Cốc trà sữa thứ ba mươi ba: Đều là tao sai. Ánh trăng chọc hoạ.
-----------------------
Lê Dương ngủ hai đêm ở nhà Thiệu Nhất, ban ngày thì nằm chơi game trong tiệm anh.
Ngày nào cũng làm con cá ướp muối, ướp đến mặn chát.
Chỉ có khi nào khách đông lắm mới chủ động đứng lên đỡ đần người ta.
Hứa Kha lại tới thêm lần nữa, vẫn điệu cười tủm tỉm, vẫn ung dung xoát độ tồn tại, vẫn xin WeChat để rồi bị chối từ.
Ba ngày trôi qua, Lê Dương trở về trường học.
Lão Tiêu hồ hởi đón chào lúc cậu bước vào lớp, “Ây da đến rồi! Mau vào chỗ đi!”
Lê Dương đã gỡ băng gạc che kín đầu, chỉ còn dán ở chỗ vết thương.
Nhưng cậu vẫn đội mũ, chút băng gạc ấy cũng không để lộ.
Lần này không phải do gánh nặng thần tượng gì đó, mà chính lão Tiêu dặn cậu đừng để ai biết chuyện mình bị thương.
Trên người bọn Tô Ngang cũng có thương tích, cũng được lão Tiêu dặn dò như vậy.
Tuy rằng sự tình có nguyên nhân, bọn họ có thể xem như hăng hái làm việc tốt, nhưng nói sao cũng là đập lộn ở quán bar với đám lưu manh, lan truyền ra thì nghe rất dở.
Lão Tiêu là lo đám nhóc bị ghi sổ.
Nhưng lão Tiêu giúp bọn họ giấu, tự bọn họ giữ kín như bưng, cũng không ngăn nổi kẻ cố ý bôi nhọ.
Ngày hôm sau, trên Tieba trường xuất hiện một video từ tài khoản nặc danh.
Tiêu đề rất chi bắt mắt: Lê Dương khối 11 lớp 6 đánh nhau.
Là màn quần ẩu ở quán bar của bọn họ.
Đoạn ban đầu bạn mập kéo Phó Hiểu đâu chẳng thấy, chỉ thấy một đám học sinh cấp 3 và một đám lưu manh nhào lên quánh nhau bụp bụp.
Tô Ngang nhìn thấy cái video này là thấy không linh rồi.
Cho dù phía dưới có người hô “Đẹp trai quớ đẹp trai quớ”, nhưng cũng không thiếu người hỏi cái người ở giữa kia có phải Lê Dương không, đứng hạng nhất đúng không? Tưởng là học sinh ngoan mà? Sao lại kéo bè kéo lũ ra quán bar đánh nhau thế này?
Đối với học sinh cấp 3, đặc biệt là học sinh trường trọng điểm bọn họ, ra quán bar kéo bè kéo lũ đánh nhau là cực kì đổ đốn, là chuyện mà nhiều đứa nghĩ cũng không dám nghĩ. Thật sự quá lạ lùng.
Nhưng Lê Dương đã làm rồi, một nhân vật tiếng tăm trong trường học đi đánh nhau, càng gây xôn xao dư luận.
Lập tức có người đoán ba ngày Lê Dương không đi học là bởi chuyện này, bị trên trường xử phạt ở nhà kiểm điểm.
Cũng có người phỏng đoán chính xác là vì bị thương, hơn nữa còn liên quan đến vết thương của tụi Tô Ngang và Mập.
Óc quan sát thật tinh tế biết nhường nào.
Mấy cái trên không bàn, thế nhưng còn có đứa bảo bị bọn lưu manh tẩn cho không thể bò ra cửa?
Bình luận kiểu này không nhiều lắm, nhưng Tô Ngang vẫn đọc đến phun lửa phừng phừng, đám ngu lìn kia không thấy trong video là Lê Dương dí đầu lưu manh mà đấm hay sao hả hả?
Cậu ta bùm bùm gõ chữ sỉ vả mấy đứa kia đọc sách không dùng não, đặc biệt là mấy mẹ phát ngôn câu “Không ngờ Lê Dương là loại người như vậy” blabla các kiểu não tàn.
