Trà Sữa Vị Em

Chương 58: Chương 58: Nhiều năm hoàn lương vì em phá giới




Cốc trà sữa thứ năm mươi tám: Nhiều năm hoàn lương vì em phá giới.

----------------------------

Lê Dương đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào.

Không khí yên ắng tới mức hơi xấu hổ.

Thiệu Nhất khụ một tiếng, nghiêng người, “Vào đi.”

Sắc mặt Lê Dương tốt hơn chút, vừa vào cửa Mao Đản liền chạy lại sủa gâu gâu.

Lê Dương ngồi xổm xuống xoa vuốt nó, sau đó quay đầu nhìn Thiệu Nhất, hỏi trắng ra: “Sao anh lại trốn em?”

Không biết có phải ảo giác hay không, Thiệu Nhất cảm thấy lúc em bé nói câu này thật sự rất ấm ức.

Thế nên anh liền sửng sốt, “Anh trốn em làm gì?”

Lê Dương liếc anh, tiếp tục vuốt chó, nhỏ giọng nói thầm, “Ai mà biết.”

Thiệu Nhất bất lực mỉm cười, đi đến ngồi xổm xuống cạnh cậu, “Không trốn em, hôm nay đưa Mao Đản đi bệnh viện.”

“Nó làm sao thế?” Lê Dương nhíu mày, Mao Đản nhìn khá ổn nha.

Thiệu Nhất trầm ngâm trong chốc lát, “Không phải chuyện gì nghiêm trọng, bác sĩ nói là bội thực.”

“...... Ồ.” Lê Dương nhìn anh, “Ảo ghê.”

Thiệu Nhất thở dài, “Không tin?”

Lê Dương nghiêng đầu soi xét anh một hồi, gật gù, “Tin chứ.”

Sau đó Thiệu Nhất liền nghe thấy bạn nhỏ rất nghiêm túc hỏi mình: “Đánh nhau vui không?”

“......”

Rồi, chuyện gì tới sẽ phải tới.

Thấy anh không nói lời nào, Lê Dương lại hỏi: “Một chọn mười? Lợi hại nhỉ Nhất ca.”

Hai chữ “Nhất ca” cuối cùng cậu nhấn cực kì mạnh, cứ như đang nghiến răng nghiến lợi.

Thiệu Nhất đối mặt với cậu.

“...... Em muốn thế nào đây?”

Lê Dương nhướng mày, hỏi lại anh, “Em muốn thế nào thì thế nấy được à?”

Thiệu Nhất cong miệng nhìn cậu cười.

“Được nha.”

Lê Dương nhất thời không biết nói gì, ánh mắt hơi lúng túng, tiếp tục cúi đầu vuốt chó.

“Sao anh tìm được những người đó?”

“Tô Ngang hỏi giúp.”

“Nó tìm ai hỏi?”

Thiệu Nhất nhún vai, “Hình như là một bạn ở trường khác.”

“...... Tam Trung?”

“Chắc thế?”

Nói tới chuyện này Lê Dương rất mất tự nhiên, nhưng sâu trong lòng thì không khỏi vui vẻ. Có điều ba Lê là người nào chứ, mặt vẫn xìu xịu, “Vậy anh cứ thế một mình đi đánh nhau à?”

“Ừm.” Thiệu Nhất gật đầu, nghĩ nghĩ lại giải thích một câu, “Không tới mười người, tầm bảy tám thôi.”

Lê Dương híp mắt nhìn anh, “Sao đây, anh chê ít đúng không?”

“Không có.” Thiệu Nhất bất đắc dĩ.

“Đánh bò hết à?”

Thiệu Nhất nhướng mày, chớp mắt với cậu, “Lợi hại không?”

Lê Dương bĩu môi ghét bỏ, “Lợi hại cứt ấy.”

Cậu hít sâu một hơi, lại lẩm bẩm, “Anh cứ dụ em làm gì.”

Rõ ràng từ chối rồi, còn giúp em đi đánh nhau.

Rõ ràng từ chối rồi, còn chất đầy vại kẹo hương vị em yêu thích.

Thiệu Nhất nghe rõ, nhưng thật sự không biết đáp lời.

Lê Dương nói như lẽ đương nhiên, “Hôm nay em muốn ngủ chỗ anh.”

“Ngủ nào.” Thiệu Nhất đứng dậy thu dọn giường đệm, “Muộn thế này không ngủ ở đây thì ngủ ghế đá à.”

Lê Dương xì một tiếng, đi theo phía sau Thiệu Nhất, nhìn sợi tơ hồng trên cổ anh, vừa lòng nhoẻn miệng cười.

Một đêm vô mộng.

Hôm sau là ngày thi tuyển.

Phòng thi là phòng đa phương tiện của trường.

Vừa bước vào cậu liền đối mắt với Lý Giai Duệ đang ngồi bàn đầu.

Thấy cậu, đồng tử Lý Giai Duệ tức khắc co rụt, chẳng biết có phải vì chột dạ hay không, nó quên béng thái độ khinh khỉnh thường ngày, vội vàng cúi đầu xem bài.

