Trà Sữa Vị Em

Chương 88: Chương 88: Tính bướng bỉnh




Cốc trà sữa thứ tám mươi tám: Tính bướng bỉnh.

---------------------------------------

Ngủ dưới ánh nắng tháng chín đương nhiên không thoải mái, hơn nữa bên trên có lãnh đạo phát biểu như chuông đồng, bên dưới có bọn học sinh nhỏ giọng ríu rít, nhìn mặt nào cũng không thấy là điều kiện tốt để ngủ nghê.

Nhưng xem chừng là thật sự mệt mỏi, Lê Dương vào giấc rất nhanh. Ánh mặt rời có chút chói, khiến cậu trong mơ cũng khó chịu ngọ nguậy, giây tiếp theo liền có một bàn tay ấm áp bao lấy hai mắt cậu.

Thứ ánh sáng khiến người ta khó chịu biến đi đâu mất.

Thế gian tựa như yên tĩnh thêm một phần.

......

Buổi họp phụ huynh sắp kết thúc, Thiệu Nhất đánh thức cậu bạn nhỏ đang ngủ say.

Lê Dương lơ mơ ngồi dậy, mặt vô cảm nghe hiệu trưởng trên đài phát biểu phần cuối cùng.

“Ngủ váng rồi?” Thiệu Nhất quơ quơ tay trước mặt cậu.

Lê Dương bắt lấy tay Thiệu Nhất ấn lên đùi mình.

Thiệu Nhất: “......”

Thật sự ngủ ngốc?

Anh hắng giọng, ngón trỏ gãi vào lòng bàn tay Lê Dương.

Lê Dương mờ mịt nhìn anh một cái.

“Gì?”

“Tỉnh chưa bạn nhỏ?” Thiệu Nhất cười.

“...... Buổi họp phụ huynh lần này kết thúc tại đây! Các vị phụ huynh cùng học sinh xin vui lòng ra về theo trật tự......” Hiệu trưởng rốt cuộc cũng đọc xong bài phát biểu dài như tờ sớ.

Lê Dương ngồi thẳng một chút, “À. Ừm. Tỉnh.”

Thiệu Nhất thở dài, thấy buồn cười mà cũng đau lòng, mới đầu lớp 12 đã mệt như vậy......

...... Có gì ăn bồi bổ không nhỉ?

Anh cố gắng hồi tưởng, trong cuộc đối thoại với các cô bác ban nãy có đề cập gì đến chế độ dinh dưỡng không......

Ông chủ Thiệu trầm tư suy nghĩ, vậy là, rốt cuộc nên mua xương sườn hay cá chép đây?

Sau buổi họp phụ huynh, cường độ ôn tập càng trở nên nặng nề. Đề thi phát xuống như mưa, Mập Mạp đến thời gian rên rỉ còn chẳng có.

Cả ngày làm đề, hết vật lý lại đến hóa học. Câu lão Tiêu thường xuyên nói nhất đã thành, “Làm bài! Đề không thiếu!”

Hoặc là “Chỉ cần học không chết thì phải học đến chết cho tôi!”

Những việc tương tự nhiều không kể xiết.

Tô Ngang cũng không có thời gian đi ngó nghiêng mấy em gái lớp 10 xinh tươi mới vào trường nữa – vả lại cũng không có tâm trạng. Từ hôm 1-5 thất tình cùng Mập Mạp xong, những ngày sau đó hễ nhắc tới Nguỵ Vi là cậu ta uể oải đi thấy rõ.

Nhưng từ trước đến nay cậu ta vốn không tim không phổi, héo được vài tuần liền tươi vui trở lại.

Thi thoảng đi trên hành lang bắt gặp Ngụy Vi, cũng có thể mắt nhìn thẳng mặt bình tĩnh bước tiếp.

Về phần trong lòng có nhiễu loạn hay không thì lại là chuyện khác.

