Trả Ta Kiếp Này

Chương 2: Chương 2: Gặp nạn




“Lão Tam, mau đến đây!” Tên đó gấp rút gọi đồng bọn. Ta ngồi trong xe ngựa chỉ có thể nghe thấy những tiếng chém giết đứt quãng vang lên, màu xám xẹt qua, tiếng ngã xuống nặng nề và tiếng kêu rên rùng rợn. Cuối cùng chỉ còn ba tên đại hán kia chen chúc trước rèm xe, “Thật là một cô nương xinh đẹp!”

“Lão tử đây sống cả đời, cuối cùng cũng được chứng kiến cái gì gọi là tuyệt sắc. Mỹ nhân, ngoan ngoãn xuống xe nào, cùng bọn ta đi một chuyến.”

Tiểu thư sợ hãi, xiết chặt tay ta.

Ta cũng sợ, chỉ dám mạnh miệng nói: “To gan! Ngươi có biết tiểu thư nhà chúng ta là aikhông? Tướng quân trấn thủ thành này là ca ca của tiểu thư, Thượng thư của Đại Hòa này là phụ thân của tiểu thư. Nếu dám động đến một sợi tóc của nàng, thiếu gia sẽ giết sạch các người!”

Tròng lòng ta lo sợ, giọng nói dường như cũng run lên trong trời đông gió tuyết.

Ba kẻ kia yên lặng nhìn nhau, ta vốn tưởng đã hù dọa được chúng, ai ngờ chúng nói: “Đừng lắm lời! Một khi lão tử đã chọn con đường này thì vốn đã không có ý định quay đầu. Cô nương đây tuyệt sắc khuynh thành, chết vì mỹ nữ cũng đáng. Đợi ta nếm thử mùi vị của mỹ nhân đây rồi nói sau.”

Dứt lời, tên đó giẫm một chân lên xe ngựa, bế xốc ngang người tiểu thư.

Tiểu thư giãy giụa nhưng liễu yếu không chống được gió mạnh, chẳng cách nào thoát khỏi. Tên đầu sỏ kia lại càng cảm thấy nàng như vậy thú vị hơn, cười lên ha hả. Hai tên còn lại nhìn ta, nhưng hiển nhiên sau khi nhìn thấy sắc đẹp của tiểu thư, tư sắc của ta không thể nào khơi dậy nổi hứng thú của bọn chúng.

Mặc dù vậy ta cũng không dám nghĩ chúng sẽ rủ lòng từ bi mà bỏ qua cho mình. Nghe nói nơi này quanh năm không có nữ nhân, vì vậy phàm là nữ nhân, bọn chúng bắt được sẽ mang về trại, trút bỏ y phục trói vào cây, để chúng mặc sức vui đùa.

Dưới ánh mắt của bọn chúng, ta ngoan ngoãn xuống xe.

Chúng chém đứt dây cương, đem hai tay ta cột phía sau ngựa, một trong hai tên đi trước dắt ngựa lẩm bẩm: “Cô nương kia xem ra bộ dạng còn non nớt, ta chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp như vậy, còn rất sạch sẽ, chẳng lẽ để lão đại chiếm mất?”

“Miếng ngọc lớn lần trước lão ta chẳng nói chẳng rằng cũng giữ lấy cho mình.”

“Ta thấy lão đại rất thích nữ nhân này, chưa chắc đã chia sẻ với chúng ta, mà dù chia cho chúng ta thì những huynh đệ trong trại cũng có bao nhiêu người thèm muốn?” Tên gầy hơn một chút đưa tay gãi cằm, sau đó ghé sát nói gì đó với người bên cạnh.

Trong mắt cả hai phảng phất sự ăn ý, một người chạy lên trước khoác vai kẻ cầm đầu nói: “Lão đại, nữ nhân này xinh đẹp như vậy, mang về trại để bao nhiêu người thèm muốn sao?”

Tên kia suy nghĩ một lúc bèn thốt lên: “Nói có lý!”

“Chi bằng thế này, không mang về trại nữa, để ba chúng ta dùng là được. Bên cạnh không phải có một thôn trang sao? Để nữ nhân này ở đó rồi bảo người canh chừng, bảo đảm thần không biết quỷ không hay.”

