Lê Dương mở màn hình bao nhiêu lần rồi nhìn nó tự động tắt, nhưng đến khi sắp ngủ cũng không chờ được Thiệu Nhất trả lời.
Chậc.
Cậu có chút lo âu.
Thiệu Nhất chưa từng trả lời mình chậm như vậy.
Cậu không biết có nên gọi điện cho anh không, ngộ nhỡ có chuyện gì......
“Hàii --”
Lê Dương thở dài đánh sượt.
Cậu ném điện thoại qua một bên, trợn mắt nhìn trần nhà.
Lát sau, điện thoại đinh một tiếng.
Cậu vội vàng ngồi dậy kiểm tra điện thoại.
【ww】 Lê ca có đó không, ra đây uống một chén.
“......”
Lê Dương nhìn đồng hồ.
23: 16.
Đồ ngốc này bị cái gì kích thích rồi?
Lê Dương nhăn mày trả lời Tô Ngang.
- Uống ông nội mày hả?
- ...... Mày đây rồi, còn tưởng mày đã ngủ.
Không biết vì sao, Lê Dương cảm giác dòng tin nhắn của Tô Ngang đong đầy nỗi cô đơn, đầy tới nỗi muốn trào ra màn hình.
Tô Ngang có bao giờ nói chuyện bằng cái giọng này đâu.
Cậu nhíu mày, tìm số gọi thẳng sang.
“A lô......”
Tô Ngang vừa nhấc máy, Lê Dương lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Mày có chuyện gì?”
Tô Ngang thở dài.
Nhìn ba Lê của tôi kìa, thỉnh thoảng cũng tinh tế phết thây.
“Tao á...... chuyện gì là sao, ài......”
“Mày đang ở đâu?”
“Á? Tao đang ở cầu Tây...... Hả, mày qua đây thiệt hả? Nhưng mà mày đâu có uống đâu......”
Lê Dương nạt một tiếng, “Mày thích lằng nhằng không.”
“...... Ừ thế mày đến đi.” Tô Ngang thở ngắn than dài xong, lại bổ sung, “Nhớ mang theo mấy chai bia, tao lỡ uống hết rồi.”
Đêm đã khuya, đường phố vẫn còn rất náo nhiệt, hẳn vì hôm nay là ngày lễ.
Đi tới những chỗ thế này, càng náo nhiệt hơn.
Trên đường người xe đông đúc.
Đi về phía đông có con phố chuyên bán buôn, ánh đèn lấp lánh rực rỡ.
Cậu đứng ở vỉa hè đợi xe, dõi mắt ra khoảng không phồn hoa ấy, lại nhớ đến cái ngày mình và Thiệu Nhất biết nhau.
Đột nhiên không khỏi cảm thán.
Duyên phận giữa người với người, đúng là rất kỳ diệu.
Nếu hôm ấy cậu không đến tiệm trà sữa, không, đúng hơn là cậu không đến chợ đêm, cậu và Thiệu Nhất hẳn sẽ không tiến triển đến như bây giờ.
Hừm...... Chính thức yêu nhau luôn.
Cả một ngày dài, từ lúc tỉnh dậy mơ màng xấu hổ cho đến...... Ngọt ngọt ngào ngào. Giờ bị gió lạnh táp vào mặt, cậu mới bất giác cảm thấy bản thân đã tỉnh rượu thật rồi.
Cách thổ lộ của Thiệu Nhất mạnh bạo thật đấy.
Lê Dương mân mê môi.
Lại còn rất đột ngột.
Chẳng lẽ là vì tối qua mình làm ảnh cứng?
Ấy không được không được không được nghĩ lại! Scandi titan vanadi crom mangan sắt coban niken đồng kẽm......
- - Vậy thì, vì cái gì chứ.
Khi trước Thiệu Nhất do dự và cố tình lảng tránh cậu, cậu đều biết.
Chỉ bằng EQ của Thiệu Nhất, tất nhiên không thể đợi đến hôm qua mới nhận ra mình thích cậu đúng không?
Hiện tại cậu cực kì, cực kì muốn biết suy nghĩ của anh.
“Chủ nợ” của anh, quá khứ của anh, đều bức thiết muốn biết.
Quả nhiên loài người là chúa tham lam.
Luôn được một tấc lại muốn tiến một thước, ai cũng không ngoại lệ.
