Thiệu Nhất hát xong, Lê Dương vẫn chưa hồi thần.
Thiệu Nhất búng tay một cái.
Lê Dương mới chớp chớp mắt, sau đó tắt máy quay, lưu lại.
“...... Anh ra đây thì trong tiệm để ai trông?”
Thiệu Nhất cười, “Không phải có Mao Đản sao?”
“Nó thì nhờ được đếch gì,“ Lê Dương xua xua tay, “Thế anh mau chạy về đi.”
“Không sao,“ Thiệu Nhất thở dài, “Anh khoá cửa rồi.”
Lê Dương dừng một giây, cười ra tiếng, “À.”
Thiệu Nhất cũng cười, móc từ trong túi hai viên kẹo đưa cho Lê Dương, “Ăn kẹo không?”
Lê Dương nhìn hai viên kẹo màu cam nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay anh, định duỗi tay bốc, nhưng nửa đường thì thu tay lại.
Thiệu Nhất nhìn cậu nhướng mày, “Sao?”
Lê Dương cắm hai tay vào túi, há mồm a lên.
Thiệu Nhất nhìn ánh mắt mang ý cười của cậu, khựng một chút, sau đó cũng cúi đầu cười.
Anh lột vỏ một viên kẹo, đưa tới bên miệng Lê Dương, “Há mồm nào bạn nhỏ của anh.”
Lê Dương cắn viên kẹo đi, môi chạm vào ngón tay Thiệu Nhất.
Hai người chẳng ai nói gì.
Lê Dương ngậm kẹo, tâm tình tươi như hoa, nhưng cũng có một chút tiếc nuối, bởi vì thời gian và địa điểm này thật sự quá sai.
Muốn hôn hôn còn vướng cái cổng.
Chậc.
Thiệu Nhất chắc cũng có chung suy nghĩ, anh thở dài, “Yêu đương với một bạn nhỏ thật là không dễ dàng.”
“Thế anh thích như nào?” Lê Dương nhướng mày.
“Chẳng như nào,“ Thiệu Nhất cười, “Mấy đứa sắp hết tiết rồi nhỉ?”
“Hình như là vậy,“ Lê Dương quay đầu nhìn vào, “Đúng rồi, thứ bảy tuần sau.”
“Làm sao?”
“Thứ bảy, cuối tuần.” Lê Dương cường điệu.
Cuối tuần được nghỉ á.
Rõ ràng là chuyện cuối tuần, thật ra mai nói cũng không muộn, nhưng không biết vì sao, hiện tại cậu chỉ muốn nói thêm với Thiệu Nhất câu nào hay câu nấy.
Thiệu Nhất “À” một tiếng, hơi có lỗi xoa tóc cậu, “Hôm đó anh có việc, phải đến toà soạn chụp ảnh, nhiếp ảnh gia bên họ tạm thời bận mất, ông chủ gọi anh qua.”
Thiệu Nhất giải thích một tràng nhưng Lê Dương nghe không vào, vốn dĩ cậu cũng đâu muốn chiếm dụng thời gian của Thiệu Nhất để hò hẹn gì đâu.
“Có dẫn người theo được không?”
Thiệu Nhất cười, “Được. Nhưng mà xem chụp ảnh không có gì vui, sợ em chán.”
“Không phải có anh sao.” Lê Dương nhìn anh.
Thiệu Nhất thở dài, dựa lại gần, ngón tay ngoắc ngoắc Lê Dương.
Lê Dương bị động tác này của anh làm tim đập như trống bỏi.
Cậu cũng dựa sát vào.
Cách song cửa, Thiệu Nhất mổ một cái lên môi cậu.
“Rồi, đi học đi.” Thiệu Nhất vỗ nhẹ hai cái lên đầu cậu, “Anh đi về đây.”
Lê Dương gật gật, “Thế em vào nhé.”
Thiệu Nhất phất phất tay.
Lê Dương xoay người đi chưa được hai bước, đột nhiên vòng ngược trở lại.
Thiệu Nhất hơi buồn cười, “Làm sao thế?”
“Còn kẹo.” Lê Dương duỗi tay.
Thiệu Nhất thả kẹo vào lòng bàn tay cậu, tiện thể nhéo nhéo ngón tay.
Lê Dương trở tay nhéo lại, “Cáo từ.”
