Trà Sữa Vị Em

Chương 2: Chương 2: Vị khách đầu tiên




Cốc trà sữa thứ hai: Vị khách đầu tiên.

- --------------------

Lê Dương gọi mà không ai trả lời.

“Chủ quán?”

Cặp dép lào kia dừng lắc lư. Trong tầm mắt Lê Dương đột nhiên xuất hiện một cái ót, tóc cạo đầu đinh, tai đeo tai nghe, sau đó là tấm lưng mặc chiếc áo ba lỗ màu đen.

Xem tướng tá, anh trai này có vẻ khá cool, dù sao cân nổi kiểu tóc đấy cũng chẳng có bao người.

Chủ quán duỗi eo, quay đầu nhìn thoáng cậu, sau đó kéo tai nghe xuống, âm giọng lười biếng hỏi: “Uống gì đây?”

Lê Dương cảm thấy mình hình như lây bệnh Tô Ngang rồi.

Đẹp trai vcl.

Diện mạo người này đúng ra khá dữ dằn, mặt mày sắc bén, mũi cao môi mỏng, nhưng trời sinh hắn dáng vẻ lười nhác hiền hoà, pha loãng đi kiệt ngạo khó thuần, chỉ chừa lại cái sự đẹp trai mà thôi.



À còn cool ngầu nữa chứ.

Tóm lại là hấp dẫn hơn hẳn mấy tên hot boy choai choai như Tô Ngang.

Thâm tâm cậu nhanh chóng tuýt còi mầm mống lưu manh, bề ngoài vẫn thản nhiên như cũ, “Hai trà sữa truyền thống nhiều đá. Một trà hoa quả.”

Chủ quán đẹp trai tuỳ ý ứng tiếng, xoa xoa tay bắt đầu công việc.

“Trà sữa có thêm topping gì không? Trà hoa quả lấy vị gì?”

“Không thêm, gì cũng được.” Tên thẳng nam Tô Ngang chết tiệt kia từ nhỏ đến lớn luôn tôn thờ quan điểm “uống trà sữa thêm trân châu thạch dừa pudding rất đàn bà”, cho nên nhất quyết không bao giờ thêm topping.

Trong quá trình chờ đợi, Lê Dương nhìn đồng hồ.

Từ lúc rời nhà đã được 40 phút, không biết hai người trong nhà ầm ĩ xong chưa. Mỗi lần bọn họ về nhà đều là như vậy, một lời không hợp, thậm chí một bên im lặng cũng có thể bắt đầu cãi vã, chẳng biết mắc chứng gì. Rõ ràng thường ngày vội vàng công việc hộc cả máu, vất vả lắm mới có thời gian rảnh, làm gì không làm, một hai phải gào thét kêu la, bản thân khó chịu nên cũng không cho người khác yên thân à.

Hôm nay bọn họ lại đập bàn quăng ghế, Lê Dương đeo tai nghe, chỉnh âm lượng to nhất vẫn không át nổi tiếng động bên ngoài.

Phiền chết đi được.

Do vậy lúc Tô Ngang gọi cậu ra trường, cậu mới lập tức đi ngay, bình thường làm gì có chuyện, cậu rất lười, có thể ở nhà nằm điều hoà thì tuyệt đối sẽ không ra ngoài.

“Xong rồi, 21 đồng.” Anh đẹp trai đặt ba cốc trà sữa lên quầy bar, cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Dương.

Lê Dương cúi đầu sờ túi, sửng sốt một chút, sau đó chưa từ bỏ ý định, kiểm tra túi bên kia, biểu cảm đột nhiên phức tạp hẳn lên.

Đệt.

Không mang tiền. Điện thoại cũng không mang.

Làm sao bây giờ, xấu hổ quá đi mất!

Lê Dương ngước mắt nhìn nửa cái hình xăm trên cánh tay trần của chủ quán, tự hỏi nếu mình nói không mua nữa, chủ quán có thể nào sẽ tẩn mình không.