Lê học bá đầy triết lý cảm thán xong, xe rốt cuộc cũng tới rồi.
Tài xế taxi rất khéo nói chuyện, đem những ưu tư trong lòng cậu vứt hết ra sau đầu.
Tới cầu Tây, cậu đi mua mấy chai bia trước.
Sau đó gọi cho Tô Ngang, hỏi nó đang đâu.
“...... Mày đi dọc theo bờ sông là thấy, tao đang ngồi cạnh một cái đường, đường này hình như..... có cái hiệu thuốc thì phải, ai da mắt tao mờ quá nhìn không rõ chữ.”
Lê Dương cạn lời cúp điện thoại, đi dọc theo cầu, một tay đút túi một tay xách bia lục tìm bóng dáng Tô Ngang.
Tô Ngang chả nhẽ lại thất tình?
Chậc chậc.
Đúng là tuổi trẻ.
Cậu đi vài bước liền trông thấy một bóng dáng đáng thương, cô độc, chua xót, ngồi ở bậc thang.
Nhìn cái lưng thôi cũng đủ thấy bi thương.
Lê Dương đi qua đá nhẹ cậu ta một cái, “Êu, sao vậy mày?”
Tô Ngang quay đầu nhìn cậu.
Nhìn xong mau chóng xoay đầu về, vỗ vỗ bậc thang bên cạnh ủ ê nói, “Ngồi.”
Lê Dương từ chối: “Dơ.”
Nhưng cậu vẫn ngồi xổm xuống.
Lê Dương hơi lưỡng lự, bởi ban nãy hình như cậu thấy hốc mắt Tô Ngang hồng hồng.
May mà EQ thường ngày chập chờn của Lê học bá giờ này lại ổn định, cậu không hỏi gì, chỉ đưa bia cho Tô Ngang, “Của mày này.”
Tô Ngang nhận lấy, ợ hơi một cái, sau đó rề rề bật nắp lon, hớp một ngụm.
Lê Dương liếc sang bên cạnh, cầm lòng không đậu chửi “** má“.
Tô Ngang mê mang quay ra nhìn cậu
Lê Dương chỉ vào mười mấy lon rỗng trên mặt đất, “Mẹ nó mày uống nhiều thế này rồi?”
Tô Ngang gật đầu, lại ợ hơi một cái, sau đó cần mẫn uống bia của mình.
Lê Dương không biết làm gì bây giờ cả.
Bởi cậu không biết rốt cuộc tại sao Tô Ngang lại trở nên thế này.
Tô Ngang tự giác mở miệng.
“Ngụy Vi...... Cô ấy có bạn trai.”
Lê Dương khẽ sửng sốt, sau đó nhíu mày.
“Tao còn tưởng, cô ấy cũng......” Tô Ngang nhăn nhó, một bộ rất khó chịu, cũng không biết là khó chịu trong lòng biểu lộ ra mặt hay uống quá nhiều nên không thoải mái.
“Tao cứ tưởng cô ấy cũng giống tao, vẫn luôn đợi một ngày hai đứa có thể nói rõ mọi chuyện. Nhưng tao không ngờ cổ thật sự đi thích người khác.”
Đệch.
Lê Dương nhìn chằm chằm vỏ lon trên mặt đất, không biết tiếp lời kiểu gì.
Tô Ngang nhanh chóng uống hết một lon, tiện tay ném xuống đất.
Lê Dương dời mấy lon bia cậu đem đến sang chỗ khác.
Tô Ngang sờ mó bên cạnh, không sờ được gì thì lại ngơ ngác nhìn mặt đất.
Thế nhưng cậu ta cũng không khóc la đòi tiếp tục uống rượu.
Chỉ ngẩn người trong chốc lát, tiếp tục nói: “Cô ấy còn, còn nói với tao, hai bọn tao hết cơ hội rồi. Nói tao.... đừng tìm cô ấy nữa.”
Lê Dương yên lặng vỗ lưng bạni.
Tô Ngang ho khan một tiếng, giọng có chút nghẹn ngào, “Tao mẹ nó bây giờ, thật khó chịu quá.”
“Đàn ông đàn ang, có gì không vượt qua được......” Lê Dương vắt kiệt cái não học bá để an ủi bạn yêu, “Nghe câu này chưa, thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương......”
Tự cậu cũng cảm thấy lời nói của mình rất rỗng tuếch, càng nói càng khó nghe.
