Mùng một đầu năm, Chu Dư tự mình xách túi to túi nhỏ đến bệnh viện vấn an Thiệu Vân.
Cách bệnh viện hai con phố có một quán cà phê nhỏ.
Bên trong dùng đèn vàng ấm áp, mở máy sưởi, trên sàn trải thảm thiên nga mềm như nhung.
Dịp tết nhưng quán không đóng cửa, có hai bàn khách đang ngồi, họ yên tĩnh uống cà phê, thỉnh thoảng nhỏ giọng trò chuyện.
Thiệu Nhất gọi cho Chu Dư một cốc macchiato.
“Em sao?” Thiệu Nhất gõ gõ lên cánh tay Lê Dương, “Muốn uống gì?”
“Latte.” Lê Dương chống trán, lười biếng ngẩng đầu, cười với Thiệu Nhất, “Muốn loại vẽ hình.”
Thợ pha chế kiêm chủ quán là một chị gái tóc ngắn, tạo hình rất ngầu.
Chị gái nghe vậy mỉm cười, “Được, muốn vẽ hình gì?”
Lê Dương: “Chữ được không ạ?”
Chị gái nhướng mày: “Tên?”
Lê Dương cười: “Vâng, hai chữ.”
Trên quầy bar có một khe lõm, bên trong đổ cát xanh.
Lê Dương dùng ngón tay viết lên cát xanh tên Thiệu Nhất.
Tám nét.
Chị gái pha cà phê mỉm cười, làm dấu OK.
Thiệu Nhất nhếch miệng nhìn Lê Dương.
Lê Dương chớp mắt, nhìn anh một cái thật nhanh.
Thiệu Nhất xoa đầu cậu, cũng viết lên cát xanh hai chữ Lê Dương.
Sau đó thong dong ngẩng đầu: “Tôi cũng lấy loại vẽ hình.”
Chị gái pha cà phê cúi đầu cười.
Lê Dương liếc Thiệu Nhất một cái, “Bắt chước em.”
Thiệu Nhất sảng khoái gật đầu: “Ừ.”
Lê Dương mếu máo, giơ ngón giữa vào mặt anh.
Cậu đếm đếm nét chữ trong tên mình...... 24 nét.
Thiệu Nhất thấy cậu bỗng dưng cười cười, nhướng mày hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Lê Dương nhún vai, cười: “Không có gì, nhớ hồi xưa học tiểu học, trong lớp có phong trào tính tình duyên bằng số nét trong tên, ngày nào cũng nghe bọn con gái tính nét, cái nào có duyên cái nào vô duyên, thần thần quỷ quỷ.”
Thiệu Nhất: “Tính như thế nào?”
“Ai biết, em có chơi cái trò nhàm chán này đâu.” Lê học bá nhướng lông mày.
“Số nét à......” Thiệu Nhất nghĩ ngợi, “Baidu thử?”
Lê Dương: “......”
Lê Dương thấy hài ghê: “Chi vậy ba? Tính duyên phận đôi mình hả?”
Thiệu Nhất gật đầu như lẽ đương nhiên.
Lê Dương nói thầm: “Đôi mình có duyên hay không còn không biết hả? Phải tính cái này......”
Thiệu Nhất cười thở dài, “Không phải.”
“Có duyên phận hay không, số nét không tính được.”
“Vậy cái gì tính được?”
“Trái tim.” Thiệu Nhất nhìn cậu, nhẹ giọng nói, “Khi nhìn thấy em, nó sẽ biến những thứ không thể thành có thể. Vì những cái có thể ấy, trăm sông nghìn núi, chân trời góc bể cũng không tính là vô duyên, bởi dẫu anh có đi lối nào, đích đến vẫn là em.”
Anh cười khẽ, tựa vào quầy bar nhướng mày với Lê Dương, “Có câu nói này rất chính xác, hữu duyên thiên lý nhất tuyến khiên.*”
* 有缘千里一线牵 - Đại ý là nếu có duyên thì dù cách xa ngàn dặm, người ta vẫn có thể tìm đến nhau nhờ một sợi dây (nhất tuyến) chỉ dẫn (khiên). Sợi dây đó là dây tơ hồng.
Chu Dư ngồi tại bàn, ôm cốc cà phê của mình dõi theo hai người đứng cạnh quầy bar.
Thiệu Nhất cùng Lê Dương đi tới, ngồi xuống đối diện cô bé.
Lê Dương tự động ngồi vào trong, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, lỗ tai phơn phớt hồng.
Lời tình tự bất ngờ của Thiệu Nhất ở quầy bar khiến cậu nhất thời không thể tiếp nhận, có chút ù tai choáng váng, không khống chế được đỏ ửng lên.
