Trà Sữa Vị Em

Chương 83: Chương 83: Chúc bạn sinh nhật vui vẻ




“Tốt tốt,“ Ông nội cười tủm tỉm vỗ vai Thiệu Nhất, “Thằng bé này rất có tinh thần!”

Thiệu Nhất cũng cười, đưa lá trà trong tay qua, “Con chào ông, đây là chút lá trà trong nhà mang tới, không biết ông có thích không ạ.”

Lê Dương nói ông nội thích uống trà, Thiệu Nhất liền đi mua lá trà. Tuy Lê Dương nói không cần mua quà cáp, nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, đi tay không không ổn.

“Chà, Tiểu Thiệu này, còn khách sáo như vậy!” Ông nội cười ha hả nhận lấy, nhìn gần lập tức “Chà” tiếng nữa, “Đây đúng là trà ngon!”

Thiệu Nhất: “Ông thích là con mừng rồi.”

Lê Dương rất vừa lòng với phần mở màn, bởi ông nội nom có ấn tượng rất tốt về Thiệu Nhất, trên bàn cơm gắp đồ cho anh không thôi.

“Nào Tiểu Thiệu, ăn cái này, đây là chú Mã cách vách của Tiểu Dương đem từ bên ngoài về, mùi vị không tồi đâu đâu!”

“Vâng vâng, ông nội cũng ăn đi ạ.”

“Nhoáng cái Tiểu Dương đã lớn thế này rồi,“ Ông lão đang ăn cơm, thuận miệng cảm thán, “Hồi nó bé xíu vẫn ngồi trên vai ông đi loanh quanh khắp nơi, giờ lớn còn cao hơn cả ông.”

Lê Dương gắp đồ ăn cho ông nội, “Trong lòng con ông luôn cao nhất mà.”

“Sao thế được.” Ông nội nói tới chuyện Lê Dương ngày bé liền thao thao bất tuyệt, kể Thiệu Nhất nghe một nùi chuyện cũ xí hổ của Lê Dương, cho Thiệu Nhất nghe thoả thích.

“Hồi nó bé tí, nào có như bây giờ, thích cười suốt thôi, chú Mã nó chọc là cười nhiều mắt sẽ biến mất, nó sợ tới nỗi nghiêm mặt cả tuần, mắt thì cứ trừng ra......”

“Có một lần ăn cá bị nghẹn, bà nội nó cuống cuồng lên, uống dấm nuốt cơm cũng không có tác dụng, cuối cùng phải bế đi bệnh viện, phát hiện trong họng chả có gì, tự mình doạ mình......”

“Còn có một lần, Tiểu Dương xem hoạt hình, hát theo tiếng nhạc trong TV, được một lúc thì chú Mã nó sang gõ cửa, hỏi có chuyện gì mà thằng bé khóc, làm ông với bà nó mừng ơi là mừng......”

Lê Dương: “......”

Thiệu Nhất cười nói: “Nghe có vẻ ngày bé đáng yêu hơn bây giờ.”

Lê Dương trừng mắt liếc anh một cái.

Thiệu Nhất lập tức muốn sửa miệng.

Thật ra bây giờ cũng rất đáng yêu.

Ông nội nhớ lại chuyện cũ cũng cười, “Khi còn bé chẳng phải đáng yêu hơn sao, giờ lớn rồi cứ kín như bưng.”

Lê Dương rốt cuộc phản kháng: “...... Con bưng cái gì chứ?”

“Ông biết đâu được, đám trẻ chúng mày!”

“......”

Thôi, không cãi.

“Ông nội ơi, ông có ảnh hồi bé của em ấy không?” Thiệu Nhất hỏi.

Ông lão trả lời ngay tắp tự: “Có! Có rất nhiều, đợi ông đi tìm cho, ảnh hồi bé của nó nhiều cái hay lắm.”

Lê Dương ăn một ngụm cơm, bỗng nhiên cảm thấy sai sai.

Tên Thiệu Nhất này, gọi ông nội ngọt xớt vậy hả?

Cậu đá nhẹ Thiệu Nhất một cái dưới chân bàn, chờ Thiệu Nhất nhìn qua, cậu liền làm khẩu hình:

Gọi ông nội trôi chảy quá ha?

Thiệu Nhất nhoẻn miệng cười, thừa lúc ông nội không nhìn thấy, cho cậu một cái liếc mắt đưa tình.

Lê Dương cúi đầu tiếp tục lùa cơm, chân đá anh thêm một cái.