Tên lão đại suy nghĩ, đáp: “Chí phải!”

Hai người kia cười đắc ý, nói: “Người anh em, đi thôi!”

Ba tên đó bỗng chốc đổi hướng, đi về phía Tây.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, trời càng ngày càng tối, mà thôn trang vẫn chưa thấy bóng dáng. Bọn chúng liền tìm một hang động để nghỉ ngơi, chuẩn bị qua đêm. Ăn xong đùi ngựa nướng, ba kẻ kia ngồi vây quanh đống lửa, đột nhiên tên tự xưng là lão đại đứng dậy, đi đến bên cạnh tiểu thư bắt đầu xé y phục của nàng.

Người ta có câu ăn no rửng mỡ, hai tay ta bị trói, nghe tiếng tiểu thư kêu cứu mà đành quay mặt đi.

Không bao lâu lại nghe được tiếng thét kinh hãi của tiểu thư.

Ta quay đầu, thắt lưng của tên lão đại kia bị một thanh đao ngắn đâm xuyên, hắn liền ngã quỵ xuống, chỉ vào hai tên còn lại: “Các ngươi… ”

Hai tên kia lại nói: “Lão đại, ngươi đừng trách chúng ta. Thực sự ngươi làm người quá thất đức, có lợi lộc gì cũng không chia cho huynh đệ ta dù chỉ một chút. Đêm đầu tiên của nữ nhân này rất quý báu, nói thế nào cũng không thể để ngươi tham lam hết lần này đến lần khác được, đúng không? Huống chi nàng ta lại xinh đẹp như vậy, cả đời cũng khó gặp nổi một người.”

Đây cũng chính là nhân tình, có thể chung hoạn nạn, nhưng quyết không thể cùng hưởng giàu sang.

Ta hi vọng hai tên còn lại sẽ quay sang tàn sát nhau, chết tên nào hay tên đó. Ai ngờ bọn chúng đã thương lượng xong, một tên đi về phía tiểu thư, một tên đi về phía ta.

Ta siết chặt nắm đấm, suy tính xem có nên cắn lưỡi tự sát hay không. Lúc này, ánh lửa bỗng chập chờn, có một người đứng trước cửa động. Là thiếu niên áo trắng kia.

Như gặp được cứu tinh, ta cùng tiểu thư mừng rỡ nhìn hắn.

Nhưng ta để ý môi thiếu niên kia vẫn trắng bệch, nhớ ra miệng vết thương của hắn còn chưa liền hẳn, hôm nay lại đánh xe ngựa cả buổi, không hiểu sao lại lưu lạc đến chốn này. Chỉ sợ thể lực chằng còn là bao, mà hai tên kia vừa mới cơm nước no nê…

“Ngươi là ai?” Hai tên kia đồng loạt hướng về thiếu niên áo trắng. Ta lặng lẽ nhích người, thanh đao ngắn vẫn cắm trong cơ thể tên lão đại, ta dựa vào bên cạnh hắn, đưa tay cố cắt dây thừng.

Ánh sáng dừng lại ở cửa động, mái tóc đen của thiếu niên bị gió thổi tung, mặt hắn lạnh lùng, giống như tiên nhân hạ phàm, không chút sợ hãi nhìn hai gã đàn ông vạm vỡ. Khẽ đưa tay cầm cây ngọc tiêu bên đai áo, lúc bọn chúng xông đến, hắn nhanh chóng lấy một tay phòng thủ, một tay phản công.

Tiểu thư khẽ kêu: “Cẩn thận!”

Thừa dịp lúc bọn họ phân tâm, ta cũng đẩy nhanh tăng tốc độ. Lưỡi dao rất sắc, nhanh chóng cắt đứt dây thừng. Ta ra hiệu giữ im lặng với tiểu thư, bắt đầu cởi dây trói cho nàng.

Sau khi tháo dây trói, ta cùng tiểu thư lui vào trong góc động. Ba người bọn họ giao đấu ngay ngoài cửa, chúng ta không ra nổi.

Tên lão đại nằm ngay trước mặt, ta tiện tay rút thanh đao ngắn trên người hắn, máu tươi bắn ra, thấm ướt vào y phục màu trắng của tiểu thư. Ánh đao màu bạc sáng loáng lướt qua mặt làm nàng có chút sợ hãi.