Thiệu Nhất lại phất tay lần nữa.
Đi tới phòng học chỉ số thông minh của Lê Dương mới khôi phục, đột nhiên cảm thấy hoạt cảnh lưu luyến chia ly của mình ban nãy thiệt là ngốc nghếch quá đỗi.
Nghĩ cũng hơi mắc cười.
Rõ ràng buổi tối có thể gặp nhau rồi.
Chậc chậc chậc, buổi tối, gặp nhau.
“Anh Lê phấn khởi thế?” Tiết Lai Đóa xoay xuống định hỏi bài, trông mặt Lê Dương liền nói một câu như vậy.
Lê Dương gõ lên sách nhỏ, “Hỏi.”
Nhưng tâm trạng tốt của Lê Dương không duy trì được bao lâu.
Sau tiết tự học buổi tối ở tiệm trà sữa, khách dần thưa thớt, Lê Dương cũng chuẩn bị về kí túc xá.
Đúng lúc này có người đẩy cửa tiến vào, bả vai huých trúng Lê Dương.
Người này nhìn tuổi không lớn, khoảng chừng hai mươi mấy, đụng người ta cũng không xin lỗi, chỉ sững sờ nhìn đăm đăm về phía trước không động đậy.
Lê Dương xoa xoa bả vai tiếp tục đi ra ngoài, xoay vào nhìn Thiệu Nhất đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, rồi nhìn sang bóng dáng cứng đờ của người kia.
Tự dưng cảm thấy quái quái.
“Này, anh......”
Thiệu Nhất nghe giọng Lê Dương nên ngẩng lên, sau đó cũng ngây ngẩn cả người.
Lê Dương chớp chớp mắt, có chút mịt mờ.
Chẳng lẽ quen nhau?
Thiệu Nhất nhíu mày rất nhẹ, nhưng Lê học bá thị lực 5.0 vẫn bắt được trọn vẹn chiếc biểu cảm bé xíu của bạn trai.
Chẳng lẽ quan hệ trước kia không tốt?
Thiệu Nhất ngồi dậy, trên mặt vô cảm, khoé miệng lúc nào cũng tươi tắn thân thiện nay hạ xuống thẳng tắp.
Diện mạo anh vốn có tính công kích, mặt vô cảm đến lạnh lẽo như hiện tại không tránh khỏi hơi đáng sợ.
Lê Dương đi ngược hai bước về quầy bar, “...... Nhất ca?”
Cậu cảm giác Thiệu Nhất hình như đang cáu.
Nhưng mà tại sao?
Thế nhưng khiến cậu an tâm chính là, khi Thiệu Nhất đưa mắt về phía cậu, cái khí thế “đại ca xã hội đen” này lập tức biến mất.
Thiệu Nhất bắt lấy tay cậu bóp nhẹ, “Về nghỉ ngơi đi, không còn sớm.”
“...... Vậy anh không sao chứ?” Lê Dương nhìn anh.
“Anh......”
Thiệu Nhất còn chưa nói xong, cái người đang đứng không nhúc nhích kia đột nhiên mở miệng, “Thiệu Nhất...... em, em......” Em nửa ngày, gã cũng không nói thêm gì nữa.
Lê Dương liếc Thiệu Nhất một cái, phát hiện Nhất ca của cậu lại đổi sang bản mặt lạnh tái tê.
“Mày tới làm gì?”
Giọng Thiệu Nhất nghe không ra vui giận, nhưng chỉ thế cũng chứng tỏ tâm trạng anh đang cực không tốt.
Lê Dương khó chịu một cách vi diệu.
Tên này từ đâu chui ra đây??? Sao vừa xuất hiện đã khiến Nhất ca của cậu thay hình đổi xác thế này!
Lê Dương đánh giá người nọ, phát hiện trong gã cũng đẹp đấy chứ? Chỉ có điều nhìn hơi khốn khổ, bộ dạng cứ sợ hãi rụt rè.
“Nó là...... gì của em?” Gã nọ nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của Thiệu Nhất và Lê Dương.
“...... Em trai em?”
Tui nhổ! Ông mới em trai! Cả nhà ông đều là em trai! Lê Dương rất muốn chửi lộn với gã một trận. Nhưng biểu cảm trên mặt cậu chỉ là lạnh lùng, không nói một lời nhìn gã đăm đăm.