Lê Dương trước tiên muốn đánh chính mình, rồi đánh luôn Tô Ngang.

Trà với chả sữa, rách việc.

Chủ quán ngẩng đầu nhìn Lê Dương một cái, bỗng nhiên cười: “Quán này vừa mới khai trương, cậu là vị khách đầu tiên, không lấy tiền của cậu.”

Lê Dương vuốt mũi, chợt có chút ngượng ngùng.

Cậu ấp úng nói: “...... À, cảm ơn ông chủ.”

“Đừng khách khí.” Chủ quán xua tay, “Thấy ngon thì quay lại.”

Lê Dương xách ba cốc trà ra cửa, nhiệt độ nóng bức ập ngay vào mặt khiến cậu không khỏi muốn quay trở vào, mặc kệ con trai Tô của mình chết nóng ở sân thể dục.

Cậu vuốt vuốt mái tóc vẫn chưa tan khí lạnh, dùng chút ít lương tri cuối cùng tiến về phía trường học.

Quay đầu nhìn lại, biển hiệu tiệm trà sữa lấy nền màu xanh bạc hà tươi mát, không thêm hoạ tiết gì, chỉ có hai chữ đơn giản một đen một trắng.

Vị Tri*.

* 未知 - chưa biết.

Chưa biết......? Cách đặt tên này, phong cách khá giống ông chủ nha, đều có chút gì đó ngầu ngầu.



Bởi trời quá nóng, sợ đá tan hỏng trà, cậu nhanh chóng mở cốc hoa quả của mình.

Chỉ sau một ngụm, cậu hối hận ngay lập tức.

Mười phút trước không nên nói câu tuỳ ý kia. Mẹ nó thế mà là vị dâu tây!?

Thật ra bản thân cốc trà hoa quả không có vấn đề gì, đổi thành người khác có khi còn thấy khá ngon. Vấn đề ở đây chính là, cốc trà này là vị dâu tây, mà người uống nó là Lê Dương.

Lê Dương không ghét dâu tây, nhưng cậu cực ghét mấy thứ đồ vị dâu tây.

Tự đáy lòng mình, cậu thấy chúng đều khó uống, hoặc khó ăn.

Vậy nên cậu cố nén lại cảm giác buồn nôn trong cổ họng, quăng cốc trà hoa quả mới uống hai ngụm vào thùng rác bên đường.

Lê Dương xách hai cốc kia đến sân bóng rổ, tìm bóng cây ngồi xuống, tuỳ tiện đặt hai cốc trà trên mặt đất bên cạnh, sau đó buồn tẻ xem một đám người tranh giành một quả bóng.

Thật ra Lê Dương cũng có chơi bóng rổ, chơi khá tốt là đằng khác, nhưng cậu không ham hố loại vận động này lắm. Ba mùa còn lại thì chơi khá nhiều, nhưng giờ trời nóng thế này, cậu lười không muốn nhúc nhích. Hơn nữa, cậu chẳng hiểu nổi tại sao bọn kia đánh bóng như vậy mà không sợ nóng.

Xem một hồi, ánh mắt cậu trôi về nơi xa.

Bắt đầu tưởng niệm khí lạnh của tiệm trà sữa mới mở. Còn có anh chủ tốt tính, đẹp trai.

Trọng điểm là đẹp trai.

Lê Dương chống cằm nghĩ, không thì từ nay về sau uống trà chỗ đó luôn cũng được.

Bỗng nhiên nghe một tràng hô gọi, Lê Dương giương mắt, thấy một vật thể hình cầu đang xông thẳng vào mặt mình.

Nhưng cậu không hề có ý định trốn, động tác chống cằm vẫn giữ nguyên, chỉ nâng cánh tay kia lên chắn, vững vàng đáp được quả bóng.

Thật ra lúc bóng rổ bay đến gần cũng đã giảm tốc độ rồi, nhưng mấy bạn nữ bên kia vẫn vì động tác tuỳ tiện chắn bóng của cậu mà ríu rít cả lên.