“Ông nội mua cho con cái bánh kem, tự đi lấy nhé, dắt Tiểu Thiệu đi cùng nữa, chính là cái hàng đắt đắt ngày xưa hay dẫn con đi đó,“ Ông nội khoa tay múa chân, “Mua cái to, sợ ăn không hết, lát nữa đem biếu bà con hàng xóm.”

Lê Dương hơi sửng sốt, mau chóng gật đầu, “Vâng, cảm ơn ông nội.”

“Nó còn khách sáo với cả ông.” Ông nội lắc đầu, bĩu môi nói với Thiệu Nhất.

Cơm nước xong, Thiệu Nhất nói muốn giúp ông nội rửa chén, ông nội phất tay đuổi người, “Làm gì có chuyện để khách rửa chén? Con cùng Tiểu Dương đi lấy bánh kem đi, đi đi.”

Thiệu Nhất và Lê Dương bị ông lão tống cổ đi lấy bánh kem, cửa hàng bánh kem cách nhà không xa, đi ước chừng bảy tám phút là tới rồi.

Rời khỏi nhà ông nội, hai người đều thoáng thả lỏng.

Ở nhà ông nội đương nhiên không phải không thoải mái, chỉ là thường ngày ở chung tự do, hiện tại trước mặt trưởng bối có rất nhiều việc không thể làm, chủ yếu là giao lưu bằng ánh mắt, cùng lắm lặng lẽ kéo tay một chút, còn phải nhân lúc ông nội không thấy.

“Vừa nãy làm sao vậy?” Thiệu Nhất hỏi cậu.

“Hửm?” Lê Dương không hiểu, “Cái gì làm sao?”

“Vừa nãy ông nội nói mua bánh kem, sao em lại ngẩn người?” Thiệu Nhất xoa đỉnh đầu cậu.

Lê Dương sờ sờ mũi, “Cái đó hả, cũng không có gì, chỉ ngạc nhiên chút thôi. Ông nội không thích mấy thứ như bánh kem lắm.”

Người thế hệ trước không thường ăn bánh kem, ông nội cũng vậy, nói là không quen vị bơ.

Thiệu Nhất mỉm cười, “Vậy chứng tỏ ông nội thương em.”

“Hơn nữa,“ Lê Dương ngần ngừ, “Khi còn bé có một lần, em họ em, con nhà cô cả ăn sinh nhật, cũng ở nhà ông nội, quấy đòi một cái bánh kem, nhưng mà ông nội không cho mua, chỉ nấu một tô mì trường thọ, nói là sinh nhật nên ăn mì, ăn bánh kem cái gì.”

Khi đó em họ khóc nháo không nghe, đánh đổ cả tô mì trường thọ bà nội vất vả nấu, ông nội rất giận, nể đang sinh nhật nên không đánh cháu, nhưng đương nhiên cũng không mua bánh kem cho.

Từ đó về sau em họ không ăn sinh nhật ở nhà ông nội nữa.

Thiệu Nhất bật cười, “Vậy ông nội hơi bất công quá rồi.”

“Ừm......” Lê Dương trầm mặc, “Ông nội vốn không thích nhà cô cả, nhưng ông đối với chúng em tốt lắm. Ông không chịu mua bánh kem cho em họ em cũng không phải vì bất công, lúc ấy hẳn ông thật sự cảm thấy sinh nhật ăn mì trường thọ tốt hơn. Thế nên hôm nay ông đột nhiên nói mua bánh kem, em liền rất kinh ngạc.”

Thiệu Nhất xoa xoa tóc em nhỏ, “Ừm, ông nội rất thương em.”

Ông nội nói bánh kem to, Lê Dương không để ý, nhưng cậu không ngờ cái sự to ấy không phải to bình thường.

Trên đường về cậu phàn nàn cùng Thiệu Nhất: “Một cái bánh to tướng thế này, cái cửa hàng kia có phải thấy ông em lớn tuổi nên lừa ông không?”

Thiệu Nhất cầm bánh kem giúp cậu, nghe vậy cười, “Không phải khi còn bé cũng hay tới à? Sao lại lừa được?”

“Khi còn bé cái hàng đó cũng toàn lừa khách, chính em bị lừa mua bao nhiêu là bánh, vị tàm tạm, vấn đề là siêu đắt.” Lê Dương nhíu mày nhìn hộp bánh kem, “Lớn từng này, chắn chắn không ít tiền.”