Còn Mập Mạp, từ xưa đến nay cậu vẫn luôn là Mập Mạp lạc quan hướng về phía trước, học tập vốn rất chăm chỉ, hiện tại càng chăm chỉ hơn, vì sao? Bởi vì cậu vẫn ôm ý định theo đuổi ánh trăng lần nữa.

“Thi đại học xong tao sẽ tiếp tục theo đuổi bạn ấy,“ Mập Mạp lúc nói câu này thì hào khí bừng bừng, “Giờ tao đang giảm béo, anh Lê có thấy dạo này tao gầy đi không?”

Lê Dương: “......”

Đối diện ánh mắt mong chờ của Mập Mạp, Lê Dương gật gật.

Mập Mạp gầy hay không cậu không biết, cậu chỉ biết hình như mình béo lên.

Đúng, chính là béo.

Người ta lớp 12 học hành vất vả tới nỗi hao gầy nhập viện, đến phiên cậu thì phát phì...... Nhưng nguyên do thật sự là chi, là có một anh bạn trai chăm nấu ăn còn nấu ăn ngon đó.

Lê Dương nhìn chằm chằm bát canh Thiệu Nhất ninh cho mình, miệng bát nổi lên một cục xương sườn siêu to khổng lồ.

Cậu dùng đũa khuấy khuấy, “Anh Nhất, ngày thứ tư liên tiếp rồi.”

Thiệu Nhất thản nhiên gật đầu, “Ừ.”

Lê Dương nhịn không được hỏi: “Thật ra anh chỉ biết nấu canh này thôi đúng không?”

Thiệu Nhất húp một ngụm, cũng cảm thấy hơi ngấy.

“Hầy,“ Anh thở dài, “Anh hỏi dì Dư, dì nói cái này bổ.”

“Vậy cũng không thể ăn mỗi ngày được,“ Lê Dương nhéo bụng mình, “Mất hết cơ bụng của em.”

Thiệu Nhất cười, “Vậy không ăn nó nữa, hôm nay mình đi ăn tiệm được không? Dẫn em ra chỗ anh Dương ăn cháo nhé?”

Lê Dương lắc lắc đầu, bưng bát canh húp hai ngụm, “Đã nấu rồi.”

“Lãng phí phải tội.”

Thiệu Nhất sờ sờ đỉnh đầu cậu, “Ngày nào cũng thấy em vất vả học hành, đau lòng lắm đấy.”

Lê Dương nhìn anh cười, “Đau lòng chừng nào?”

Thiệu Nhất cũng cười.

“Đau lòng đến nỗi tự giải quyết nhu cầu sinh lý.” Anh bổ sung, “Sợ em mệt.”

Lê Dương: “......”

Cậu khụ một tiếng, “Ngày mai chủ nhật.”

Thiệu Nhất nhướng mày, “Chủ nhật cũng phải đi học.”

“Không sớm như mọi ngày.”

“Vậy cũng không......”

“Dùng tay,“ Lê Dương gắt một tiếng, “Muốn hay không hả?”

Thiệu Nhất đứng dậy, ấn đầu bạn nhỏ hôn xuống.

Lê Dương đẩy anh ra, “...... Miệng toàn mỡ.”

Thiệu Nhất nhéo mặt cậu, “Anh có chê em không.”

“Miệng em cũng toàn mỡ, em có tư cách gì ghét bỏ anh.”

Thiệu Nhất cười thành tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục.

......

Lúc sắp ngủ, đột nhiên điện thoại có người gọi tới.

Lê Dương mơ mơ màng màng lấy máy ra xem, là chú Mã.

Cậu hắng giọng nghe, “A lô ạ?”

“Tiểu Lê à!” Chú Mã dường như rất sốt ruột, “Đã ngủ chưa?”

Lê Dương có dự cảm không tốt, nhíu mày hỏi: “Sao vậy chú Mã? Ông nội con có chuyện gì ạ?”

“Ôi, đúng vậy, buổi tối ông nội con không nhìn thấy đường, bị ngã......”