Thiếu niên xem ra võ công không tồi, nhưng thể lực khó lòng giúp hắn chống đỡ. Hai tên kia đã biết được nhược điểm của hắn, vì thế tấn công càng thêm mãnh liệt.

Ngọc tiêu của hắn va chạm với đao kiếm phát ra những tiếng vang nhịp nhàng, thân hình chớp nhoáng, ta có ảo giác như đang xem một lễ hội nhộn nhịp.

Ngọc tiêu đã đánh trúng hai tên đại hán kia mấy chục lần, nhưng làm thế nào cũng không lấy mạng được bọn chúng. Ta ném thanh đao qua, hô lớn: “Đón lấy!”

Hắn đứng dậy cầm đao, xoay người một vòng, cổ tên kia liền tóe máu. Tên còn lại kinh hãi, càng thêm liều chết. Thiếu niên đâm một dao vào ngực phải của gã, gã lui về phía sau vài bước rồi ngã xuống, hai mắt vẫn còn trợn ngược.

Mà thiếu niên kia cũng không còn chống đỡ nổi, ta lập tức tiến lên đỡ lấy hắn: “Ngươi không sao chứ?”

Hắn nhìn ta một cái, cuối cùng ngã xuống.

Ta kéo thiếu niên từ cửa động vào trong một góc tối, để tiểu thư chăm sóc hắn, sau đó lôi xác của ba tên kia ra ngoài. Vết máu kéo dài cả quãng đường, mặt bọn chúng dính đầy máu, càng lộ rõ vẻ trắng xanh hung tợn.

Ra chém vào giết, hoành hành khắp nơi cuối cùng chết thảm như vậy, thật ngu ngốc. Ta đứng nhìn chúng hồi lâu, sau đó lấy nhánh cây bên cạnh che cả ba xác chết.

Khoảng ngực của thiếu niên bị máu nhuốm đỏ, ta giúp hắn cởi quần áo lau miệng vết thương. Đó là lần đầu tiên ta trông thấy nửa trên cơ thể của một nam tử, không đầy đặn mượt mà như cơ thể nữ tử của chúng ta mà kiên cường vững chãi.

Tiểu thư quay đi, không khỏi đỏ mặt nói: “Chàng thật dũng cảm, vừa rồi chàng đã cứu chúng ta.”

“Vâng.”

Lau sạch sẽ rồi băng bó xong, ta đem quần áo mặc lại chỉnh tề cho hắn. Con ngựa phía ngoài mới nướng hết một đùi, ta lại cắt một đùi nữa, quăng lên đống lửa.

Sắc trời ngày càng tối, ngoại trừ ánh lửa phía trong, cửa động đã không còn chút ánh sáng nào nữa.

Ta ngồi trước đống lửa, cảm thấy xung quanh có một thứ mùi tanh vất vưởng xua mãi không đi.

Thiếu niên tỉnh lại, tiểu thư chạy đến: “Chàng không sao chứ?”

Thiếu niên lắc đầu.

“Đói bụng? Có muốn ăn chút gì không?” Tiểu thư lại hỏi.

Ta lập tức đem đùi ngựa đã nướng xong xuống, cắt một khoanh đem qua, nhưng thiếu niên không nhận. Ta thấy môi hắn hơi khô liền hỏi: “Có phải muốn uống nước hay không?”

Hắn gật nhẹ đầu.

Ba tên kia có mang theo túi rượu, chỉ tiếc rượu bên trong đã uống cạn. Ta sớm đã lấy tuyết cọ sạch miệng túi, bỏ tuyết sạch vào, nút chặt miệng rồi đặt gần đống lửa.

Tuyết đã tan thành dòng nước mát lành, thiếu niên uống xong lại tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.

Trời rất lạnh, thiếu niên húng hắng ho, hình như hơi sốt. Tiểu thư túc trực bên cạnh lau mồ hôi cho hắn, ta ngồi trước đống lửa chờ thiếu gia đến tìm.

Một đêm trôi qua.

Lúc ngủ, ta bị mất đà, gục đầu xuống mới mơ màng cảm thấy trời đã sáng. Tiểu thư yên lặng nằm bên cạnh thiếu niên còn chưa tỉnh lại.