Thật là.
Nơi công cộng, ngả ngớn cái gì chứ.
Thấy hai người họ ngồi xuống, Chu Dư bất giác thẳng sống lưng, nhỏ giọng gọi: “Ca ca.”
Thiệu Nhất mỉm cười, chỉ chỉ cốc cà phê trước mặt cô, “Uống được không?”
Chu Dư gật gật, cô liếc sang Dương bên cạnh.
“Tiểu Dư, hôm nay muốn chính thức giới thiệu với em,“ Thiệu Nhất mỉm cười nhìn Lê Dương, “Đây là Lê Dương, bạn trai của anh.”
Thiệu Nhất rất trịnh trọng.
Lê Dương cùng anh nhìn nhau vài giây, hiểu ý anh, cũng xoay sang Chu Dư cười thân thiện, “Xin chào, anh là bạn trai của anh em.”
Chu Dư đã dự đoán trước trong lòng, nhưng nghe Thiệu Nhất dùng thái độ thẳng thắn trịnh trọng như vậy giới thiệu với cô người mình thích, Chu Dư liền vô cớ căng thẳng.
Cô bé vội vã gật đầu.
Thiệu Nhất nghĩ ngợi, “Bởi vì...... Em cũng là người nhà của anh, cho nên anh mong em biết chuyện này.”
Hiện tại tạm thời không cách nào nói với Thiệu Vân, càng đừng bàn đến chuyện được chúc phúc, nhưng Chu Dư thì khác. Trừ mẹ ra cô bé là người thân quan trọng duy nhất của Thiệu Nhất, thế nên Thiệu Nhất rất coi trọng suy nghĩ của em.
Chu Dư cũng nghĩ đến điều này, trong lòng cô bé có chút cảm động. Thiệu Nhất và Lê Dương dù sao cũng không giống phần đông mọi người, nhưng Thiệu Nhất vẫn bình thản cho mình biết quan hệ của hai người.
Vì thế giọng điệu cô càng thêm trịnh trọng, cũng vô cùng chân thành: “Ca ca, chúc các anh hạnh phúc.”
Thiệu Nhất cười: “Cảm ơn em.”
Lê Dương nghiêm túc nhìn cô: “Cảm ơn em.”
Ba người uống cà phê xong, Thiệu Nhất và Lê Dương cùng đưa Chu Dư về nhà.
Thuận tiện giải quyết rõ ràng những chuyện liên quan đến Thiệu Trọng Nhân.
Trong lúc Thiệu Nhất và Chu Nghị bàn bạc, Lê Dương và Chu Dư ngồi chơi với nhau.
Chu Dư bưng cho cậu một tách trà, cười nói, “Ấm, có thể sưởi tay.”
Lê Dương cũng cười với cô bé, “Cảm ơn em.”
“Đừng khách sáo.” Chu Dư xua xua tay.
Cô bé cảm thấy cái anh này trông thật đẹp, không hổ là người anh trai mình thích.
Tiếp đó hai người ngồi nhìn nhau không nói gì, mỗi người ôm một tách trà nóng, chẳng biết nên gợi chuyện thế nào để không gây xấu hổ.
Thường ngày Lê Dương lười nói nhiều với người không thân thiết, nhưng cô bé trước mặt thì khác, em gái duy nhất của bạn trai yêu dấu mà.
Vậy nên cậu thử tìm đề tài: “Em...... thích đọc sách không?”
Tìm đề tài rất thành công, bởi Chu Dư dường như có một niềm yêu thích to lớn với sách. Cô bé mắt long lanh gật gật, “Thích ạ, em có ba cái kệ sách, đang chuẩn bị mua cái thứ tư. Em thích đọc tiểu thuyết nhất, tác giả yêu thích là Higashino Keigo!”
Cô bé rất hào hứng, nói hết sức tường tận.
Lê Dương cười, “Anh cũng thích Higashino Keigo.”
Chu Dư càng vui vẻ, “Vậy Lê Dương ca ca, anh còn thích nhà văn nào không?”
Lê Dương tự hỏi trong chốc lát, “Nhà văn à...... Không nhiều lắm, nhà toán học thì có vài người.”
Chu Dư ngẩn ngơ: “...... Dạ?”
Toán học? Điểm toán của cô thấp nhất......
Cô bé không nhịn được hỏi: “Lê Dương ca ca, điểm toán của anh cao lắm nhỉ?”
“Cũng tạm.”
Chu Dư gãi gãi cằm, cô nói Lê Dương ngồi chờ một lát, lật đật chạy lên tầng, chưa tới bao lâu liền chạy xuống lại, trong tay theo cầm quyển sách.