—— Mày có biết tiền căn hậu quả không? Mày không ngờ cái gì? Mày nói rõ bố mày nghe mày thấy Lê Dương là loại người như nào?
Có người lại đề cập đến thành tích thi tháng: Lê Dương hiện tại cũng không đứng nhất nữa mà, đang sống thật hay là sa đoạ đây?
—— Đoạ mẹ mày chứ đoạ mẹ mày đẻ mày kiểu gì vậy ngon đứng nhất nhiều chìa bảng điểm cho tao xem đi sủa lắm làm gì?
Có người rep cậu ta: Thế cậu biết nguyên nhân thì nói đi xem nào, nguyên nhân gì mà đánh thành như thế? Ăn nói như bọn chợ búa ngoài đường.
—— À ừ bố mày là dân chợ búa đấy muốn bố dạy mày cách làm người không?
Chiếc video này kỳ thật không quay rõ, vì góc độ cũng vì ánh đèn, xuyên suốt video đều rất mờ, trừ khi hôm ấy thật sự có mặt tại hiện trường, bằng không chẳng ai dám khẳng định đó chắc chắn là tụi Lê Dương.
Thế nên cũng rất nhiều người sinh nghi: Không thấy chính diện, sao dám nói là Lê Dương? Một đám người cãi qua cãi lại lo làm đề đi thì hơn đấy. Học sinh Thành Trung đều rảnh rỗi thế à?
Ngoại trừ Tô Ngang, bạn mập là người phẫn nộ nhất, nhưng không thể khai tên Phó Hiểu ra được.
Bạn áy náy cực kì, cho bạn làm lại lần nữa bạn nhất định vẫn xông lên, chỉ là sẽ xông lên đơn độc, có bị đánh chết cũng không để liên luỵ anh em mình.
Anh Lê của bạn bị người ta bôi nhọ ra như thế.
Có điều anh hùng bàn phím ở Tieba trường chỉ chiếm số ít, đa phần mọi người hoặc không quan tâm, hoặc cảm thấy chuyện này có nguồn cơn, hoặc dứt khoát nhận định không lộ mặt tức không phải Lê Dương rồi, hơn nữa Lê học thần chắc chắn không phải loại người tuỳ tiện động thủ.
Dù gì cái danh hạng nhất và hotboy trường cộng lại cũng đâu phải dạng vừa, khiến quần chúng mù quáng sùng bái là chuyện quá bình thường.
Đặc biệt là các bạn nữ —— loài sinh vật có đa phần cá thể tin tưởng ‘đẹp trai không bao giờ sai’.
Nhưng cho dù đa số mọi người đều đứng về phía Lê Dương, video cũng không tạo được bao nhiêu sóng gió, chỉ khiến Lê Dương tăng tỉ lệ bị quay đầu nhìn và bị mọi người trong lớp tò mò, chuyện này vẫn truyền đến văn phòng thầy hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là một ông chú trung niên mập mạp. Ông vỗ bụng nhìn cậu thiếu niên ánh mắt thản nhiên đứng trước bàn làm việc, thở dài.
“Lê Dương à, thầy có biết em, luôn đứng nhất, đúng không?”
“Lần trước không phải.”
“Ài,” Hiệu trưởng xua xua tay, “Em không cần khiêm tốn, một lần thi tháng thôi mà.”
“Có điều ——” Hiệu trưởng chuyển chủ đề như dự kiến, “Dù thành tích tốt, cũng có vài việc không thể làm trái nội quy trường được đâu.”
“Video thầy xem rồi, nhưng là có người viết thư tố cáo cho thầy.”
“Em kể rõ ngọn nguồn thầy nghe, thầy sẽ xem xét hình thức xử phạt cho mấy đứa.”
Từ văn phòng hiệu trưởng đi ra, Lê Dương suy nghĩ không biết thằng ngốc nào ăn no rửng mỡ viết thư tố cáo bọn cậu.
Về đến lớp, như cũ thu được một rổ ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Lê Dương vô cảm bước tới chỗ ngồi xuống.
Áp khí cậu toả ra thấp tới nỗi dù đang nghỉ tiết cũng không một ai hó hé câu nào.