Những lời sau đó Lê Dương không nghe rõ, vừa nghe ông nội bị ngã cậu liền ngồi bật dậy, trong lòng hoảng hốt, “Gì cơ?! Ông nội của con không sao chứ?”

Chú Mã vội nói: “Không sao không sao, con đừng lo lắng, chỉ là bác sĩ nói chân ông con bị gãy xương, mà ông con không chịu bó bột, cứ nói để mấy ngày tự lành......”

Lê Dương khẽ thở phào, cất tim vào trong ngực.

“Khuya thế này gọi cho con, là vì muốn bảo con khuyên ông nội......”

Lê Dương: “Chú đưa máy cho ông con, để con nói.”

Một lát sau đầu dây bên kia truyền đến âm thanh bất mãn của ông nội, nghe hơi nhập nhoè, “...... Chú gọi cho nó làm cái gì?...... Đã bảo ông không cần bó biếc gì cả......”

Lê Dương thở dài, chờ ông tiếp điện thoại.

Thiệu Nhất ngồi bên cạnh nghe nửa ngày, thấy bạn nhỏ hết sốt sắng lại thở phào bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lê Dương giải thích đại khái, sau đó thở ra một hơi: “...... Làm em sợ muốn chết.”

Chớp mắt nghe chú Mã báo tin, trong đầu cậu nảy ra một loạt tin tức về người già bị ngã.

Ông nội cậu đã lớn tuổi, bị ngã sao mà chịu được? May mắn không xảy ra chuyện lớn.

Nghe qua điện thoại ông nội vẫn tươi tỉnh hoạt bát, hẳn là thật sự không sao.

Nhưng ông lão cực kì cố chấp, nhất quyết không bó bột, còn không chịu nói nguyên do, Lê Dương khuyên can cách mấy cũng vô dụng.

“Không sao mà! Tiểu Dương tập trung học tập đi, ông của con khoẻ như vâm ấy! Ơ, đã mấy giờ rồi còn chưa ngủ, mau tắt điện thoại đi ngủ đi!” Ông nội nói xong liền cúp máy luôn.

Lê Dương vừa bất lực vừa sốt ruột.

“Hay ngày mai em xin nghỉ, sang chỗ ông xem một chút?” Lê Dương quay đầu hỏi Thiệu Nhất.

Thiệu Nhất: “Em cứ đi học đi, để anh sang.”

“Nếu anh không khuyên được ông em thì phải làm sao?” Lê Dương nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi, “Không được, em muốn đi một chuyến, ông nội không muốn bó bột chắc chắn là có nguyên nhân, hơn nữa tám phần mười liên quan đến bà nội em, anh đi vô dụng.”

“Vậy để anh đi cùng em.”

Lê Dương nhìn anh một cái, “Anh đương nhiên là đi cùng em rồi.”

Thiệu Nhất bật cười, “Ngủ sớm một chút.”

“Ừm,“ Lê Dương soạn tin nhắn, “Em nói thầy Tiêu một tiếng......”

Hôm sau, từ sáng sớm Lê Dương đã rời giường, bởi lo lắng cho ông nội nên cậu chẳng gắt ngủ chút nào, còn giục giã Thiệu Nhất.

Thiệu Nhất biết cậu sốt ruột, nhưng cũng không thể bỏ bữa sáng, ngồi xe rất lâu, tới lúc đói bụng thì biết ăn gì.

Lê Dương ăn vội ăn vàng, hối hả muốn chạy ra ngoài.

Thiệu Nhất nhanh tay kéo cậu lại, dở khóc dở cười: “Đã mua vé 7 giờ rồi, khắc kịp.”

Lê Dương vỗ vai Thiệu Nhất, “Bạn trai em thật chu đáo.”

Thiệu Nhất nhéo lòng bàn tay cậu, “Chứ sao.”

Qua hơn một tháng, Lê Dương lại cùng Thiệu Nhất tới đây lần nữa.

Có điều hôm nay họ không có tâm trạng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, càng không rảnh tán gẫu chuyện linh tinh về những cảnh vật đó.