Lê Dương nhìn thấy màu sắc quen thuộc, vỡ lẽ.
Ồ, Năm Ba*.
* Bộ sách tổng hợp đề thi đại học của tất cả các môn trong vòng 5 năm trở lại và mô phỏng đề thi trong 3 năm tới.
Chu Dư lật sách soàn soạt, tìm đến một trang, chỉ vào một đề hỏi: “Anh dạy em bài này được không? Khó quá, em đọc đáp án không hiểu.”
Lê Dương nhận lấy sách, đối với cậu đề bài đó rất bình thường.
Tự hỏi vài giây, cậu cầm bút lên viết bài giải.
“Thế này,“ Lê Dương vẽ hệ trục lên giấy nháp, lại viết một công thức hàm số, “Tìm công thức trước, sau đó......”
Chu Dư nhìn bài giải Lê Dương cố tình viết tận tường, trong lòng rối rít.
Thì ra chị dâu là học bá!
Đợi khi Thiệu Nhất xuống nhà, đập vào mắt anh là cảnh tượng Chu Dư bấu vào bàn trà, trước mặt là một quyển sách, Lê Dương bên cạnh cầm bút hí hoáy viết, Chu Dư nhìn chằm chằm ngòi bút của cậu, hai người đều hết sức chú tâm.
Chu Dư lấy giấy tới nhìn vài lần, bừng tỉnh đại ngộ: “Có thể giải như vậy nữa ư!”
Lê Dương: “Thật ra còn có ba cách khác......”
Chưa nói hết, cậu liền nhìn thấy Thiệu Nhất đang đứng chỗ cầu thang nhìn mình cười.
Trở về phòng khách sạn đã đặt, Thiệu Nhất giữ Lê Dương đang muốn ra cửa lại.
Lê Dương khó hiểu xoay đầu nhìn anh: “Vẫn còn một......”
Thiệu Nhất đẩy cậu lên ván cửa, hôn cậu.
Lê Dương thử giãy, giãy không ra cũng đành thôi, mặc anh một tay lót sau đầu, một tay đỡ lưng cậu, che chắn chỗ cậu bị thương.
Thiệu Nhất giờ phút này cực kì muốn hôn cậu, ôm cậu.
Từ lúc nhìn thấy cậu giảng bài cho Chu Dư ở phòng khách anh đã bắt đầu nghĩ.
Bạn nhỏ của anh nghiêm túc, thật quá đáng yêu.
Sao lại có một bạn nhỏ tốt đẹp như thế nhỉ.
Anh rất vui vẻ, người nhà anh đã tiếp thu người anh thích.
Nụ hôn này ban đầu rất kịch liệt, vốn có tiềm năng phát triển thành tình tiết trẻ em cấm nhìn, nhưng thế công của Thiệu Nhất lại dần dần chậm xuống.
Chỉ còn là nụ hôn tỉ mỉ, nhẹ nhàng dây dưa nơi đầu lưỡi.
Dịu dàng và kiên nhẫn, không có khiêu khích và nhục dục. Như thể bất chợt cảm thấy hoàn cảnh này, tiết trời này thật thích hợp để hôn nhau, thế là hôn, nhưng vẫn tỉ mỉ tới nỗi khiến từng tế bào trong con người ta mừng vui khôn xiết, tất cả chìm vào yên ắng, chỉ có từng mạch nhịp lên chứng minh giờ phút này trái tim đang đập.
Có tư vị tế thủy trường lưu*.
* Tế thủy trường lưu: Dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà nảy nở dần theo thời gian, từng chút đạt tới khắc cốt ghi tâm.
Lê Dương thích loại cảm giác này.
Cậu duỗi tay vòng lấy cổ Thiệu Nhất, bản thân cũng phối hợp ngẩng đầu.
Cậu mơ hồ nói một câu:
“Không cần anh đi đâu cả, em sẽ luôn đứng cạnh tâm nhĩ trái* của anh.”
* Tim người gồm hai nửa phải và trái, mỗi nửa gồm tâm nhĩ ở trên và tâm thất ở dưới.
Không cần anh tiến lên mới tìm được đích đến là em.
Em ở bên anh, ngay tâm nhĩ trái, duỗi tay là có thể ôm kín cõi lòng.
HẾT CHƯƠNG 95.
Higashino Keigo là tác giả của Phía sau nghi can X, Bí mật của Naoko, Bạch Dạ Hành, Điều kỳ diệu của tiệm tạp hoá Namiya mà Thiệu Nhất trưng ở tiệm cũng là tác phẩm của ông.