Tô Ngang cùng bạn mập lăn sang tìm cậu, đều rất âu lo, “Làm sao thế? Hiệu trưởng tìm mày vụ gì?”
Lê Dương hơi bực bội.
Chuyện này nếu chỉ mình cậu vướng vào thì không phiền lắm, nhưng hiệu trưởng đã nói rõ sẽ ghi sổ từng đứa trong bọn.
Một mình cậu dễ xử lí, tuỳ tiện lấy lí do nào đấy để trường học gọi phụ huynh là được, dù sao Lê Chí Minh và Trần Uyển chắc chắn sẽ không để cậu bị xử phạt.
Nhưng những người khác thì sao?
Lê Dương nói lại một lần lời của thầy hiệu trưởng.
Bạn mập lập tức nản lòng: “Đều là tao sai.”
Tô Ngang cũng lâm li bi thảm, thê lương tiếp lời: “Ánh trăng chọc họa.”
Lê Dương chưa kịp nói gì, chuông liền reo vào lớp.
Tô Ngang và bạn mập quay về chỗ ngồi.
Lê Dương nhắn tin cho bọn Hồ Phi, để anh em chuẩn bị tinh thần.
Sau đó bị gọi lên bảng làm bài, không đọc được phản hồi của anh em.
【 Lạn Phi 】 ** moá? 9102* rồi còn có người đi viết thư tố cáo?
* Nói ngược của 2019, dùng để diễn tả “đã năm nào rồi còn có chuyện như thế xảy ra”.
【 Que Cay Không Đủ Cay 】 Cái đéo gì vậy??? [ khinh thường /][ tức giận mắng /][ ngón giữa /]
【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước 】 Đều do tao.
【WW】 Được rồi đừng nhận lỗi nữa, anh em ngẫm đối sách đi nào, ngẫm không ra là bị ghi sổ đó!
【 Lạn Phi 】 Mẹ nó chứ giờ còn nói gì được nữa? Rõ ràng xung phong làm việc tốt không được tặng phiếu bé ngoan thì thôi còn bị ghi sổ! Hing hing hing! Tao đi tự kỉ đây!
【 Que Cay Không Đủ Cay 】 Không thì cứ nói bọn nó bắt nạt bạn nữ?
【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước 】 Không được.
【WW】 Không nói thế được, hiệu trưởng hỏi bạn nữ nào thì sao, muốn bạn nữ đó tới đối chất thì biết làm nào?
【 Lạn Phi 】 Đúng ồi, với cả, cái bạn hôm trước có thể tới giúp đỡ được không dạ? @ Dưới Ánh Trăng Độc Chước.
【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước 】 Chắc không được…… Tao đồng ý với cổ không kể chuyện này cho người khác rồi.
Cũng phải, mặc kệ lý do ban đầu là gì, mặc kệ có phải tự nguyện hay không, loại chuyện này một cô bé chắc chắn không muốn để người ta biết.
【 Lạn Phi 】 Thế tụi mình mần răng giờ? Thấy cái lý do nào cũng không đủ thuyết phục hết ó?
Lê Dương làm bài xong trông thấy cuộc thảo luận của bọn này, không khỏi mắc cười.
【LiY】 Không cần nghĩ đối sách, cứ thẳng thắn phủ nhận là được.
【WW】……
【 Lạn Phi 】……
【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước 】……
【 Que Cay Không Đủ Cay 】……
Tô Ngang quay đầu liếc Lê Dương một cái, ánh mắt chan chứa bội phục.
【 Lạn Phi 】 Mạnh nhất vẫn là Lê ca mạnh, tiểu đệ cam bái hạ phong! [ ôm quyền /]
Mười phút trước, tại văn phòng hiệu trưởng.
“Em không nói lí do tại sao đánh nhau ẩu đả, vậy tất cả các em đều phải bị ghi sổ, em có hiểu không?”
Hiệu trưởng nghiêm nghị nhìn Lê Dương.
Nhưng Lê Dương biết, không thể có chuyện không ghi sổ. Trường hợp lần này của bọn cậu quá nghiêm trọng, không chỉ dừng ở đánh nhau giữa học sinh đơn thuần, mà tân tiến tới nỗi kéo bầy ra đường đánh luôn.
