bị come out” bất ngờ, ông nội cũng biết quá đột ngột, chuyến đi Tân Hải của hai người bị dời về mấy ngày sau.
Ở nhà ông nội đến ngày thứ ba, ông nội đưa hai người đến căn nhà cũ trong ngôi làng ngoài trấn một chuyến.
Căn nhà này là nơi ông bà sống khi trẻ, tro cốt của bà cũng chôn tại đây.
Lâu lắm trước kia ông nội từng bảo, tro cốt của ông nhất định phải chôn tại vườn rau cạnh nhà -- cùng bà yên nghỉ bên nhau.
Hôm nay tới đây là để bái tế người bà đã khuất nhiều năm của Lê Dương.
Thật ra Thiệu Nhất không cần tới, nhưng ông cụ gọi cả anh theo.
Lê Dương đánh trống trong lòng.
Hành động này -- chứng tỏ ông nội đang tiếp nhận Thiệu Nhất sao?
Họ đến cửa hàng trên phố trước, mua chút hương và tiền giấy.
Chủ cửa hàng rất nhiệt tình, đề cử các loại đồ thờ mới lạ, thỏi vàng, ngọn đèn...... Cái nào cũng rất xinh đẹp, nhưng ông nội không thích.
Ông cũng không mua hoa mà dẫn họ đến một sườn núi thấp ở phía nam của làng, hái ít hoa dại.
Bên mặt hứng nắng của sườn núi mọc rất nhiều bông hoa màu tím nhỏ, ông nội dùng báo cũ gấp thành một lẵng hoa, đặt những bông hoa tím trắng đan xen ấy vào.
Lê Dương nhỏ giọng giải thích với Thiệu Nhất: “ Nghe nói hồi trẻ bà em rất thích hoa ở đây, lần nào tới thăm bà ông nội cũng tới đây trước.”
Thiệu Nhất cũng nhỏ giọng nói lại, “Ông nội lãng mạn thật đấy.”
Chẳng biết có phải vì giờ này thuận gió không, ông cụ nghe thấy lời hai đứa nhỏ, chắc cảm thấy ngại ngùng trước mặt bọn trẻ, ông xua tay đuổi hai đứa: “Lãng mạn cái gì! Vớ vẩn! Mua hoa thì đắt, hoa này không cần tiền......”
Lê Dương cùng Thiệu Nhất liếc nhau, cười cười.
Dưới sườn núi có rất nhiều đá, gồ ghề lồi lõm, mặt trên còn bao trùm cỏ dại.
Đường không dễ đi, Lê Dương dặn ông nội: “Ông đi cẩn thận......”
Lời chưa nói xong, tự cậu dẫm phải hố, không phản ứng kịp đổ nhào về trước.
May mà Thiệu Nhất lúc này đang đi phía trước cậu, cũng vẫn luôn chú ý động tĩnh của bạn nhỏ phía sau, nghe cậu hô một tiếng liền nhanh nhẹn xoay ra đỡ được.
Lê Dương treo trên người Thiệu Nhất, nhỏ giọng oán: “Đậu! Đường gì kì cục!”
Suýt nữa đập mặt xuống đất rồi.
Hên là không sao.
Ông nội nghe Lê Dương dặn dò mà buồn cười, đang định bảo con tự lo nhìn đường đi, ông tới đây không biết bao lần, chỗ nào hố chỗ nào trũng ông không biết sao.
Nhưng nhìn thấy Thiệu Nhất đỡ được Lê Dương vấp ngã trong nháy mắt, ông nội lắc lắc đầu, tiếp tục quay người đi về phía trước.
Trong lòng ông cụ bỗng nhiên cảm thán.
Có lẽ câu kia đúng thật, con cháu đều có phúc của con cháu.
Chờ tới trước mộ bà, Lê Dương quy củ ngay ngắn quỳ xuống lạy ba cái.
Ông nội đứng đằng sau, nhắc mãi: “Bà nó à, Tiểu Dương sắp lên đại học rồi, sau này là sinh viên, bà ở bên kia nhớ phù hộ cháu mình bình an vui vẻ......”
Lê Dương chắp tay trước ngực, mắt vẫn nhắm.
Cậu thầm bổ sung trong lòng.