Ánh lửa sớm đã tắt rụi, chỉ còn một đống tro tàn, sương mù giăng kín, ngoài cửa động lớp tuyết đêm qua lại dày thêm vài tấc.

Ta đi ra ngoài, may là mùa đông, xác con ngựa còn chưa rữa nát. Ta lại lấy túi rượu ủ tuyết, bẻ ít cành khô. Dưới lớp lá cây ẩn hiện mấy đôi chân mang tất trắng cùng bàn tay người với lớp da trắng xanh, ruột gan ta đột nhiên cuộn lên, có cảm giác muốn nôn mửa.

Ta đốt lửa, lật nướng thịt ngựa, nghĩ thầm, đây cũng là xác chết.

Tiểu thư ngửi thấy mùi thơm liền tỉnh dậy. Việc đầu tiên của nàng là quay sang xem thiếu niên kia, môi của hắn đã nứt ra, tiểu thư cho uống ít nước rồi sờ trán hắn, lo lắng nói: “Chàng sốt rồi.”

Bị sốt là lẽ thường, ta gẩy gẩy đống củi, chỉ có thể chờ thiếu gia đến tìm chúng ta.

Tiểu thư thở dài một hơn, “Tiểu Ngân, ngươi nói xem, nếu chàng… ”

Đúng lúc này ta nghe thấy tiếng ngựa hí, còn có tiếng bước chân của rất nhiều người. Trực giác mách bảo là thiếu gia tìm tới, ta vội vàng chạy ra cửa động. Thiếu gia xuống ngựa, ta mừng rỡ nhìn chàng: “Thiếu gia.”

Thiếu gia đi vào cửa động, tiểu thư liền chạy đến, nhào vào lòng chàng, “Ca!”

Ta lui qua một bên, nhìn thiếu gia đỡ lấy tiểu thư nói: “A Âm, đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu thư lau nước mắt nói: “Muội cùng Tiểu Ngân bị một nhóm đạo tặc bắt đi, may được vị công tử này cứu giúp. Ca, ca thử xem qua chàng một chút, chàng bị sốt rồi.”

Thiếu gia vội vàng đi tới, vừa nhìn thấy thiếu niên kia đã giật mình: “Cửu Hoàng tử?”

“Ca, ca nói chàng là… ”

Cửu Hoàng tử đương triều? Ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của tiểu thư, ta chợt cảm thấy thế sự quả nhiên khó lường.

Thiếu gia vội vàng gọi tùy tùng đến, “Người đâu, mau đỡ Cửu Hoàng tử ra ngoài.”

Chúng ta trở lại Lịch Thành.

Thiếu niên áo trắng kia dĩ nhiên được chăm sóc rất tốt. Tiểu thư và thiếu gia một mực ở trong phòng hắn suốt từ buổi trưa không chịu rời đi. Tuy nhiên mãi đến chạng vạng hắn vẫn không tỉnh lại.

Ta đứng ở ngoài cửa, A Mộc hỏi ta có nguy hiểm gì không, hắn rất lo lắng. Ta lắc đầu nói với hắn không có.

Hắn thở dài một hơi, giữ chặt lấy tay ta: “Vậy là tốt rồi.”

Đột nhiên ánh mắt thiếu gia chuyển sang phía ta, ta lập tức rút tay ra từ trong tay A Mộc.

Thiếu gia đi đến bên cạnh, lạnh lùng nói: “Ngươi thật to gan, hôm nay là ngươi đưa tiểu thư ra ngoài?”

Ta cúi đầu xuống.

Tiểu thư đang ngồi bên giường thiếu niên, nghe thấy bèn quay đầu lại: “Ca, ca đừng trách Tiểu Ngân, là muội ra lệnh cho nàng ấy.”

Thiếu gia không để ý đến lời của tiểu thư, ta biết rõ thân phận nô tài của mình, tự ý quyết định là sai, vâng lệnh nghe theo chủ nhân cũng là sai.

“Ngươi thật to gan, hôm nay nếu không phải Cửu Hoàng tử trên đường quay lại ra tay cứu giúp, tiểu thư xảy ra chuyện gì, ngươi có đảm đương nổi không?”

Ta quỳ xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.