Mặc kệ dùng lý do gì cũng phải bị ghi sổ.
Thế dứt khoát không nhận là được rồi.
“Thầy nhìn lầm ạ, bọn em chưa từng đến quán bar đó.” Lê Dương mặt không biểu cảm, bình tĩnh thong dong.
Hiệu trưởng nhíu mày, còn muốn nói thêm gì đó.
“Trường học không có chứng cứ đã buộc tội chúng em đánh nhau, thậm chí còn muốn ghi sổ, làm lỡ tương lai của học sinh nhà trường có phụ trách không? Thầy có từng nghĩ đến, bọn em chưa từng đánh nhau nhưng phải nhận chỉ trích sẽ bị ảnh hưởng tâm lý tới mức nào không? Thầy bảo chỗ thầy có nhận thư tố cáo đúng không ạ? Vừa lúc, em cũng muốn tố cáo.”
Hiệu trưởng đâu lường được Lê Dương sẽ phản ứng như vậy, bị cậu nói cho sửng sốt, “Em muốn tố cáo ai?”
“Ai tố cáo em em tố cáo người đó.”
“Này ——” Hiệu trưởng dở khóc dở cười đẩy mắt kính, “Em tố cáo người khác cũng phải cần có lý do chứ?”
“Bôi nhọ ạ, chẳng lẽ không tính là lý do sao thầy?” Lê Dương cau mày, như thể bất bình lắm, đôi con ngươi giấu đi nét khinh thường, “Người này đem một chiếc video chẳng hiểu ra sao đăng lên Tieba trường, nếu cổ vũ bạo lực học đường thì phải làm sao? Tổn hại danh dự người khác, không lẽ em không thể tố cáo?”
Hiệu trưởng nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, bởi nét mặt của Lê Dương quá tự nhiên, hiệu trưởng chỉ đành thở dài.
“Chuyện này trường học sẽ điều tra rõ ràng, bạn học Lê Dương, mong em đừng để thầy thất vọng.”
【LiY】 Hiệu trưởng hỏi chúng mày thì cứ nói không biết gì.
【 Lạn Phi 】 Cứ liều chết không nhận phỏng?
【LiY】 Đúng.
【WW】 Được, tao tìm ba chủ* rồi, cái video kia giờ đã xoá, mà không xoá cũng chẳng sao, không quay mặt bọn mình, sợ cái gì ~
* admin Tieba.
【 Lạn Phi 】 Oa, Tô bán hoa*, ba chủ mà mày cũng chung chạ hả? [ vỗ tay /]
* vâng, “bán hoa” trong “gái bán hoa” ạ.
Lê Dương nhớ đến hiệu trưởng nói muốn điều tra, không biết định điều tra thế nào.
Ngẫm nghĩ, vẫn là nhắn cho Thiệu Nhất cái tin, nói với anh đại khái tình hình.
Thiệu Nhất nhận tin xong, trực tiếp gọi sang chỗ Lý Nhiên. Loại chuyện này với Lý Nhiên dễ như ăn sáng, cấp 2 cấp 3 hắn đánh nhau không ít, đều là trong nhà ra mặt hoặc ra tiền giải quyết ổn thoả.
Hắn đồng ý rất sảng khoái, bởi đầu Lê Dương bị thương, hắn vẫn cảm thấy một phần lỗi thuộc về mình.
Có điều hắn rất tò mò một chuyện.
“Sao mày giúp Lê Dương nhiều thế? Bọn mày quen nhau được mấy tháng đâu?” Lý Nhiên cười đến cao thâm khó dò, “Như này không giống mày lắm nha?”
Thiệu Nhất đang vẽ tranh, động tác trên tay không dừng, chỉ hỏi ngược lại: “Thật sao?”
“Thật mà!”
“Một đứa nhỏ khá tốt, giúp một chút mà thôi.”
“Thật sự chỉ là giúp một chút?”
“Ừ.”
Lý Nhiên tẻ nhạt lắc đầu, không truy vấn nữa.
HẾT CHƯƠNG 33.
Tô Ngang mắng người thật sự không biết phẩy.