Lê Dương mặc kệ nó, đi thẳng tới chỗ mình ngồi.

Dăm ba thằng đần có gì đáng để quan tâm.

Lần thi này được coi như vòng sơ tuyển của trường bọn họ cho cuộc thi toán học, vậy nên thực hiện rất nghiêm khắc.

Cấp độ đề khá cao, Lê Dương làm một tiếng mới buông bút, cậu xoay xoay cổ tay hơi mỏi, kiểm tra từ đầu chí cuối một lần rồi nộp bài.

Thầy giám thị liếc cậu một cái, “Không kiểm tra à?”

“Kiểm tra rồi ạ.”

Thầy giáo mỉm cười, gật đầu với cậu, “Tốt, đi đi đi đi.”

Lê Dương trở về phòng học, Tô Ngang bạn mập cùng một đám người đồng loạt bu tới.

“Thi sao rồi Lê ca?”

“Đề bài có phải siêu khó không?”

“Đúng đúng đúng, tao có nghe một thằng nộp bài xong ra bảo, nó đọc không hiểu một đề nào.”

Lê Dương liếc cả đám một vòng, “Cũng tạm.”

Cả đám tức thì khoa trương “Oa” lên.

Bạn mập vỗ tay, “Thế là trúng rồi?”

Tô Ngang khẳng định, “Tất nhiên.”

Lê Dương liếc cậu ta một cái, ngoài cười trong không cười mà gọi, “Ngang Ngang à.”

Tô Ngang giật mình, “Mày muốn làm gì?!”

“Mày qua đây nào.” Lê Dương ngoắc ngoắc tay với cậu.

Tô Ngang rối rít lắc đầu, trốn ra sau lưng bạn mập, “Tao không!”

Lê Dương nhướng mày với bạn mập.

Bạn mập lập tức túm Tô Ngang đẩy về phía Lê Dương.

Tô Ngang níu bạn mập không buông tay, trong miệng kêu loạn, “Mập ơi mày thay đổi rồi!!”

Đương lúc cả đám đang cười đùa, lão Tiêu lặng yên không tiếng động xuất hiện ngay sau lưng Tô Ngang và bạn mập.

Lê Dương khoanh tay xem kịch.

Tô Ngang vẫn kêu la: “Tĩnh Nhi mày đã quên lời thề trên trời xin làm chim liền cánh dưới đất xin làm cây liền cành của chúng ta rồi sao?!”

Khoé mắt cậu ta liếc thấy phía sau có người, quay lại nhìn, lập tức trông thấy lão Tiêu đang cười tủm tỉm.

Bạn mập cũng bị hù nhảy dựng, vội vàng hất Tô Ngang ra, ngoan ngoãn đứng nghiêm.

Lão Tiêu vẫn cười ha hả: “Không tồi, ngâm thơ không tồi.”

Tô Ngang đần mặt cười: “Dạ em cũng thấy vậy đó thầy!”

Lão Tiêu tức thì nghiêm mặt: “Chép Trường Hận Ca năm lần cho tôi!”

* Trường Hận Ca là là một bài thơ nổi tiếng của Bạch Cư Dị kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý phi, tổng 120 câu.

Tô Ngang nhăn mặt cò kè: “Thôi mà thầy.”

Lão Tiêu haha: “Sáu lần?”

Tô Ngang thở ngắn than dài không tình nguyện: “Vâng vâng vâng năm thì năm!”

Cậu ta nhìn qua bạn mập đang nỗ lực giảm độ tồn tại, lập tức kéo bạn xuống ngựa: “Còn Lục Tĩnh Chi nữa nè thầy!”

Bạn mập hoảng sợ trừng cậu ta.

Lão Tiêu quay đầu nhìn Mập, vỗ vai bạn, “Sắp tới Lục Tĩnh Chi ăn ít một chút, giảm béo đi là vừa.”

Bạn mập rối rít gật đầu, “Dạ dạ dạ!”

Chờ lão Tiêu chắp tay sau lưng nhấc chân đi rồi, Tô Ngang vẫn chưa hết bàng hoàng, “Dựa vào cái gì chứ......”

Bạn mập vui sướng khi người gặp họa, “Dựa vào tao béo ha ha ha ha!”

Tô Ngang hic hic với Lê Dương, “Anh Lê......”

Lê Dương cong môi, “Gọi ông nội, tao chép giúp mày.”

“Ông nội! Ông nội ơi!” Tô Ngang nhào tới, “Mày là ông nội ruột của tao!”

Lê Dương không trốn, túm cổ áo cho cậu ta một cái tát lên đầu, “Ai bảo mày đi hỏi thăm giúp Thiệu Nhất?”

Tô Ngang bị đánh phát ngốc, hồi lâu sau mới phản ứng được Lê Dương đang nói gì.

“Đậu moá tao quên béng mất vụ này!” Tô Ngang che đầu, “Mày không thể trách tao được! Sao mày không tìm anh chủ Thiệu của mày đi, đâu có liên quan gì đến tao chứ, hổng phải tao ép ảnh đi quánh lộn với tụi nó à nha.”