Thiệu Nhất vỗ vỗ cái hộp, “Sau này chúng ta lại hiếu kính ông.”

Lê Dương nhìn anh, cong cong khóe môi, “Ừm, chúng ta.”

Hộp bánh kem siêu to khổng lồ diễu trên đường lớn hấp dẫn bao con mắt của đám trẻ. Ở chung con phố bọn nhóc đều biết hàng bánh kem kia, nhìn cái hộp là biết ăn ngon.

Nhưng Lê Dương không quen đứa nào trong đám nhóc để vẫy tới ăn bánh.

Thiệu Nhất đột nhiên vẫy tay với một đứa bé luôn dán mắt vào chiếc hộp, “Ăn bánh kem không?”

Hai mắt đứa bé toả sáng, gật như giã tỏi.

“Đến hát sinh nhật, hát hay có bánh ăn.”

Nhóm trẻ có chút hưng phấn, nhìn nhau vài cái liền chạy về phía bọn họ.

Lê Dương chọc chọc Thiệu Nhất, “Anh làm gì vậy?”

“Gọi các bạn nhỏ tới hát cho em.” Thiệu Nhất cười.

Mười mấy đứa nhỏ rần rần chạy vào nhà ông nội, ông nội ghé đầu ra xem, lập tức “Ối” một tiếng, “Trẻ con đâu ra nhiều thế này.”

Hầu hết tụi nhóc đều biết ông nội, í ới chào: “Ông Lê ạ!” Sau đó tiếp tục bám theo Thiệu Nhất, bánh kem đi đâu bọn nó đi đó.

Ông nội trông thế là hiểu, lắc đầu cười tiếp tục thưởng thức bình trà mới pha.

—— Còn phải nói, trà Tiểu Thiệu đưa tới thật sự là trà ngon.

Đám trẻ ôm ấp tình cảm mãnh liệt, vây quanh bàn trà nhà ông nội chầu chực sẵn, đợi Thiệu Nhất cắm nến xong liền cất tiếng ca.

“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ ——”

“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ ——”

Trẻ con hát không được ngay ngắn, nhưng được cái đám nhỏ hết sức nghiêm túc, bài ca sinh nhật cũng êm tai một cách kì dị.

Thiệu Nhất không biết lôi từ đâu ra một chiếc máy số, ống kính nhắm vào Lê Dương.

Lê Dương nhướng mày, hỏi ống kính: “Muốn em ước không?”

Thiệu Nhất chưa nói gì, đám nhóc đã nhốn nháo: “Muốn! Muốn ước nguyện!”

“Đúng thế, ăn sinh nhật là phải ước nguyện!”

“Muốn nhắm mắt lại ước!”

“Còn muốn hai tay đan nhau nữa!”

Lê Dương nhìn thoáng qua đám trẻ, cũng cười, cậu nhìn Thiệu Nhất, “Vậy ước nhé?”

Thiệu Nhất cười với cậu: “Ước đi.”

Bởi cảm thấy chắp tay trước ngực mà ước thì rất ngốc, Lê Dương liền không màng chỉ dẫn của lũ trẻ, nhắm mắt ước luôn.

Có vài đứa nhỏ thấy tư thế của cậu không đúng định góp ý, Thiệu Nhất lại quay về phía tụi nó, đặt ngón trỏ lên miệng, “Ssss ——”

Đám trẻ liền không nói nữa, yên lặng đợi Lê Dương ước nguyện.

Dù sao người giữ bánh kem là đại ca, đại ca nói gì cũng đúng.

Lê Dương nhắm mắt, cậu biết trên màn hình của Thiệu Nhất là mình, biết trong đôi mắt Thiệu Nhất cũng là mình.

Nguyện vọng...... Nên ước gì mới tốt.

Bình thường không tự hỏi bản thân có nguyện vọng gì, lúc cẩn thận suy nghĩ mới thấy có rất nhiều.

Hy vọng ông nội thân thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.

Hy vọng hai người họ come out thuận lợi.

Hy vọng dì Thiệu sớm ngày bình phục.

......

Rất nhiều rất nhiều cái hy vọng.

Có điều tới cùng, dường như mọi nguyện vọng đều ngưng đọng thành một điều sau cuối.

Hy vọng ngày mai có ăn có uống, vô bệnh vô tai.

Hy vọng 50 năm sau, em nhắm mắt lại, anh giơ máy ảnh, mình cùng nhau mua một chiếc bánh kem thật to, chia cho rất nhiều người.

HẾT CHƯƠNG 83.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.