- - Bà nội, người đứng cạnh con là người con thích nhất trên đời ngoại trừ người nhà, cả đời này không có người thứ hai. Nếu bà đồng ý, xin bà cũng phù hộ cho anh ấy, con cảm ơn bà.
- -Lần sau tới thăm bà, con bảo anh ấy cũng quỳ lạy bà, mong bà không từ chối.
Lúc đứng dậy, Lê Dương quay sang chớp mắt với Thiệu Nhất.
Dùng khẩu hình nói: Em giới thiệu anh với bà rồi đó.
Thiệu Nhất cũng cười, bàn tay anh xoa sau đầu cậu, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Trước khi về Thành Nghi, ông nội gọi Thiệu Nhất ra góc riêng, bảo là có chuyện muốn nói.
Trái tim yên ả của Lê Dương lại căng thẳng lên.
Ông nội tính nói gì với Thiệu Nhất vậy?
- - Thực ra ông có nói gì đâu, chỉ gọi Thiệu Nhất vào nhà, đưa cho anh một hộp gỗ nhỏ.
Thiệu Nhất cũng không rõ ý ông, “Đây là......”
Ông nội nói: “Đây là hai hạt châu ông mài sẵn cho Tiểu Dương, đợi một ngày thằng bé thành gia lập nghiệp thì đưa nó......”
Ông bỗng nhiên lại thở dài, nói sang chuyện khác: “Tết sang năm cùng Tiểu Dương về ăn cơm tất niên đi.”
Thiệu Nhất giật mình, nhưng lồng ngực nhanh chóng ngập tràn xúc động.
Nói gì cũng thành thừa thãi. Chỉ có thể cảm ơn.
“Con cảm ơn ông.”
Ông nội phẩy tay, “Cảm ơn ông làm cái gì.”
“Hai đứa các con thật khiến người ta lo lắng..... Nếu đường sau này không dễ đi, nhất định phải cố gắng......”
Lê Dương rất tò mò rốt cuộc ông nội nói gì với Thiệu Nhất, suốt đường về luôn siêng năng truy hỏi anh Nhất nhà mình.
Phải đến khi Thiệu Nhất không nhịn được nữa, đè người lên cửa WC trong xe hôn cho mặt đỏ tai hồng, bạn nhỏ kia mới chịu im miệng.
Do đó những hành khách không ngủ trên xe được trông thấy một thiếu niên môi đỏ, tai hồng, mặt vô cảm đi về chỗ ngồi.
Qua vài phút, nhiệt độ trên mặt dần hạ xuống, Lê Dương vẫn muốn hỏi: “Rốt cuộc nói cái gì? Tại sao không thể kể với em......”
Thiệu Nhất thở dài, hơi buồn cười: “Muốn biết đến thế sao?”
Lê Dương chảnh choẹ lườm anh, “Giờ hết muốn rồi.”
Thiệu Nhất bất lực cười cười, lấy hộp gỗ trong túi ra đưa cho Lê Dương.
- - Vốn tính toán bao giờ về sẽ cho bạn nhỏ một niềm vui bất ngờ, ai dè chính cậu bé lại nhịn không được.
Lê Dương thấy hộp gỗ liền đoán ra đây là đồ ông nội tự làm......
Nhưng nhìn hai hạt châu bằng gỗ tinh tế nằm trong hộp, cậu vẫn phải ngẩn ngơ.
“Đây là......?”
Thiệu Nhất sờ sờ đỉnh đầu cậu, lặp lại lời ông nội.
“Ông nội còn nói, tết năm nay chúng mình cùng nhau về.” Thiệu Nhất dựa lưng lên ghế, cười nhẹ nhìn Lê Dương.
Tim Lê Dương đập bang bang, cậu hơi hé miệng, cũng không biết mình muốn nói gì.
Cuối cùng chỉ biết cúi đầu, ngón trỏ vuốt ve hai viên gỗ nhỏ, lẩm bẩm: “Sao ông nội lại tốt như vậy chứ......”
Cậu ngẩng đầu nhìn Thiệu Nhất: “Giờ em chỉ muốn bay về ôm ông nội một cái.”
Thiệu Nhất bật cười: “Để lần sau đi, lúc đấy ôm không buông tay cũng được.”
Lê Dương cũng cười: “Biến.”
