Thiệu Nhất hôm nay đóng cửa sớm, dắt Mao Đản đi về nhà, từ phía xa xa trông thấy một ai đó đang chạy.
Bóng dáng ấy chậm dần chậm dần, sau đó ngồi xổm xuống.
Trông có chút quen mắt.
Mao Đản hồ hởi gâu lên hai tiếng, kéo sợi dây dắt về phía người nọ.
Lúc này Thiệu Nhất mới nhìn ra đó là Lê Dương.
Em nhỏ hình như đang không ổn.
Nghe được giọng anh, Lê Dương ngẩng đầu. Đôi mắt đo đỏ.
Thiệu Nhất nhíu mày, xoa xoa đầu cậu, dịu giọng hỏi, “Em sao thế?”
Khó được lúc Lê Dương lộ ra vẻ bất lực mịt mờ.
Cậu chẳng biết đáp anh sao.
“…… Em không biết.”
Thiệu Nhất thở dài.
Mao Đản cũng không sủa, như thể nó hiểu được cảm xúc của chủ nhân, chỉ nhẹ nhàng cọ cọ bên chân Lê Dương.
Lê Dương ôm đầu nó, xoa xoa.
“Có muốn uống trà sữa không?”
Lê Dương lắc đầu.
“Thế ăn kẹo nha?”
Lê Dương lắc đầu.
“Kẹo vị quýt.”
Lê Dương vẫn lắc đầu.
Dùng kẹo cũng không dỗ nổi? Thiệu Nhất nghĩ ngợi, “Hay là đưa em đi hóng gió nhé?”
Lê Dương hít mũi thật sâu.
Buổi tối tháng 11, gió có chút lạnh, thổi cho mũi cậu hồng hồng.
“Đi đâu hóng gió?”
“Cứ đi theo anh.”
Lê Dương đứng dậy, đón lấy dây dắt chó từ tay Thiệu Nhất.
Hai người bắt một chuyến xe buýt.
Lê Dương gác hai tay lên chiếc ghế phía trước, đôi mắt chăm chăm ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Bác tài xế phỏng chừng là kẻ khoan thai, lái xe chậm rì rì.
Băng qua những Tiệm cháo Dương Ký, Bách hoá Thế kỷ đầy quen thuộc, Lê Dương rốt cuộc không nhịn được quay sang hỏi người bên cạnh.
“Anh bảo hóng gió…… chỉ như thế này?”
Thiệu Nhất cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cậu một phen.
“Lo cái gì.”
Lúc đến trạm, điện thoại Lê Dương vang lên.
Trần Uyển vẫn gọi cho cậu từ ban nãy, mới đầu Lê Dương chỉ mặc kệ. Hiện tại hứng được ít gió, cậu đã bình tĩnh hơn, lấy điện thoại ra, do dự nhìn rồi vẫn cúp máy.
Cậu chỉ nhắn Trần Uyển một cái tin.
—— Con không sao. Mẹ nghỉ ngơi cho tốt.
Ngón tay cậu dừng trên biểu tượng gửi tin, dừng một chút, lại thêm câu sau vào.
—— Mẹ ly hôn với bố con đi.
Gửi thành công, Lê Dương liền tắt máy.
Cậu hơi bực dọc nhét điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn Thiệu Nhất, “Đi thôi.”
Xuống xe, Lê Dương mới phát hiện đây là bên ngoài khu nhà Thiệu Nhất ở.
Lê Dương cũng không hỏi, chỉ đi theo đằng sau anh.
Thiệu Nhất chậm bước chân lại, sóng vai cùng Lê Dương đang cúi đầu trầm mặc.
Anh không lên phòng, đi thẳng vào gara dưới nhà dắt một chiếc mô tô ra.
Thiệu Nhất ném cái mũ bảo hiểm cho Lê Dương.
“Mang theo Mao Đản được không?”
Thiệu Nhất nghĩ hai giây, “Chúng ta không đi đường lớn, em cứ ôm theo đi.”
“Ồ.”
Lê Dương đội mũ cẩn thận, ôm Mao Đản leo lên mô tô.
Mao Đản rất hưng phấn, ăng ẳng ăng ẳng kêu đến là vui.
Thiệu Nhất đã rất lâu không lái mô tô, tiệm trà sữa cách nơi ở không xa, đi bộ nửa giờ hoặc ngồi tàu điện ngầm mười phút là tới rồi.
Mô tô chỉ là thứ đồ chơi từ thời phản nghịch.
Mấy cậu nhóc hẳn sẽ thích loại vận động kích thích như đua xe nhỉ, bản thân Thiệu Nhất ngày xưa khi muộn phiền đều đi đua xe đó.
“Ngồi vững chưa?”
“Rồi.” Giọng em nhỏ bị ngăn cách bởi lớp mũ, nghe không lớn lắm.
Thiệu Nhất dẫm chân ga.
Bởi ở đây vẫn là nội thành, anh không lái quá nhanh.
Chẳng ngờ lại chọc em nhỏ bất mãn.
Buổi tối gió lớn, thổi qua tai ù ù, vì thế Lê Dương phải hét lên: “Sao anh lái chậm quá vậy?”