Xe buýt bon bon tới trạm, Lê Dương đẩy cổng nhà bước vào sân.

Cây dương trồng hôm sinh nhật vẫn vươn thẳng tắp, trong sân nhiều thêm một con mèo hoa biếng lười.

Bởi sân này và sân nhà hàng xóm chỉ ngăn cách nhau bằng một cái hàng rào, con mèo hoa kia ngồi bên hàng rào, chăm chú quan sát mấy con gà mái kêu khanh khách ở sân bên cạnh.

Dưới mái hiên bày một cái bàn vuông nhỏ, bên trên đặt một bàn cờ.

Ông Tôn cẩn thận đi một nước.

Ông nội ngồi ở đối diện, quạt hương bồ trong tay bất động vì căng thẳng.

Ông nhìn ông Tôn di chuyển con xe, lâm vào trầm tư.

Ông nội vươn tay, cầm một con tốt, lần lữa chưa biết đặt đâu.

“Ông nội!”

Tay ông nội run lên, cờ trong tay cạch một cái, rơi lên bàn cờ.

Ông Tô mừng như bắt được vàng, vỗ đùi thật mạnh, ăn con tốt của ông nội.

Ông nội thở ngắn than dài, quay đầu nhìn thằng cháu ngoài cửa, “Tiểu Dương, sao hôm nay lại tới đây thế? Không đi học à?”

Lê Dương chạy vào: “Hôm nay con được nghỉ.”

Sau đó chào ông Tôn đang hóng chuyện bên cạnh một tiếng: “Ông Tôn ạ.”

Ông Tôn hỏi han: “Tiểu Lê về thăm ông nội hử?”

“Dạ, nghe chú Mã nói ông nội bị gãy xương.”

Ông nội phẩy tay, “Ông đã nói ông không có việc gì, được nghỉ không lo ở nhà ngủ một giấc đi, con nhìn con xem, đúng là học hành vất vả, gầy rộc cả người......”

Lê Dương: “......”

Thiệt hay giả vậy.

Thiệu Nhất đi ngay sau Lê Dương, chào hỏi các ông.

Ông nội gật đầu, rất là vui: “Tiểu Thiệu cũng tới nữa này!”

Lê Dương ngồi xổm bên cạnh ông nội, xem xét chân ông, “Ông bị đau chỗ nào?”

Ông nội rụt chân lại, “Không đau gì hết, cái thằng bé này.... Ông đã bảo không cần bó bột rồi mà, thật là......”

“Vậy được,“ Lê Dương gật gật, “Đến bệnh viện, bác sĩ nói không bó thì không bó.”

Ông nội lại bắt đầu thở ngắn than dài: “Thằng nhóc thúi......”

Trên bàn bờ thắng thua đã định, hẹn ông nội lần khác tái chiến xong, ông Tôn đắc ý mỹ mãn đứng dậy, phe phẩy cây quạt thong dong về nhà.

Con mèo hoa ngồi bên hàng rào rình rập đàn gà sân hàng xóm cũng đứng dậy duỗi mình, nối gót ông Tôn ra sân.

Ông nội nhìn chằm chằm bàn cờ nghiên cứu thêm chốc nữa, rồi lôi chuyện đàn gà nhà chú Mã bị con mèo hoa của ông Tôn đuổi cho rớt lông đầy đất ra kể, tóm lại là không chịu đến bệnh viện, càng không chịu bó bột.

“Rốt cuộc là tại vì sao?” Lê Dương buồn bực, “Chẳng lẽ ông sợ xấu?”

Cậu vốn chỉ thuận miệng nói thôi, ai dè ông nội gật đầu ngay tắp lự.

Lê Dương: “......”

“Bó bột thì có gì...... Chưa nói chân cẳng ông đã không tốt, bây giờ bị ngã, không chăm cẩn thận sau này......”

Dường như bị Lê Dương nhắc tới nhắc lui làm phiền, ông nội thở dài một cái, cầm quạt vỗ lên đầu thằng cháu.