“......”

Ánh mắt Lê Dương càng nồng nặc uy hiếp.

Tô Ngang xìu luôn: “Tao sai rồi mà ông nội! Không có dám nữa!”

Lê Dương cười lạnh một tiếng.

Bạn mập không rõ nguyên do: “Chuyện gì vậy?”

Tô Ngang sờ sờ đầu bạn, “Không có chuyện gì, trẻ con đừng hỏi.”

“Mày lớn với ai chớ!” Bạn mập đập rớt tay cậu.

Mấy hôm sau có kết quả, không có gì bất ngờ, đại diện trường họ tham gia cuộc thi chính là Lê Dương của khối 11 lớp 6.

“Lợi hại thật, nghe nói lọt top 3 cuộc thi là có suất sẵn ở nhiều trường lắm đấy.”

“Đúng vậy đúng vậy, giải nhất năm ngoái được đại học X tuyển thẳng luôn mà!”

“Xịn xò vãi.”

Giải lao.

“Lê ca, đi ăn mừng không?” Tô Ngang chớp chớp mắt.

“Hửm?”

“Ăn mừng đó, mày được đi thi, ngày mai còn là 1-5.” Tô Ngang cười đầy ẩn ý, có điều ám chỉ, “Gọi anh chủ Thiệu đi cùng luôn.”

Lê Dương trầm mặc như suy tư, nhìn chằm chằm cậu ta nửa phút, sau đó chậm rãi gật đầu.

“Được.”

Tô Ngang hài lòng cười, “Dùng anh chủ Thiệu hữu hiệu ghê nhỉ?”

Lê Dương mặc kệ cậu ta, cúi đầu nhắn tin cho Thiệu Nhất.

【LiY】 Tối đi KTV không?

【. 】?

【LiY】 Đi hay không?

【. 】 Sao bỗng dưng muốn đi KTV?

【LiY】 Chơi thôi

【. 】 Có ai nữa?

【LiY】 Chắc có một đám?

【. 】 Vậy mọi người đi đi

【LiY】 Anh cũng đi

【. 】 Anh không đi đâu

【LiY】 Đi

【. 】...... Thì đi

Lê Dương cất điện thoại vào ngăn kéo, nghĩ nghĩ lại lấy tin nhắn lần trước Lý Nhiên gửi mình ra xem.

- Bé học bá đừng gấp, anh nói cưng nghe, tính Thiệu Nhất lâu la lắm, qua một thời gian tự khắc nó sẽ thông thôi.

- ...... Gì mà gấp?

- Uầy, còn giả vờ? Nó vì cưng một chọi mười, nhiều năm hoàn lương một sớm vì cưng phá giới, cưng đừng nói nó không có ý gì với cưng đấy.

- ...... Ồ.

Chậc chậc chậc, hai kẻ này đều không nóng vội.

Lê Dương đọc xong liền đóng điện thoại..

Trong lòng còn có chút mỹ mãn.

Cậu xoa xoa giữa mày.

Chậc.

Thiệu Nhất đến nơi Lê Dương gửi định vị cho mình, đẩy cửa phòng ra, bên trong là một đám nhóc đang lôi kéo nhau gân cổ hát.

Anh chào hỏi mọi người, ngồi xuống bên cạnh cậu bạn nhỏ đã nhìn mình chăm chú từ lúc bước vào.

“Không hát à?”

Lê Dương đưa một chai bia cho anh, “Không hát, ngũ âm không được đầy đủ.”

Thiệu Nhất thấy két bia bên chân cậu, nhướng mày, “Mấy đứa đều uống rượu?”

Lê Dương khựng lại, “Em chưa uống.”

Cả đám vừa đến KTV, Tô Ngang liền gấp gáp gọi rượu, còn nghiêm cấm bất kỳ ai gọi nước trái cây.

Tuyên bố tối hôm nay ai uống nước trái cây thì không phải đàn ông.

Đám nam sinh cấp ba hi hi ha ha đồng ý, thi nhau hùng hồn không say không về.

Thiệu Nhất hỏi Lê Dương, “Trước đây từng uống rượu chưa?”

“......” Lê Dương liếc anh một cái, “Chưa, làm sao.”

Thiệu Nhất cầm ly rượu trước mặt cậu bỏ sang chỗ khác, “Vậy đừng uống, dễ say.”

“Lỡ như tửu lượng em tốt bẩm sinh thì sao?” Lê Dương lấy ly về.

Thiệu Nhất bóp mặt cậu, “Trẻ con uống ít rượu thôi.”

Lê Dương gãi gãi chỗ bị anh bóp, “Ai cần anh lo.”

“Ừ ừ ừ, ngài uống đi.” Thiệu Nhất bất lực, cụng ly với cậu.

Dù sao ngày mai em nhỏ cũng được nghỉ, uống say thì uống say vậy.

HẾT CHƯƠNG 58.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.