Thiệu Nhất bật cười, cũng hét trở lại, “Nhanh thêm nữa đêm nay hai đứa mình phải ngủ ở đồn cảnh sát đấy!”
Lê Dương không rõ đường xá lắm. Trừ đường từ nhà đến trường cậu thuộc, mấy đường khác đều khá mù mờ, thường ngày cũng toàn ngồi xe, thế nên lúc này cậu không nhận ra Thiệu Nhất đang hướng về ngoại ô là điều dễ hiểu.
Cậu nhắm mắt, thầm nghĩ, đến đâu thì đến.
Gió càng ngày càng lớn, mà có khi là tốc độ xe càng ngày càng nhanh. Lông Mao Đản phần phật bay về phía sau, mắt cún bị gió quật không mở nổi.
Đường mỗi lúc một hẹp, nhà cửa hai bên mỗi lúc một thưa thớt, thế giới phồn hoa náo nhiệt, ngựa xe như nước bị họ bỏ lại mỗi lúc một xa.
Không còn những cột đèn lác đác, ánh trăng càng thêm tỏ tường, tận tình rọi trên mặt đường từng mảng sáng. Lê Dương còn thấy trước mắt loé lên những đốm lấp lánh vàng.
Là đom đóm.
Giọng Thiệu Nhất truyền ra từ trong gió, không quá rõ ràng.
“…… Bám chặt!”
Hai tay Lê Dương nắm lấy áo quần hai bên sườn Thiệu Nhất, kẹp Mao Đản vào giữa, lao đi trong tiếng gió gào rít bên tai.
Đất trời đều trở nên rộng lớn hơn một chút.
Lê Dương vẫn mải nhìn ánh trăng.
Thuở bé ở nhà ông, ông cõng cậu trên con đường nhỏ đầy bùn lầy, khi ấy gió đêm dịu dàng, người đi trên đồng ruộng.
Là một ngày rất đẹp.
Vầng trăng sáng treo tít trời cao, có sao trời làm bạn.
Khúc đồng dao ông hát cậu nghe chợt hiện về trong kí ức.
Trăng ơi trăng, trăng theo ta về, về đến cổng lớn.
Cổng có chó vàng, chó vàng này không cắn.
Cả lớn cả nhỏ ngồi trước thềm nhà, đợi người mình thương.
……
Chẳng biết đi được bao lâu, Lê Dương cảm thấy mặt mình cũng bị thổi rát, Thiệu Nhất mới chậm rãi dừng lại.
Lê Dương ôm cún leo xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, quanh quất nhìn bốn phía.
Con đường này đi tới nữa là đường sỏi đá, hai bên đường là đồng ruộng bao la, có con mương nhỏ len lỏi xen kẽ, phản chiếu lấp lánh ánh trăng.
Mao Đản thân là một con chó cỏ Trung Quốc giờ không nén nổi bản năng của mình.
Nó cựa quậy nhảy xuống từ lòng ngực Lê Dương, hân hoan hớn hở hoà vào con đường thôn dã.
Một lát liền chẳng thấy đâu.
Lê Dương gọi một tiếng, Mao Đản nhảy ra từ một bụi bỏ, nhảy nhót bên chân cậu.
Lê Dương cởi dây dắt chó dính đầy cỏ dại ra, xoa xoa đầu nó, “Đừng chạy xa quá đấy.”
Mao Đản hưng phấn lủi đi mất.
“Đây là đâu?”
“Không biết.” Thiệu Nhất dựng xe, tắt máy.
Lê Dương nghẹn lời nhìn anh, “…… Rồi sao mình về giờ?”
“Sợ cái gì, anh nhớ đường.” Thiệu Nhất vỗ đầu cậu, “Không lạc được.”
“Vậy xe anh còn xăng không?”
“Hình như sắp hết rồi.”
“……?” Lê Dương đầy đầu vạch đen, “Anh nghiêm túc?”
Thiệu Nhất trông biểu cảm cậu thật mắc cười, cố tình nói: “Ừ, không thể nghiêm túc hơn.”
Xa xa là một mảnh đồng ruộng trống trải.
Dưới ánh trăng, khung cảnh này thật khiến lòng người an tâm.
Mà có khi……
Làm mình an tâm nhất chính là người bên cạnh.
“Anh Nhất, cảm ơn anh.”
Thiệu Nhất mỉm cười, quay đầu nhìn cậu một cái, “Cảm ơn anh cái gì?”
Lê Dương nhìn chằm chằm một con đom đóm bay lượn dập dìu, thời tiết dạo này chẳng mấy khi thấy côn trùng.
Cậu không phải là người nhạy cảm, cũng chưa bao giờ nói qua mấy lời màu mè, nhưng đáy lòng cậu dường như đã có thứ gì chớm nở, chẳng biết làm sao để tỏ bày.
Cậu nói rất nghiêm túc.
“Cảm ơn anh, đối tốt với em như thế.”
Anh rất tốt, tốt đến nỗi…… Em cảm thấy bản thân sắp thích anh mất rồi.
Thiệu Nhất nghe vậy liền sững sờ, sau đó nhoẻn miệng cười, “Lấy gì cảm ơn anh? Nói miệng thôi hả?”