“Có điều......” Lê Dương nghĩ đến gì đó, đột nhiên vui vẻ, “Cái này giống quà tặng ông bà nội tặng cho cháu dâu đó anh......”
Cậu* cong môi, cầm một viên ra khỏi hộp, kề sát vào nói: “Vậy anh có thích món quà này không?”
“-- hả cháu dâu.”
* Đoạn này tác giả ghi là Thiệu Nhất, nhưng mình thấy Lê Dương nói thì hợp lý hơn.
......
Cuối cùng hai người xuyên hai hạt châu vào dây tơ hồng trên cổ.
Lê Dương nhìn con cá vàng choé, hết sức ghét bỏ, “Cuối cùng cũng không cần đeo cái này.”
Thiệu Nhất chỉ vào “tài nguyên cuồn cuộn”, “Bạn nhỏ, đây là tự em mua.”
“Nó cũng xấu.”
“Xấu sao lúc trước còn mua?”
“Mấy cái khác xấu hơn......”
Mà hai hạt châu gỗ này điêu khắc tinh tế, hoa văn phức tạp, chất chứa lời chúc phúc to lớn nhất từ trưởng bối, xét về độ trọng đại thật sự bỏ xa một mặt dây chuyền giản đơn.
Lúc này đã là giữa tháng bảy, hai người sắp sửa đi Tân Hải.
Lê Dương về nhà một chuyến, dọn đồ xong liền đến tiệm trà sữa.
Hai chữ “Vị Tri” trắng đen sắc nét treo trước tiệm trông vẫn cool ngầu bí ẩn, hệt như hai năm trước --
Cái ngày hè nắng gắt như lửa ấy.
Sau giờ ngọ, tiếng ve kêu. Hoa cỏ ven đường ủ rũ trong nắng, cảm giác mát lạnh khoan khoái toàn thân trong nháy mắt đẩy cửa bước vào, tất cả cấu thành lần đầu tiên họ gặp mặt.
Cậu ngày ấy, đi vào “Chưa biết”, gặp một người chưa biết.
Cũng là người rung động cả thế giới của cậu.
Một lần nữa đẩy cửa bước vào, Lê Dương thế nhưng có ảo giác quay về hai năm trước.
- - Không, không phải ảo giác.
Rốt cuộc anh chàng đẹp trai đứng sau quầy bar kia, hiện tại đã biến thành anh bạn trai mà cậu yêu nhất.
Khoé miệng Lê Dương rộ ý cười.
Cậu đi đến trước quầy bar, đưa ra một phong thư.
“Ông chủ, một ly trà hoa quả.” Lê Dương cười, “Nhiều đá, không lấy vị dâu tây.”
Thiệu Nhất nhướng mày, cầm lấy phong thư, “Đây là cái gì?”
Lê Dương hắng giọng nói: “Thư tình.”
Thật ra đây chỉ là học bá Lê nhất thời nổi hứng, thấy có cuộc thi viết thư tình trên mạng, bỗng nhiên muốn viết một phong cho Thiệu Nhất mà thôi.
Vốn định thể hiện toàn bộ tài năng văn chương tích luỹ cả đời, cuối cùng lại phát hiện những lời buồn nôn ấy không thích hợp với hai người họ.
Thiệu Nhất hết sức kinh ngạc.
Anh cười một tiếng, mở lá thư ra.
Trên tờ giấy viết thư hồng nhạt chỉ có một câu vô cùng đơn giản.
- - Anh là niềm vui chưa biết của em.
HẾT CHƯƠNG 99.
Chữ 喜 (vị) trong “Vị Tri” vừa có nghĩa là “không” vừa có nghĩa là “chưa“. Giống như Thiệu Nhất “chưa biết” đặt tên quán trà sữa là gì, cuộc đời của anh cũng vô định, gặp Lê Dương rồi liền đặt tên quán là “Mộng tưởng”, mộng tưởng của anh chính là ở bên Lê Dương. Lê Dương vào quán “Chưa biết”, cũng gặp được người mà lúc ấy cậu “chưa biết” sẽ trở thành niềm vui, niềm may mắn cả đời của mình, là người đem đến những niềm vui chưa biết khác trong tương lai, vậy nên cậu gọi anh là “vị tri chi hỉ“. Chính truyện đến đây là hết.