Tô Ngang lại cười một cái, sau đó xoay người ôm lấy Lê Dương.
“Lê ca! Mày vĩnh viễn là bố của tao!” Tô Ngang cọ loạn một chập, quẹt sạch nước miếng nước mũi lên vai Lê Dương.
Lê Dương cảm thấy mình có thể từ bỏ cái vai này rồi.
Nhưng trước hết phải chém rớt mũi Tô Ngang cái đã.
Nể mặt Tô Ngang sống mười tám năm không tim không phổi hôm nay phải trải qua vấp ngã đầu đời.
Cậu nhịn.
“Cuối cùng tao là anh mày hay là bố mày?”
“Cả hai!”
“Thằng đần mày né xa ông đây ra.”
“Không!”
Vất vả lắm mới giãy khỏi cái ôm say xỉn của Tô Ngang, Lê Dương lấy điện thoại trong túi ra xem.
Vừa nghe được tiếng chuông tin nhắn.
Anh chủ Thiệu: Ban nãy điện thoại hết pin, ngủ chưa?
Lê Dương nhìn tên danh bạ của Thiệu Nhất, thầm nghĩ có nên đổi lại không......
Nhưng đâu thể nào đổi thành bạn trai nha khụ khụ.
Thoai, cứ để anh chủ Thiệu lão bản đi vậy.
Chúng ta là người đứng đắn mà.
- Chưa ngủ.
Thiệu Nhất rep rất nhanh.
- Xem TV hay là chơi game?
- Thường thì học bá sẽ đọc sách.
Thiệu Nhất biết nghe lời phải: Đang đọc sách gì?
Lê Dương cười.
- Không, đang hóng gió ngoài bờ sông.
- Bờ sông? Ra đó làm gì?
- Ra an ủi đồng chí Tô Ngang thất tình.
- ...... Mời ngài tiếp tục. Lo ngủ sớm đi nhé.
- Òi.
Lê Dương tắt điện thoại mới phát hiện Tô Ngang vẫn luôn nghiêng đầu nhìn mình.
“...... Làm sao?”
Tô Ngang hứ một tiếng, “Tao không vui! Tao mẹ nó thất tình, mày còn không biết xấu hổ ngồi cạnh tao đò đưa với người khác! Đò tới nỗi mặt đầy sắc xuân!”
Lê Dương: “......”
Tô Ngang vẫn cứ nghiêng đầu, “Đứa nào đấy? Anh chủ Thiệu?”
“Ô,“ Lê Dương gật gật đầu, “Đoán đúng rồi.”
Tô Ngang ai oán trừng cậu một hồi lâu, sau đó tức tối bảo: “Má nó chứ, đúng là không công bằng! Hai thằng con trai cũng thắm thiết được vậy, tao chỉ muốn yêu đương sao lại khó như thế chứ?”
“Ai cản mày đâu hả? Không phải có một hàng dài con gái đang đứng đợi mày sao?”
Tô Ngang lắc đầu.
Lê Dương thở dài.
Cuối cùng cũng có ngày Ngang Ngang không làm đồ tồi.
Trước kia phụ lòng bao nhiêu cô bé, hôm nay cũng bị người ta phụ lại rồi.
Nghiệp quật là đây.
Nhưng đầy lòng đầy mắt đều chỉ có một người, vì người ấy mà cười, cũng vì người ấy mà khóc, cảm giác này chắc chắn trước đây Lê Dương không thể hiểu.
Hiện tại cũng coi như nghiệp quật phải không?
Rõ ràng ban nãy còn nghĩ về Thiệu Nhất, lo cho anh, muốn biết toàn bộ quá khứ và diễn biến tâm lý của anh đến nỗi bức bối khó chịu.
Nhưng đọc vài tin nhắn của Thiệu Nhất xong, cậu lại cảm thấy, không có gì ghê gớm.
Mọi chuyện đều OK.
Chuyện cần biết, tới lúc thích hợp thì rồi sẽ biết. Huống hồ Thiệu Nhất cũng nói bao giờ về sẽ kể cậu nghe cơ mà.
WeChat nhảy lên một tin nhắn.
【. 】 Ngủ ngon moa moa.
Lê Dương cười, gửi lại cho anh một cái nhãn dán mặt bánh bao.
【LiY】Moa~
HẾT CHƯƠNG 65.