“Ờ, chỉ nói thế thôi.” Lê Dương đi lên phía trước, đè xuống những xao động bất chợt trong lòng, “Anh quên đi cũng được.”
Thiệu Nhất bất đắc dĩ cười cười, “Nhóc con.”
Lê Dương không vui nhấn mạnh: “Chín tháng nữa em mười tám rồi.”
“Sinh tháng tám à?”
“Ò, anh sao?”
“24 tháng 12.”
Lê Dương nhướng mày liếc Thiệu Nhất, “Đêm Giáng Sinh nha?”
Thiệu Nhất thờ ơ mỉm cười.
Lê Dương đi theo anh, “Bây giờ làm gì?”
“Chạy cả đường, không đói bụng sao?”
Lê Dương đúng là hơi đói, nhưng cậu rất nghi hoặc, “Chỗ này có gì ăn chứ?”
Thiệu Nhất chỉ về mấy căn nhà sáng đèn không xa phía trước, “Bên đó có người ở.”
Mấy căn nhà ấy nhìn thì không xa, nhưng đi đến lại mất khá lâu.
Mao Đản mang theo một thân mắc đầy quả gai quay về, hồng hộc thè lưỡi, khắp người đều là bùn.
Lê Dương nhướng mày, không tính đụng vào nó.
Trước tiên họ đi đến căn nhà gần nhất.
Thiệu Nhất gõ cửa nửa ngày, trong nhà sáng đèn nhưng không ai mở cửa.
“Thôi, đổi nhà khác.”
Lê Dương vừa xoay người định đi, cánh cửa phía sau liền kẽo kẹt hé mở.
Một ông lão râu tóc bạc trắng ló đầu ra, híp mắt soi tới soi lui hai người họ.
“Hai đứa nhóc này, hơn nửa đêm không ngủ, gõ cửa nhà người khác làm gì?”
Ông lão nói chuyện mang chút khẩu âm nơi khác, giọng ông khàn khàn, có cảm giác tang thương vì mài giũa của thời gian.
“Chúng cháu đi ngang qua nơi này, muốn mua đồ ăn của nhà ông ạ,” Thiệu Nhất rất lễ phép, “Ông xem có tiện không ạ?”
Ông lão xua xua tay: “Không tiện không tiện, mau về nhà đi.”
“Thế ngại quá, làm phiền ông rồi ạ.”
Thiệu Nhất dứt lời, chuẩn bị sang thử nhà khác.
Anh nhẹ nhàng vỗ đầu Lê Dương, “Đi thôi bạn nhỏ.”
Vừa dứt lời, ông lão đột nhiên gọi giật bọn họ.
“Hai người các cậu…… Là quan hệ gì?”
Lê Dương cảm thấy câu hỏi này rất kì cục, biểu cảm trên mặt ông lão cũng rất lạ lùng.
“Bọn cháu là bạn bè, ông…… có vấn đề gì ạ?”
Ông lão híp đôi mắt chẳng thấy rõ cảm xúc mà nhìn hai người họ.
“Vào đi, lão có đồ ăn.”
Thiệu Nhất cười lên, “Vậy cảm ơn ông ạ.”
Trong nhà ông lão đang đun một nồi canh, hương thơm nghi ngút, bụng Lê Dương tức thì réo một tiếng.
Rất nhỏ, nhưng hiện tại đang không ai nói chuyện, âm thanh ấy liền bắt tai cực kì.
Thiệu Nhất bật cười, “Đói lắm à?”
Lê Dương liếc anh, “Đói sắp chết luôn.”
Xoay đầu lại phát hiện ông lão đang nhìn chằm chằm bọn họ, bắt gặp ánh mắt bọn họ mà ông lão vẫn không dời đường nhìn.
Lê Dương nhíu mày.
Cũng không phải cậu ghét ánh mắt này, chỉ là cảm thấy tính tình ông lão kia thật khó hiểu.
Thiệu Nhất định trả tiền mua nồi canh, ông lão lắc đầu, nói canh không bán.
Ông lại chỉ phòng bếp, “Bên trong có gì ăn được mấy đứa cứ lấy đi.”
“Vậy tiền……”
Ông lão làm mặt hung dữ: “Tiền phải trả! Ăn cơm trả tiền, là lẽ đương nhiên!”
Lê Dương và Thiệu Nhất cùng đi vào phòng bếp nhà ông lão.
Ông già kì quái này, còn rất đáng yêu.
HẾT CHƯƠNG 36.
Gần đây chị IU có kể từ hồi làm thực tập sinh đến giờ chỉ có một bài hát làm chị khóc là That”s okay của Do KyungSoo, nên mình liền đính một chiếc link vietsub bài này (mình sub đó hehe) trên cover cho mọi người nghe thử/nghe lại, cũng hợp với chương này lắm nha.
Từ hồi Thiệu Nhất đưa em đi ăn cháo là mình đã nghĩ có phải đưa đi bằng mô tô không rồi, hợp style quá chừng. Mình đổi hết motor sang mô tô luôn đó vì thấy nó cute hơn:D