Trên sân bóng có người phất tay về phía bên này, “Anh Lê không sao chứ!”

Lê Dương xua xua tay, ý bảo không có việc gì.

Người gọi là một cậu trai mập mạp, tên Lục Tĩnh Chi. Tên này nghe rất giống tên con gái, có vẻ gì đó rất trầm tĩnh, thon gầy, nhưng Lục Tĩnh Chi đích thực là một bạn mập nhiệt liệt yêu thích vận động, so với người gầy xịn Lê Dương thì hoạt bát hơn nhiều.

Tô Ngang bên kia gân cổ kêu: “Anh Lê, ném bóng qua đây đi!”

Lê Dương đứng lên tại chỗ, ném trái bóng qua.

Sân bóng rổ đối mặt với Lê Dương, vậy nên cậu thoải mái ném một phát, khéo làm sao, bóng loảng xoảng lọt ngay vào rổ.

Cả sân trường đầu tiên là nín lặng.

Sau đó bùng nổ một trận reo hò, đám con gái không bình tĩnh được nữa.

Mọi người trong sân bắt đầu vỗ tay rần rần, huýt sáo loạn lên, “Anh Lê ngầu quá xá!” Lục Tĩnh Chi cũng kêu: “Anh Lê của em* lại lần nữa đi!” Tô Ngang hú hét bên cạnh.

* mọi người chỉ gọi “Lê ca” nhưng bạn Lục Tĩnh Chi gọi “Lê ca ca”, “ca ca” thì thân thiết hơn.

Những người khác bị câu “anh của em” chọc nổi da gà, thi nhau giơ ngón giữa với bạn mập.

Bản thân Lê Dương cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó nhếch miệng cười. Tâm trạng vì cú bóng vô tình lọt rổ này mà tốt hơn một chút.

“Mọi người cứ chơi đi!” Nhưng Lê Dương không định lên sân khấu.



Cách rất xa, cậu vẫn cảm nhận được những ánh nhìn nóng bỏng lấp lánh của nhóm con gái, nhưng ngoài ra còn có một tầm mắt không hề thiện chí phóng đến từ trong sân, bám dính trên người cậu, khiến cậu thật sự khó chịu.

Nữa, tâm trạng lại xuống rồi.

Người nọ là Lý Giai Duệ, không rõ sự thù địch nó dành cho cậu từ đâu mà có, nhưng ánh mắt nó nhìn cậu lúc nào cũng một vẻ khinh thường. Cậu không nhớ nổi mình đã làm gì chọc đến người anh em này, tuy cùng khối nhưng hai người cực ít tiếp xúc, nói với nhau chưa được bao câu. Mọi khi Lê Dương sẽ mặc kệ, không rảnh đi thắc mắc tại sao nó chướng mắt mình, chỉ tổ mất thời gian vô nghĩa.

Nhưng ngày ngày bị trừng, Lê Dương dù có tốt tính đến mấy cũng chịu không nổi, huống chi tính cậu không hề tốt chút nào.

Cả ngày trừng trừng trừng, trừng mẹ mày á?

Vì thế cậu đứng ngoài sân bóng, tay trái đút túi quần, dõi mắt vào trong sân. Sau khi trực diện tiếp được ánh nhìn thù địch kia, cậu nhếch miệng, để lộ một nụ cười cực kì khiêu khích, kế đó nâng tay phải, quang minh chính đại giơ ra ngón giữa.

Kiêu ngạo không gì sánh nổi.

Sau này bạn mập kể lại cậu nghe, tư thái của cậu lúc ấy thật sự tức chết người.

Họ Tô chêm vào - còn khiến người ta muốn quỳ xuống gọi bố ơi nữa đó.

HẾT CHƯƠNG 2.

Bộ đầu tiên làm vì thích mèo, bộ thứ hai làm vì thích ngủ, bộ thứ ba làm vì thích tà tưaaa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.