Thiệu Nhất trông còn lạnh hơn, anh híp mắt, “Liên quan gì đến mày? Gan mày không nhỏ, còn dám xuất hiện trước mặt tao.”
Lê Dương quả thực bị khí thế thình lình bộc phát của Thiệu Nhất doạ hốt.
Hiện trường cũ mới gặp nhau gã kia vừa dựng lên lập tức bị một câu của Thiệu Nhất đập cho tan tành.
Nhưng thoạt nhìn gã rất tức giận, trỏ vào Lê Dương hỏi Thiệu Nhất, nghiến răng nghiến lợi, “Hai người có quan hệ gì?”
Lê Dương hơi bực rồi nha.
Tình huống này thật lúng túng quá.
Giọng Thiệu Nhất vẫn bình tĩnh, nhưng lời nói ra thì khác hẳn, “Nể mặt mũi anh Dương tao không đánh mày, nhưng mày đừng ép tao động thủ, nếu không tao chắc chắn không để mày đi nổi ra đường đâu.”
“Cho mày ba giây,“ Thiệu Nhất chỉ vào gã, “Cút.”
Gã kia vẫn đứng không nhúc nhích, trước ánh mắt uy hiếp của Thiệu Nhất hoàn toàn làm lơ, chỉ đỏ mắt trừng hai người bọn họ, “Em! -- Thiệu Nhất, không phải em đã nói! Không phải em đã nói em không thích đàn ông sao?!”
Lê Dương ngơ ngẩn.
Thiệu Nhất nhắm mắt, nén cơn giận muốn đánh người. Anh lập tức siết chặt tay Lê Dương.
Lê Dương lấy lại tinh thần, nhìn anh không nói, chỉ có lông mày nhăn nhíu.
Thiệu Nhất cảm thấy vấn đề này mà không giải thích rõ ràng thì nguy to.
“Em...... Đợi chút nữa anh giải thích, được không?” Thiệu Nhất thấp giọng hỏi cậu.
Lê Dương giật giật môi, không nhịn được phải hỏi, “Tên ngốc này là ai đây?”
Tự dưng tới đây diễn phim truyền hình.
Thiệu Nhất nhìn cậu, bạn nhỏ một bộ bực dọc ấm ức nhưng cố nhẫn nhịn tỏ vẻ cool ngầu lạnh lùng, khiến anh không thể nào không liên tưởng tới một bé mèo xù lông.
Nháy mắt trước anh vừa có ý nghĩ giết chết “tên ngốc” trong miệng Lê Dương, nhưng nhìn bạn nhỏ một cái, anh liền cảm thấy mình vẫn có thể nhịn được.
Thiệu Nhất vỗ đầu Lê Dương, “Không ai cả, một tên não tàn thôi.”
Anh lại ngẩng đầu nhìn người nọ, “Giờ tao không động thủ, cũng không định động thủ, nếu mày không muốn tao báo cảnh sát thì lập tức cút cho tao.”
Bấy giờ gã mới tỏ ra khiếp sợ, há mồm tính nói gì đó thì bị Thiệu Nhất ngắt lời, “Lần cuối cho mày ba giây, báo cảnh sát là chuyện tao làm được, nếu mày cảm thấy không sợ phí tiền không sợ bị tội, mày cứ tiếp tục đứng đấy.”
Sắc mặt gã hết xanh lại tím, hết tím lại hồng, cũng không biết là tức giận hay hổ thẹn.
Cuối cùng gã chỉ có thể nhìn Thiệu Nhất một cái rồi xoay người rời đi.
Sau khi gã đi khuất, vài phút liền hai người chẳng ai nói câu nào.
Lê Dương nhìn sang Thiệu Nhất, “Nhất ca.”
Thiệu Nhất nhìn cậu, thở dài, “Làm sao bây giờ.”
Lê Dương sửng sốt, “Cái gì làm sao bây giờ?”
“Hiện tại anh rất muốn ôm em một cái, nhưng mà không nỡ buông tay.”
Lê Dương đứng ngoài quầy bar, yên lặng, sau đó kéo tay Thiệu Nhất vòng vào trong quầy.
Cậu dang tay ra, “Ôm đi.”
HẾT CHƯƠNG 73.