“Cái miệng của con, y xì đúc bà nội. Trái ý mấy người là mấy người cứ chăm chăm nhắc hoài.” Ông nội lắc đầu, “Lão già như ông còn không lải nhải bằng mày con ạ.”

Lê Dương chớp chớp mắt, nhìn sang Thiệu Nhất.

Em mà cũng tính là lải nhải hả.

Thiệu Nhất nhìn là hiểu ánh mắt của Lê Dương, không nặng không nhẹ bóp gáy cậu một cái.

Nhóc thối.

Ông nội nhìn chằm chằm bàn cờ, quạt cũng không phẩy, chốc sau mới thở dài: “Mấy ngày nữa phải đi thăm bà con rồi.”

“Con nói xem lúc gặp, bà ấy mà thấy chân ông chắc chắn sẽ lo lắng..... Buổi tối ngủ mơ, bà ấy sẽ cằn nhằn......”

Lê Dương cũng trầm mặc đi.

Từ trước đến nay ông nội không phải kiểu người cố chấp không nghe khuyên bảo, nhưng trước những chuyện liên quan đến bà nội thì lại bướng bỉnh lạ kì.

“Thế nhưng ông không bó bột, bà nội sẽ càng lo hơn đấy ạ.” Thiệu Nhất cũng ngồi xổm xuống theo Lê Dương, “Bà ở trên trời vẫn luôn dõi theo chúng ta, chân ông bị thương chắc chắn bà biết, nhưng ông không chịu chữa, chẳng phải càng khiến bà lo hơn sao?”

Thiệu Nhất mỉm cười, “Ông thấy có đúng không ạ?”

Ông nội bắt đầu do dự: “Cái này......”

Lê Dương rèn sắt khi còn nóng: “Chứ gì nữa, bà nội mà biết ông bị đau không chịu chữa á, là bà mắng còn nhiều hơn cơ.”

Ông nội phe phẩy quạt hương bồ, dừng tay suy ngẫm, lại phe phẩy.

Cuối cùng vẫn cảm thấy hai thằng bé này nói có lý, dù sao nếu bà nội Lê Dương mà lên cơn càm ràm thì đúng là......

Khiến ông nội đồng ý rồi, Lê Dương sang nhà bên cạnh mượn chú Mã xe máy điện, muốn chở ông nội đi bệnh viện.

Thiệu Nhất hỏi: “Biết đi không?”

Lê Dương ngồi lên xe: “Không biết, chưa đi bao giờ.”

“Vặn tay lái là được nhỉ?” Cậu vừa định vặn, Thiệu Nhất liền nhanh tay đè cậu lại.

Thiệu Nhất bật cười, “Gấp cái gì? Đừng vặn bừa, lao đi không ai kéo lại được đâu.”

Lê Dương: “......”

Nhưng mờ cậu chỉ từng đi xe đạp, biết sao giờ.

Cậu quyết đoán nhảy xuống xe, đưa xe máy điện cho Thiệu Nhất, “Anh lái, em đi mượn xe đạp.”

Thế là Thiệu Nhất dùng xe máy điện chở ông nội đến bệnh viện, Lê Dương đạp xe theo sau.

May mà bệnh viện cách nhà không xa, bọn họ đi đường không mất nhiều thời gian lắm.

Bác sĩ là người hôm qua khám cho ông nội, thấy ông lão lập tức chào hỏi: “Ông chịu bó bột rồi ạ? Hôm qua bó bột luôn không phải tốt rồi sao, bó bột cũng không phải cắt chân, hà tất ông phải kháng cự như vậy......”

Nhân lúc bác sĩ đang lải nhải, Lê Dương nói vào tai Thiệu Nhất một câu “Cảm ơn anh Nhất“.

Thiệu Nhất xoa xoa tóc cậu, “Cảm ơn anh làm gì.”

HẾT CHƯƠNG 88.

Các em bé thi xong rồi phải không ạ? Vất vả rồi, mọi người đều vất vả rồi!! Vỗ tay pẹc pẹc ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.